Võ Phu

Chương 42

2024-10-07 15:10:26

Tạ Nam Độ mở miệng cười khẽ, cũng không nói gì, nàng chỉ vô thức nhớ lại quãng thời gian ở tổ đường Bạch Lộc mấy năm nay, ánh mắt hơi có chút xuất thần. Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ này, hình như nàng mới thực sự rời xa nhà.

Nhìn thấy trời đã tối, Tạ Nam Độ lập tức đứng dậy, nhưng chưa kịp quay người, thiếu niên đang ngồi kia đã đưa quả hồng đã nướng chín trên lò sưởi cho nàng.

Nhìn thấy hành động này của đối phương, nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng khuyết.

Sau đó khi tiễn nàng ra cửa, Trần Triều đứng ở cửa im lặng một hồi, bỗng nhiên nói: “Tạ cô nương, thực ra lúc đầu tiên gặp ngươi, ta đã cảm thấy ngươi giống như một đóa hoa.”

Một đóa hoa lê.

Tạ Nam Độ cười khẽ, nàng cầm quả hồng trong tay, sau đó cẩn thận bóc vỏ, cắn một miếng, cuối cùng mới hơi tiếc nuối nói: “Sau này sẽ không còn được ăn ngon như vậy nữa rồi.”

Sau đó nàng vẫy tay, cũng không cầm ô, cứ thế bước qua bậc cửa đi về phía trước, rất nhanh đã bị tuyết phủ trắng đầu.

Trần Triều thì đứng im lặng tiễn giai nhân.



Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ, không còn nhìn thấy mái tóc phủ đầy tuyết trắng của nàng, Trần Triều lúc này mới nhướng mày, cúi đầu nhìn đôi ủng của mình, cọ cọ vào bậc cửa, liếc nhìn đầu hẻm, sau đó mới quay người chuẩn bị trở vào nhà.

Nhưng ngay khi quay người, gã nam nhân đang ngồi trên bậc cửa nhà đối diện bỗng nhiên cười nói: “Tiểu Trần, cuối cùng vẫn là không giữ được cô nương xinh đẹp kia sao? Ta đã nói rồi, cái nhà bé tí này của ngươi giữ không nổi đâu. Tục ngữ có câu, trên đời có ba bảo bối, vợ xấu, ruộng nghèo, áo bông rách. Cô nương kia quá xinh đẹp, cưới về nhà thực sự phiền phức lắm.”

Trần Triều nhíu mày: “Cho nên đây chính là lý do ngươi cưới a di hay sao?”

Tuy chưa từng coi gã nam nhân này là trưởng bối, nhưng đối với nữ nhân luôn quan tâm, chăm sóc mình, Trần Triều vẫn rất kính trọng.

Gã nam nhân nghiêng đầu, xác định mụ vợ nhà mình không ở đây lén lút nghe, mới nheo mắt cười nói: “Ngươi là thằng nhóc con thì biết gì, lấy vợ cần nhất là sự ổn định, xinh đẹp hay không là chuyện thứ yếu, chỉ cần đủ ổn định là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều thầm nghĩ đến thân hình vạm vỡ của nữ nhân kia, thầm nghĩ quả thực là rất ổn định.

Gã nam nhân nhìn là biết ý nghĩ của thiếu niên trước mặt không tốt, liền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ mới có hơn một tháng, ngươi đã không còn là trai tân nữa rồi sao?”

Trần Triều sững sờ, sau đó thì thầm chửi thề một câu.

Nghe thấy lời chửi thề kia, gã nam nhân không những không giận mà ngược lại còn cười ha hả, xoa xoa tay, đang muốn cãi nhau với thiếu niên trước mặt.

Trần Triều nhìn là biết ý định của đối phương, hắn liền ngồi phịch xuống bậc cửa, khoát khoát tay.

Không có hứng thú.

Trần Triều luôn tràn đầy năng lượng tựa như một con hổ con, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mệt mỏi.

Gã nam nhân dùng tay móc cặn thức ăn trong kẽ răng, sau đó lau bừa lên tay áo, rồi mới tặc lưỡi nói: “Tiểu tử, mùa xuân còn chưa đến, mà ngươi đã không sống nổi rồi sao?”

“Ăn nhiều quá thì không sống nổi được à?”

Thiếu niên phản bác một cách yếu ớt, không hề có sức thuyết phục chút nào.

Gã nam nhân ngẩng đầu nhìn ra xa, lẩm bẩm: “Sao không đi xem thử, chắc là đi xa lắm rồi.”

Trần Triều không nói gì, chỉ xoa xoa cái trán của mình.

Hơi buồn ngủ.

Lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn gã nam nhân kia một cái, có chuyện muốn hỏi nhưng lại không nói ra miệng được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gã nam nhân lại không giễu cợt thiếu niên mà gã không ưa này, chỉ nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Có phải cảm thấy trong lòng trống rỗng, khác với trước kia hay không?”

Trần Triều nhíu mày, lập tức phản bác: “Không có.”

Gã nam nhân cười lạnh một tiếng, không vạch trần sự giả vờ của thằng nhóc này, chỉ vươn tay sửa lại câu đối vừa mới dán năm ngoái. Gã hơi có chút bực bội vì lúc pha hồ dán câu đối không cẩn thận, lúc này dù có làm thế nào cũng không thể khiến cho câu đối dính chặt vào tường. Nghĩ đến việc còn hai, ba trăm ngày nữa là đến Tết, gã liền bứt câu đối kia xuống.

Sau đo vo thành một cục, tiện tay ném vào trong sân.

Rất nhanh, trong sân liền vang lên tiếng mắng chửi của vị nữ nhân nọ, nghe rất khó nghe, không hề nể mặt chút nào.

Gã nam nhân này lại có chút xấu hổ, ngẩng đầu lê, mắng: “Lão bà nương mập mạp kia, im lặng cho ta, nếu không ta sẽ treo ngươi lên đánh!”

Trong sân lập tức yên tĩnh.

Khi lại nhìn sang thiếu niên đang ngồi trên bậc cửa đối diện, thằng nhóc kia lại đang cười trên nỗi đau của người khác.

Gã nam nhân hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi thấy chưa, đây mới gọi là khí phách nam nhi!”

Trần Triều gật đầu, chân thành nói: “Miệng lưỡi của ngươi thực sự rất lợi hại.”

Nghe được lời nói này, gã nam nhân nghiêm mặt nói: “Chỗ cứng nhất trên người ta không phải là miệng.”

“Vậy là chỗ nào?” Trần Triều ra vẻ nghi hoặc, có chút không hiểu.

Gã nam nhân cười lạnh một tiếng, đang định lên tiếng thì ánh mắt gã đã nhìn thấy nữ nhân trong sân tay cầm chày cán bột bước ra, nên gã nam nhân này chỉ để lại nụ cười đầy ẩn ý, chuẩn bị đóng cửa.

Cầm chiếc bát cơm to đã trống không trên bậc cửa lên, khi quay người, gã nam nhân tự nhủ: “Lúc chia tay không nói lời từ biệt đàng hoàng, thì sẽ không biết có bao nhiêu đêm phải trằn trọc khó ngủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0