Võ Phu

Chương 41

2024-10-07 15:10:26

Tu hành giả cảnh giới không thấp này chỉ mỉm cười nhìn gã nam nhân kia, hỏi: “Bát cơm này ngon không?”

Tuy rằng câu hỏi này có vẻ như đang hỏi về bát cơm trong tay gã nam nhân kia, nhưng nam nhân trẻ tuổi lại cảm thấy có ý khác. Đáng tiếc là gã nam nhân ở phía đối diện hình như là không ưa Trần Triều, ngay cả người đi ra từ nhà hắn cũng bị gã liệt vào danh sách đỏ: “Muốn ăn thì tự mình về nhà kêu thê tử nấu cho mà ăn!”

Vẫn là giọng điệu thô lỗ như cũ.

Nam nhân trẻ tuổi đã tức giận đến mức không thể nhẫn nhịn nổi nữa.

Nhưng Lâm Viễn vẫn không nổi giận, chỉ mỉm cười nói: “Một Thiên Kim, có thể mua một bữa cơm của ngươi không?”

Gã nam nhân kia cười lạnh: “Ai thèm đồng tiền bẩn của ngươi chứ!”

Lâm Viễn thở dài, tiếc nuối lắc đầu, cũn không nói chuyện với gã nam nhân kia nữa.

Sau đó ông ta đi về phía xe ngựa ở đầu hẻm.



Nhìn hai người rời khỏi sân, Tạ Nam Độ lại quay sang nhìn Trần Triều, im lặng một hồi, nàng có chuyện muốn nói, nhưng hình như lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lát sau, nàng lấy túi tiền trong người ra đưa cho Trần Triều, nhẹ giọng nói: “Túi tiền này không phải vật bình thường, bên trong có một vạn Thiên Kim, ta để lại cho ngươi, đợi đến khi ta đến Thần Đô, chắc chắn sẽ gửi thêm tiền cho ngươi, hoặc là nếu như ngươi cần Linh dược gì khó mua, cũng có thể viết thư cho ta…”

Trần Triều nhận lấy chiếc túi tiền có hai chữ "Nam Độ" được thêu bằng chỉ vàng kia, không hề từ chối, hắn biết rõ đối với Tạ Nam Độ mà nói, một vạn Thiên Kim này chẳng đáng là bao, nhưng đối với hắn hiện nay lại khác.

“Bảo trọng.” Trần Triều cười khẽ, cũng không nói gì thêm.

Tạ Nam Độ suy nghĩ một lúc, hỏi: “Ngươi không còn gì muốn nói với ta sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên mặt nàng hiện lên vẻ mong đợi không hề che giấu chút nào, tuy rằng hai người họ chỉ mới quen biết nhau hơn một tháng, nhưng tính ra trải qua ba lần thử thách, Trần Triều đều ở bên cạnh nàng, lần đầu tiên là ở miếu Sơn Thần, nếu không có hắn, nàng đã bỏ mạng ở chỗ đó rồi, lần thứ hai là Tu hành giả giỏi nuôi dưỡng yêu vật kia, nếu như không có Trần Triều, nàng cũng một mạng ô hô.

Nhưng lựa chọn cuối cùng này tuy rằng vẫn là vì Trần Triều, nhưng dù sao cuối cùng vẫn là ở nàng.

“Rốt cuộc là ai ở Thần Đô không muốn ngươi bình an vô sự đến đó?”

Trần Triều hơ tay trên lò sưởi, sau đó tiện tay lấy một quả hồng đặt bên cạnh lò sưởi.

Đã chia tay rồi, thì trò chuyện vài câu cũng không sao chứ?

“Một đám tiểu nhân ăn no rửng mỡ, không có dũng khí, ta không cần phải lo lắng về bọn họ, những người thực sự có thể làm đối thủ của ta thì vẫn chưa ra tay.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Nam Độ hiện lên vẻ kiên định, nàng nhẹ giọng nói: “Nhưng ta tin tưởng, ta sẽ không thua những kẻ này.”

Chưa đợi Trần Triều lên tiếng, thiếu nữ lại nhẹ giọng nói: “Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm gia chủ Tạ gia.”

Trần Triều ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn biết nàng có chí hướng lớn hơn, nàng đang đi về phía bắc, nhưng không phải là Thần Đô, mà là một nơi xa xôi hơn ở phía bắc, phía bắc của Bắc Cương, phía bắc của Mạc Bắc.

“Ngươi cũng không nên ở lại nơi này cả đời.”

Vẻ mặt của Tạ Nam Độ đầy hào hứng: “Trần Triều, ngươi nên để cho thiên hạ biết đến tên tuổi của mình.”

Trần Triều xoa xoa bàn tay, lắc đầu: “Những thứ đó không có ý nghĩa gì cả, sống mới là quan trọng nhất.”

Trong mắt Tạ Nam Độ hiện lên một vệt cảm xúc, không biết là thất vọng hay là gì, nhưng có thể nhìn thấy hào quang trong mắt nàng đã tối sầm lại không ít.

Trần Triều phát giác ra được nhưng lại không nói gì cả.

Thiếu nữ rất nhanh liền thu hồi cảm xúc, lại cười rạng rỡ rút chiếc trâm bạc đã gắn bó với nàng nhiều năm trên đầu xuống, sau đó nhìn Trần Triều.

Trần Triều do dự một lúc, rồi mới vươn tay ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiếu nữ liền đặt chiếc trâm bạc kia vào trong tay hắn, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Cầm lấy nó, nếu như một ngày nào đó gặp phải khó khăn không thể vượt qua, thì tìm người đưa nó cho ta, Tạ Nam Độ ta cho dù phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!”

Trần Triều nhướng mày, hỏi: “Chiếc trâm bạc này chắc là không phải vật bình thường chứ?”

Tạ Nam Độ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Là trâm bạc bình thường mà thôi, ngươi cất kỹ nó đi.”

Trần Triều nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lúc rồi mới cất nó vào trong người.

Nhìn thấy Trần Triều như vậy, thiếu nữ cảm thấy rất hài lòng, nên nàng lại ngồi xuống bên lò sưởi, tất nhiên là vẫn ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ kia.

Những ngày qua, Trần Triều đã quen với việc nhường chiếc ghế duy nhất trong nhà cho thiếu nữ trước mặt này.

“Mấy năm nay, ngươi đã giết bao nhiêu con yêu vật rồi?”

Thực ra trời đã không còn sớm, nhưng thiếu nữ vẫn muốn ở lại đây thêm một lúc nữa, chỉ thêm một lúc nữa mà thôi.

Nàng biết rõ nơi này thoải mái hơn so với tổ đường Bạch Lộc, cũng tuyệt đối thoải mái hơn Thần Đô xa xôi kia.

Trần Triều lật mặt kia của quả hồng trên lò sưởi, sau đó mới lên tiếng: “Ta không nhớ rõ nữa.”

Tạ Nam Độ cười: “Không sao, ta cũng không nhớ rõ mình đã đọc bao nhiêu sách nữa rồi.”

Nàng bỗng nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy đọc sách hay là tu luyện vất vả hơn?”

“Tu luyện có vất vả hay không thì ta không biết, dù sao thì làm võ phu thực sự rất vất vả, ta nghĩ đọc sách cho dù có vất vả, cũng sẽ không gian nan bằng võ phu.”

Mấy năm tu luyện này, hắn thực sự cảm thấy trên đời không có chuyện gì vất vả hơn làm võ phu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0