Võ Phu

Chương 40

2024-10-07 15:10:26

“Nếu đánh không lại thì ngươi làm thế nào?”

Tạ Nam Độ nói: “Ngươi hình như chưa từng làm những chuyện không chắc chắn.”

Trần Triều im lặng, có vẻ như hắn không muốn trả lời câu hỏi này, mà ngược lại nói: “Nếu như hắn ta ra tay, thì ta không cứu nổi ngươi đâu.”

Lúc này Lâm Viễn đã bước vào trong sân, với cảnh giới võ phu Thần Tàng của Trần Triều, hắn không thể nhìn thấu được đối phương nông sâu.

Nói cách khác, cảnh giới của đối phương cao hơn hắn ít nhất một cảnh giới.

Đó chính là Khổ Hải cảnh.

Chỉ là một mình thoát thân, Trần Triều cảm thấy không phải là không làm được.

Tạ Nam Độ lắc đầu: “Ông ấy sẽ không ra tay đâu.”

Trần Triều gật đầu, nghe nàng nói vậy, hắn cũng yên tâm hơn một chút, nhưng tay vẫn đặt trên cán đao, hắn hỏi: “Lần này phải trả thêm tiền cho ta đấy?”

Tạ Nam Độ gật đầu, cũng không từ chối: “Được.”

Sau đó nàng bước lên phía trước vài bước, nhìn hai người đang khom người hành lễ kia, hỏi: “Lâm tiên sinh cũng muốn biết ta sẽ chọn như thế nào sao?”

Lâm Viễn sững sờ, sau đó lại nhíu mày, ông ta tất nhiên biết rõ thiếu nữ trước mặt đang nói với người nào.

Ông ta nghĩ đến điều gì đó, sau đó giật mình ngẩng đầu lên, khuyên nhủ: “Tiểu thư hãy suy nghĩ thật kỹ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có những lời nếu không nói ra, thì ai quan tâm ngươi nghĩ gì? Nhưng một khi đã nói ra, thì hậu quả mang tới thực sự là không đáng kể sao?

Tạ Nam Độ không để ý đến, chỉ tự mình nói từng chữ một: “Nếu như thực sự muốn ta chọn, thì ta chọn hắn.”

Giọng nói không lớn, nhưng ở trong hiên nhà này, ai cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt Lâm Viễn hơi thay đổi, trong khoảnh khắc này, ông ta thậm chí còn không hiểu tại sao thiếu nữ trước mặt lại nói ra lời này trong khi mọi chuyện đã được an bài? Chẳng lẽ nàng không biết, câu nói này không phải nói cho một mình Lâm Viễn nghe, mà là nói cho Thần Đô nghe sao?

Nhưng Tạ Nam Độ lại không quan tâm đến những chuyện này, nàng không quan tâm Lâm Viễn nghĩ gì, cũng không quan tâm Thần Đô sẽ chọn như thế nào, chỉ bình tĩnh lặp lại suy nghĩ của mình: “Cho dù có thêm một vạn lần nữa, ta vẫn sẽ chọn như vậy.”



Nghe thấy thiếu nữ nghiêm túc nói ra những lời này, lại còn lặp lại một lần nữa, sắc mặt Lâm Viễn không được tốt cho lắm, tiếp theo là vẻ thất vọng hiển hiện trên mặt. Cái cục diện khó xử vốn đã được thiếu niên áo đen kia giải quyết bằng một nhát đao, tại sao nàng lại tự mình đặt nó lên người?

Không thể kiềm chế được như vậy, làm sao có thể làm gia chủ Tạ gia?

Hay là trong lòng nàng chưa từng có ý định làm đến cấp độ như vậy?

Trong tích tắc này, trong lòng Lâm Viễn tràn đầy nghi vấn, thiếu nữ được cả Bạch Lộc Tạ gia và Thần Đô Tạ gia coi trọng này rốt cuộc là có ý nghĩ gì? Chẳng lẽ vô số người ở cả Bạch Lộc Tạ gia và Thần Đô Tạ gia đều nhìn nhầm nàng ta sao?

Tuy nhiên cho dù có nhiều nghi vấn, Lâm Viễn cũng không biểu hiện quá nhiều, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu tiểu thư đã lên tiếng, thì chắc là cũng đã chuẩn bị tinh thần để chịu mọi hậu quả rồi.”

Câu nói này của ông ta là đang nhắc nhở, những chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn sẽ truyền đến Thần Đô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


‘Đến lúc đó, không thể trách Lâm Viễn ta được.’

Tạ Nam Độ không mấy quan tâm chỉ khẽ gật đầu, đã dám nói ra lời này, nàng tất nhiên cũng không lo lắng gì về cái gọi là hậu quả.

Lâm Viễn thẳng người dậy, hỏi: “Tiểu thư, bây giờ đã chậm trễ không ít thời gian, có phải nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, cùng chúng ta đến Thần Đô không?”

Tạ Nam Độ nhíu mày, nàng cũng không vội lên tiếng mà ngược lại nhìn Trần Triều.

Lúc này Trần Triều đã ngồi bên lò sưởi, hắn không thích cũng không ghét hai vị khách không mời mà đến này, hắn không ngu ngốc, biết rõ lão nhân và thiếu niên trước mặt không giống với tên Tạ Bá An đã bị mình giết.

Tạ Nam Độ hỏi: “Sau khi ta rời đi, Thần Đô có dừng tay, không động thủ với hắn ta nữa không?”

Tuy rằng mấy lần thử thách kia đều nhắm vào nàng, nhưng người giải quyết lại là Trần Triều. Tạ Nam Độ lo lắng sau khi nàng rời đi, người của Thần Đô sẽ tiếp tục giở trò, đối mặt với Thần Đô Tạ gia lớn mạnh như vậy, cho dù Trần Triều có là thiên tài đến đâu, cuối cùng cũng sẽ thua cuộc.

“Tiểu thư cứ yên tâm, nếu tiểu thư đã vượt qua được thử thách, thì Thần Đô sẽ không tiếp tục nữa, vị công tử này chắc chắn sẽ không bị liên lụy…”

Lâm Viễn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định không nói hết câu, thứ nhất là ông ta cảm thấy không cần thiết, thứ hai là ông ta cảm thấy với người thông minh như Tạ Nam Độ, ông ta có nói nửa câu sau hay không, nàng cũng hiểu rõ.

Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, sau đó nói: “Các ngươi ra ngoài chờ ta.”

Lâm Viễn gật đầu, cũng không nói gì thêm mà quay người dẫn nam nhân trẻ tuổi im lặng nãy giờ ra ngoài. Hai người đến cửa, vừa hay nhìn thấy gã nam nhân nhà đối diện tay bưng một bát cơm đầy ắp bước ra khỏi sân, ngồi xuống bậc cửa.

Lâm Viễn hứng thú nhìn gã nam nhân nọ, không ngờ gã nam nhân tay bưng bát cơm to kia lại mở miệng nói một câu thô lỗ: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là núi non hẻo lánh sinh ra người dân thô lỗ. Gã đang định lên tiếng thì bị Lâm Viễn đứng trước mặt vẫy tay ngăn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0