Chương 51
2024-10-07 15:10:26
Thu hồi ánh mắt, Trần Triều bước ra khỏi miếu Sơn Thần, tiếp tục đi lên núi. Hắn nghĩ không sai, Quách Khê trông có vẻ như đầu óc có vấn đề kia thực ra không có vấn đề gì, không những không có vấn đề, mà còn là kẻ vô cùng thâm trầm.
Lúc trước khi Quách Khê cãi nhau với ba người kia, Trần Triều còn tưởng gã là chó dại, nếu như không phải sau đó hắn giật mình tỉnh ngộ, thì đã trúng kế của đối phương rồi.
Tình hình hiện nay chưa rõ ràng, cho nên Trần Triều không muốn bị bọn họ phát hiện, ít nhất là không thể ở lại trong miếu Sơn Thần này.
Khó phân biệt là địch hay là bạn.
Trần Triều lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nữa, hắn leo lên đỉnh núi, nhìn xung quanh một lượt, sau khi không phát hiện gì bất thường liền nhanh chóng xuống núi theo con đường bên kia núi, vì vậy hắn chỉ mất nửa ngày đã đến chân núi, bắt đầu leo lên ngọn núi khác.
Đây là trong tình huống hắn không vận chuyển khí cơ, nếu như hắn thực sự muốn nhanh chóng đến nơi, thì e rằng không đến nửa canh giờ hắn đã có thể đến chân núi rồi.
Nhưng lâu nay săn yêu vật trong núi, Trần Triều đã rõ một điều, đó là không thể lãng phí khí cơ trên người một chút nào.
Dùng để di chuyển? Quá xa xỉ.
Khi bắt đầu leo lên ngọn núi thứ hai, Trần Triều bước nhanh hơn, cũng không mất nhiều thời gian, trước bữa trưa hắn đã leo lên đến đỉnh núi. Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn lại tiếp tục lên đường, lần này xuống núi, hắn đã nhìn thấy những cảnh sắc chưa từng thấy lúc trước.
Lúc mỏ khoáng thạch vẫn còn được khai thác, tính từ đỉnh núi này gần như là khu vực cấm địa, ngoại trừ những người đào mỏ có thể ra vào, những người khác, cho dù là Tri huyện Thiên Thanh huyện như Mi Khoa, nếu như muốn đến đây thì cũng phải xin phép trước, còn về Trần Triều cho dù là Trấn thủ sứ nơi này, cũng không thể xuất hiện ở nơi đây.
Nếu như tự tiện xông vào, theo luật pháp của Đại Lương, có thể giết chết không cần hỏi.
Trần Triều là người nổi tiếng cẩn thận, cho nên ngay cả khi trước đây có yêu vật chạy trốn vào trong này, hắn cũng không phá vỡ quy tắc mà đuổi theo.
Bây giờ mỏ khoáng thạch đã bị bỏ hoang, những Tu hành giả trấn giữ cũng rời đi hết, nhưng khi xuống núi, Trần Triều vẫn rất cẩn thận, không quá vội vàng.
Vì vậy lần xuống núi này, hắn đã mất không ít thời gian.
Đến chân núi, hiện ra trước mắt hắn là một con đường rộng bằng hai chiếc xe ngựa đi song song, dẫn vào trong một thung lũng, trên con đường rộng lớn kia in hằn những vết bánh xe lớn nhỏ khác nhau, kéo dài đến nơi xa xôi.
Xem ra đây chính là con đường dùng để vận chuyển Huyền Minh thạch ra khỏi núi.
Trần Triều đi theo con đường kia không ngừng tiến về phía trước, sau khi đi qua thung lũng kia, hắn có thể nhìn thấy mỏ khoáng thạch xa xa phía trước.
Đó là một hố tròn rất lớn, sâu mấy chục trượng, đường kính chắc là cũng hơn trăm trượng, trông rất lớn, mang đến cho người ta cảm giác âm u, đáng sợ.
Đến trước hố lớn kia, Trần Triều đưa mắt nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy xung quanh có hơn mười hầm mỏ lớn nhỏ khác nhau, kéo dài vào trong núi theo một bên của hố lớn, đây chính là hầm mỏ của mỏ Huyền Minh thạch.
Trần Triều nhẹ nhàng nhảy xuống đáy hố, sau khi đứng vững, hắn mới nhìn những hầm mỏ xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trước kia hắn đã đặc biệt hỏi han Tạ Nam Độ về quy trình khai thác mỏ khoáng thạch, có một vấn đề khiến cho hắn cũng cảm thấy đau đầu, đó là hầm mỏ bị sập, thường là do bị sập ở phía trong núi, còn bên ngoài thì không thấy gì bất thường. Bây giờ hơn mười hầm mỏ này nhìn bên ngoài gần như giống hệt nhau, làm sao có thể tìm được hầm mỏ bị sập chứ?
Lúc này Trần Triều đứng trước những hầm mỏ này, giống như một con ruồi không đầu, hơi có chút bối rối.
Điều khiến cho hắn cảm thấy phiền phức hơn là thực ra hắn không dám bước vào trong bất cứ hầm mỏ nào.
Không phải là hắn sợ tối.
Mà là sợ sau khi hắn bước vào, hầm mỏ sẽ bị sập, hắn có thể vào được nhưng lại không thể ra.
Nếu như hắn là Tu hành giả, thì hắn có thể dùng cách khác, đáng tiếc hắn chỉ là võ phu, mà võ phu không có thủ đoạn gì khác, chỉ giỏi đánh nhau mà thôi.
Cẩn thận đi xung quanh những hầm mỏ này một lượt, Trần Triều ngồi xổm xuống trước cửa hầm mỏ, vươn tay sờ lên, bắt đầu phán đoán thời gian khai thác thông qua độ ẩm ướt của đất.
Theo ghi chép trong hồ sơ ở quan phủ, hầm mỏ kia bị sập vào năm Thiên Giám thứ mười một, mà lần này Trần Triều đến đây, hầm mỏ mà hắn muốn điều tra đầu tiên chính là hầm mỏ nọ, còn những hầm mỏ khác là mấy hầm mỏ mới bị sập gần đây.
Nhưng sau khi đi một vòng, Trần Triều cũng chỉ loại trừ được một số hầm mỏ rõ ràng không phù hợp, nhưng phạm vi còn lại vẫn rất lớn.
Cuối cùng, hắn chọn một hầm mỏ trông thuận mắt nhất trong số những hầm mỏ còn lại, bước vào bên trong.
Gần nửa canh giờ sau, hắn bước ra khỏi hầm mỏ, sắc mặt không chút biểu cảm.
Hầm mỏ này rất bình thường, không phải là chỗ mà hắn muốn tìm.
Sau khi đánh dấu ẩn trên hầm mỏ kia, hắn lại bước vào một hầm mỏ khác, tiếp tục điều tra.
…
Sau khi rời khỏi Thiên Thanh huyện, chiếc xe ngựa kia liền đi thẳng về phía bắc, không chậm trễ thời gian trên đường, vì vậy rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của Thanh Sơn quận, đến gần châu thành của Ngụy Châu, nhưng lại không định lãng phí thời gian ở đó, bọn họ chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía bắc.
Xe ngựa chạy trên quan đạo, không hề có chút rung lắc nào.
Còn về yêu vật, thực ra bọn họ đã gặp phải không chỉ một con, nhưng khi chưa kịp tiếp cận xe ngựa thì đã bị Lâm Viễn giết chết.
Lúc trước khi Quách Khê cãi nhau với ba người kia, Trần Triều còn tưởng gã là chó dại, nếu như không phải sau đó hắn giật mình tỉnh ngộ, thì đã trúng kế của đối phương rồi.
Tình hình hiện nay chưa rõ ràng, cho nên Trần Triều không muốn bị bọn họ phát hiện, ít nhất là không thể ở lại trong miếu Sơn Thần này.
Khó phân biệt là địch hay là bạn.
Trần Triều lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nữa, hắn leo lên đỉnh núi, nhìn xung quanh một lượt, sau khi không phát hiện gì bất thường liền nhanh chóng xuống núi theo con đường bên kia núi, vì vậy hắn chỉ mất nửa ngày đã đến chân núi, bắt đầu leo lên ngọn núi khác.
Đây là trong tình huống hắn không vận chuyển khí cơ, nếu như hắn thực sự muốn nhanh chóng đến nơi, thì e rằng không đến nửa canh giờ hắn đã có thể đến chân núi rồi.
Nhưng lâu nay săn yêu vật trong núi, Trần Triều đã rõ một điều, đó là không thể lãng phí khí cơ trên người một chút nào.
Dùng để di chuyển? Quá xa xỉ.
Khi bắt đầu leo lên ngọn núi thứ hai, Trần Triều bước nhanh hơn, cũng không mất nhiều thời gian, trước bữa trưa hắn đã leo lên đến đỉnh núi. Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn lại tiếp tục lên đường, lần này xuống núi, hắn đã nhìn thấy những cảnh sắc chưa từng thấy lúc trước.
Lúc mỏ khoáng thạch vẫn còn được khai thác, tính từ đỉnh núi này gần như là khu vực cấm địa, ngoại trừ những người đào mỏ có thể ra vào, những người khác, cho dù là Tri huyện Thiên Thanh huyện như Mi Khoa, nếu như muốn đến đây thì cũng phải xin phép trước, còn về Trần Triều cho dù là Trấn thủ sứ nơi này, cũng không thể xuất hiện ở nơi đây.
Nếu như tự tiện xông vào, theo luật pháp của Đại Lương, có thể giết chết không cần hỏi.
Trần Triều là người nổi tiếng cẩn thận, cho nên ngay cả khi trước đây có yêu vật chạy trốn vào trong này, hắn cũng không phá vỡ quy tắc mà đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ mỏ khoáng thạch đã bị bỏ hoang, những Tu hành giả trấn giữ cũng rời đi hết, nhưng khi xuống núi, Trần Triều vẫn rất cẩn thận, không quá vội vàng.
Vì vậy lần xuống núi này, hắn đã mất không ít thời gian.
Đến chân núi, hiện ra trước mắt hắn là một con đường rộng bằng hai chiếc xe ngựa đi song song, dẫn vào trong một thung lũng, trên con đường rộng lớn kia in hằn những vết bánh xe lớn nhỏ khác nhau, kéo dài đến nơi xa xôi.
Xem ra đây chính là con đường dùng để vận chuyển Huyền Minh thạch ra khỏi núi.
Trần Triều đi theo con đường kia không ngừng tiến về phía trước, sau khi đi qua thung lũng kia, hắn có thể nhìn thấy mỏ khoáng thạch xa xa phía trước.
Đó là một hố tròn rất lớn, sâu mấy chục trượng, đường kính chắc là cũng hơn trăm trượng, trông rất lớn, mang đến cho người ta cảm giác âm u, đáng sợ.
Đến trước hố lớn kia, Trần Triều đưa mắt nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy xung quanh có hơn mười hầm mỏ lớn nhỏ khác nhau, kéo dài vào trong núi theo một bên của hố lớn, đây chính là hầm mỏ của mỏ Huyền Minh thạch.
Trần Triều nhẹ nhàng nhảy xuống đáy hố, sau khi đứng vững, hắn mới nhìn những hầm mỏ xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trước kia hắn đã đặc biệt hỏi han Tạ Nam Độ về quy trình khai thác mỏ khoáng thạch, có một vấn đề khiến cho hắn cũng cảm thấy đau đầu, đó là hầm mỏ bị sập, thường là do bị sập ở phía trong núi, còn bên ngoài thì không thấy gì bất thường. Bây giờ hơn mười hầm mỏ này nhìn bên ngoài gần như giống hệt nhau, làm sao có thể tìm được hầm mỏ bị sập chứ?
Lúc này Trần Triều đứng trước những hầm mỏ này, giống như một con ruồi không đầu, hơi có chút bối rối.
Điều khiến cho hắn cảm thấy phiền phức hơn là thực ra hắn không dám bước vào trong bất cứ hầm mỏ nào.
Không phải là hắn sợ tối.
Mà là sợ sau khi hắn bước vào, hầm mỏ sẽ bị sập, hắn có thể vào được nhưng lại không thể ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như hắn là Tu hành giả, thì hắn có thể dùng cách khác, đáng tiếc hắn chỉ là võ phu, mà võ phu không có thủ đoạn gì khác, chỉ giỏi đánh nhau mà thôi.
Cẩn thận đi xung quanh những hầm mỏ này một lượt, Trần Triều ngồi xổm xuống trước cửa hầm mỏ, vươn tay sờ lên, bắt đầu phán đoán thời gian khai thác thông qua độ ẩm ướt của đất.
Theo ghi chép trong hồ sơ ở quan phủ, hầm mỏ kia bị sập vào năm Thiên Giám thứ mười một, mà lần này Trần Triều đến đây, hầm mỏ mà hắn muốn điều tra đầu tiên chính là hầm mỏ nọ, còn những hầm mỏ khác là mấy hầm mỏ mới bị sập gần đây.
Nhưng sau khi đi một vòng, Trần Triều cũng chỉ loại trừ được một số hầm mỏ rõ ràng không phù hợp, nhưng phạm vi còn lại vẫn rất lớn.
Cuối cùng, hắn chọn một hầm mỏ trông thuận mắt nhất trong số những hầm mỏ còn lại, bước vào bên trong.
Gần nửa canh giờ sau, hắn bước ra khỏi hầm mỏ, sắc mặt không chút biểu cảm.
Hầm mỏ này rất bình thường, không phải là chỗ mà hắn muốn tìm.
Sau khi đánh dấu ẩn trên hầm mỏ kia, hắn lại bước vào một hầm mỏ khác, tiếp tục điều tra.
…
Sau khi rời khỏi Thiên Thanh huyện, chiếc xe ngựa kia liền đi thẳng về phía bắc, không chậm trễ thời gian trên đường, vì vậy rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của Thanh Sơn quận, đến gần châu thành của Ngụy Châu, nhưng lại không định lãng phí thời gian ở đó, bọn họ chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía bắc.
Xe ngựa chạy trên quan đạo, không hề có chút rung lắc nào.
Còn về yêu vật, thực ra bọn họ đã gặp phải không chỉ một con, nhưng khi chưa kịp tiếp cận xe ngựa thì đã bị Lâm Viễn giết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro