Võ Phu

Chương 52

2024-10-07 15:10:26

Là Tu hành giả Khổ Hải cảnh chính hiệu, ở trong lãnh thổ Đại Lương này, Lâm Viễn gần như không gặp phải chuyện gì khó khăn.

Những con yêu vật kia cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, khi xe ngựa rời khỏi Ngụy Châu, đi qua Tân Liễu Châu, xe ngựa đã bị yêu vật tấn công.

Lúc đó xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi ở ngoài trời, là một đêm trăng sáng, có thể nhìn thấy thời tiết này thực sự rất hiếm có trước khi bước vào mùa xuân.

Nên Lâm Viễn hứng thú mượn ánh trăng, liền đứng trên một tảng đá lớn bên cạnh giảng bài. Tuy nhiên nơi này không phải là trường học riêng của Thần Đô Tạ gia, cũng không có nhiều con cháu Tạ gia ngồi nghe ông ta giảng bài, chỉ có Tạ Bá Ước đang buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, hai tay chống cằm, vẫn không ngừng lắc lư, gật gù.

Lâm Viễn lúc đó tâm trạng rất tốt, cũng không quan tâm xem đệ tử có đang nghiêm túc nghe giảng hay không, chỉ là tiện miệng nói về những đạo lý trong sách thánh hiền.

Nhưng đợi đến khi nói được nửa chừng, Lâm Viễn bỗng nhiên nhớ đến một người nào đó năm xưa, vào ngày đầu tiên bước vào Thư Viện đã dám hét lớn hỏi vị Viện trưởng có địa vị cao quý không biết bao nhiêu kia, đọc hết những kinh sách thánh hiền này có thực sự có thể phụng dưỡng bách tính thiên hạ hay không?

Lúc đó tất cả học sinh đều tưởng người kia bị điên, nói không chừng sẽ bị đuổi khỏi Thư Viện vì hành động ngông cuồng này, nhưng kết quả là vị Viện trưởng kia chỉ nhìn gã một cái, không nói gì, tất nhiên cũng không trả lời câu hỏi kia.

Đang nghĩ đến đây, Lâm Viễn định cảm khái một câu thì trời đất bỗng nhiên nổi gió!

Ông ta giật mình đứng dậy, chiếc áo choàng màu xanh lam lúc này bị gió thổi bay phấp phới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tạ Bá Ước lúc nãy còn buồn ngủ, hiện tại lo lắng nhìn Lâm Viễn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía xe ngựa, Tạ Nam Độ vẫn còn ở trên xe.

“Qua bên kia đi, đừng để tiểu thư gặp chuyện.”

Lâm Viễn vẻ mặt ngưng trọng, ngay sau đó liền cười lên: “Trong lãnh thổ Đại Lương, yêu vật Tứ cảnh, dám lộng hành như vậy thật sự là không muốn sống nữa sao?”

Trong bóng tối vang lên một giọng nói khàn khàn: “Để người trong xe ngựa kia lại, ta tha cho các ngươi đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Bá Ước vừa mới đến bên cạnh xe ngựa nghe vậy liền nhíu mày, đã ghét con yêu vật chưa xuất hiện kia tột độ, nhưng hã vẫn nhanh chóng hạ giọng, cố gắng bình tĩnh nói: “Nam Độ muội muội, đừng sợ.”

Trong xe ngựa chỉ truyền ra một tiếng "ừ".

Không hề hoảng hốt.

Tạ Bá Ước không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng rất nhanh gã đã không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện này nữa, vì sau đó không lâu, gã liền nhìn thấy tiên sinh ngày thường tính tình không tệ kia nhảy lên không trung, nói một câu cực kỳ bá khí.

“Chỉ là yêu vật nho nhỏ, đã đến đây rồi thì để lại cái mạng đi.”

Đương nhiên điều khiến gã cảm thấy choáng ngợp hơn là, sau đó gã nhìn thấy tiên sinh biểu hiện ra thực lực ở đây, là một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Sau đó mọi chuyện kết thúc, tuy rằng không thể giết chết con yêu vật kia, nhưng cũng khiến cho đối phương phải biết khó mà lui.

Lúc đó, Tạ Bá Ước đã thực sự bội phục vị tiên sinh này.

Gã không kìm được chạy đến trước mặt ông ta, nói ra cảm nhận của mình với đối phương.

Kết quả Lâm Viễn nhìn gã, không khách khí vạch trần: “Là vì thấy ta bảo vệ được tiểu thư, cho nên mới vui vẻ như vậy sao?”

Tạ Bá Ước vốn dĩ rất ổn trọng lúc này mặt hơi đỏ lên, bị vạch trần tâm tư, gã chỉ có thể cười khẽ.

Lâm Viễn thở dài, có một số chuyện thực ra không cần phải nói rõ, nhưng ai cũng biết, Tạ Bá Ước chỉ là con cháu trong gia tộc, hơn nữa còn là con thứ, tư chất cũng bình thường, nếu không có gì bất ngờ, cả đời này gã chắc chắn sẽ không thể trở thành đại Tu hành giả, còn thiếu nữ trong xe ngựa kia đã chứng minh được tương lai của nàng ta sáng lạn vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giữa hai người họ, có chút khả năng nào sao?

Không có.

Tình cảm kiểu này, nếu như không có khả năng thì nên cắt đứt sớm một chút.

Nhưng sau khi suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng Lâm Viễn chỉ thở dài, vỗ vai đệ tử nhà mình chứ không nói thẳng ra.

Đến bên cạnh xe ngựa, chưa đợi Lâm Viễn lên tiếng, Tạ Nam Độ đã vén rèm bước xuống.

Nàng chủ động nói: “Đáng tiếc chưa thể chứng kiến phong thái của Lâm tiên sinh một lần.”

Lâm Viễn sững sờ, sau đó cười lắc đầu: “Không thể nói là phong thái, chắc là không đến vài năm nữa, phong thái của tiểu thư sẽ vượt xa ta.”

Tạ Nam Độ cười khẽ, cũng không bàn luận về chuyện này nữa, chỉ cùng Lâm Viễn đến bên cạnh tảng đá lớn kia, lúc này Tạ Bá Ước cũng đã nhóm lửa.

Sau khi ngồi xuống, nàng lại mở miệng hỏi: “Nghe nói Lâm tiên sinh cũng từng là học sinh của Thư Viện, có thể kể cho ta nghe về nơi ấy được không?”

Lâm Viễn liếc nhìn Tạ Bá Ước, thở dài, có một đệ tử thỉnh thoảng lại "bán đứng" lão sư nhà mình như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ông ta khẽ gật đầu, sau khi Tạ Nam Độ đến Thần Đô chắc chắn sẽ không ở lại Tạ gia tu luyện, khả năng lớn là sẽ vào Thư Viện học tập, lúc này thiếu nữ xuất thân từ Bạch Lộc Tạ gia này chuẩn bị từ trước cũng là chuyện bình thường.

Nhưng đến lúc phải mở miệng, Lâm Viễn lại cảm thấy mình không biết nên bắt đầu kể từ đâu.

Thánh địa trong lòng học giả thiên hạ?

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lâm Viễn mới chậm rãi nói: “Triều đại trăm năm, môn phiệt ngàn năm, còn có những môn phái và Tu hành giả bên ngoài luôn tồn tại, Đại Lương lập quốc mới hơn hai trăm năm, nhưng Tu hành giả trên đời lấy Tam giáo làm đầu đã tồn tại qua nhiều thế hệ, một năm qua một năm. Nho giáo là một trong Tam giáo, cũng là nhánh duy nhất tách ra khỏi Tam giáo, trở thành Tu hành giả ở trần gian, còn Thư Viện là do Thánh nhân thành lập vào lúc đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0