Võ Phu

Chương 63

2024-10-07 15:10:26

Quách Khê lắc đầu: “Ngươi tưởng những Luyện Khí sĩ trong Khâm Thiên giám của các ngươi là nhân vật lợi hại gì sao? Trong giới Luyện Khí sĩ, họ có thể xếp hạng được sao? Bí ẩn trong chuyện này, làm sao họ có thể nhìn ra? Một đám vô dụng, chỉ biết dưới lòng đất này có Huyền mạch mà thôi, làm sao họ biết, dưới Huyền mạch, lại còn có Long mạch!”

“Họ xây dựng mỏ khoáng thạch, che giấu mọi chuyện, tự cho là thủ đoạn cao siêu, nhưng thực ra lại nực cười vô cùng. Bây giờ Huyền mạch cạn kiệt, họ cứ tưởng mỏ khoáng thạch này không còn gì quý giá, nghe nói chúng ta muốn đến cũng không để tâm, nhưng ai biết được, thứ chúng ta muốn không phải là những thứ này?”

Quách Khê chậm rãi nói ra mục đích lần này, ánh mắt đầy nụ cười.

“Long mạch này, mới là mục đích của chúng ta!”

Sắc mặt Trần Triều khó coi, làm sao hắn có thể ngờ được trong chuyện này lại còn có ẩn tình như vậy.

Nhưng chuyện này, Lí Trấn thủ sứ kia có biết hay không?!

“Trần Trấn thủ sứ, ngươi cảm thấy sau khi biết được bí mật này, ngươi còn có thể sống sót sao?”

Quách Khê nhìn chằm chằm vào Trần Triều, cười nói: “Ta xuất thân từ Tam Khê Phủ, là môn phái có thế lực lớn trong giới Luyện Khí sĩ ở phía Nam, thực ra không có ác ý gì với ngươi, còn về hậu quả sau này, ta cũng gánh nổi. Thương lượng một chút, ta biết cảnh giới của ngươi chắc chắn không chỉ là sơ cảnh, giúp ta một tay, mấy người này đã muốn giết ta từ lâu rồi, ta cũng muốn giết con mụ này, chúng ta liên thủ, giết họ đi, sau đó ta tha cho ngươi khỏi chết, thế nào?”

“Cũng không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần giúp ta cản hai sư huynh muội kia lại, sau khi ta giết con mụ này thì sẽ đến lượt bọn họ.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Ngôn Nhược Thủy còn muốn nói gì đó, thì Quách Khê đã cười lên: “Con mụ này đã muốn giết ta, thì việc giải thích với Tam Khê Phủ đã là vấn đề lớn rồi, ngươi là võ phu, nàng ta sẽ không tha cho ngươi đâu, vì chuyện này không thể để người ngoài biết được.”

Nụ cười của Ngôn Nhược Thủy còn chưa tan biến, lúc này lập tức cứng đờ trên mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trì Cam Tuyền vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay sau đó, Ngôn Nhược Thủy quát lớn: “Ra tay!”

Theo sau tiếng quát kia, gương đồng trong người Trì Cam Tuyền bỗng nhiên bay ra, lơ lửng trước mặt y, những luồng ánh sáng từ trong gương phát ra chiếu về phía Quách Khê!

Ngôn Nhược Thủy lại bắt đầu gọi thần nhân mặc giáp kia ra.

Còn nữ nhân kia luôn im lặng lúc này lại cười lạnh một tiếng, sau khi sư huynh và Ngôn Nhược Thủy ra tay, nàng ta vung tay áo, những luồng ánh sáng trắng từ trong tay áo bắn ra.

Quách Khê bay lên trên vực sâu, vung tay áo chặn lại ánh sáng do gương đồng kia bắn ra, cười lạnh nói: “Tiện nhân, muốn giết ta? E rằng ngươi tự tìm đường chết!”

Còn Trần Triều bên này, ngay từ lúc Quách Khê nói câu kia, hắn đã nhận ra bất thường, lúc này khi nữ nhân kia ra tay, Trần Triều không do dự chút nào, quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy được vài trượng, đã đụng phải một bức tường khí vô hình, khiến cho hắn phải dừng lại. Đợi đến khi vươn tay ra, hắn mới xác định nơi này đã bị phong tỏa, không thể dễ dàng rời đi.

Đợi đến khi nữ nhân kia xông đến trước mặt, Trần Triều chỉ né tránh đòn tấn công của nàng ta, giả vờ hoảng hốt.

Thần nhân mặc giáp phía sau Ngôn Nhược Thủy đã dần dần hiển hiện, lúc này nàng ta lại gọi thần nhân này ra, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc trước khi truyền âm nói chuyện với Trần Triều, nàng ta cũng đồng thời trò chuyện với Trì Cam Tuyền.

Chính là lúc đó, nàng ta đã thuyết phục được hai người huynh muội Trì Cam Tuyền, ba người bọn họ liên thủ, giết chết nam nhân trẻ tuổi Luyện Khí sĩ thuộc Tam Khê Phủ này.

Còn về việc tại sao Quách Khê biết được ý nghĩ của nàng ta, thì làm sao gã biết được?

Lúc này Ngôn Nhược Thủy không còn thời gian để suy nghĩ vấn đề này nữa, sau khi gọi thần nhân ra, nàng ta lạnh lùng nói: “Giết hắn cho ta!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vị đại tướng quân của triều đại trước kia gật đầu, lúc này liền tung quyền, đánh về phía trước!

Một quyền giáng xuống!

Cuồng phong ở đây cuồn cuộn, khiến cho người ta không phân biệt được là đến từ vực sâu hay là nơi nào khác.

Quách Khê cười lạnh một tiếng, chiếc la bàn lúc nãy được gã nắm trong tay lập tức bay ra, lơ lửng trước mặt tu sĩ này.

Hình thành một bức tường khí cực kỳ kiên cố.

Những luồng ánh sáng trắng bay lượn trên vực sâu, sau đó hội tụ lại.

Nắm đấm của thần nhân kia giáng xuống bức tường khí nọ, nhưng chỉ khiến nó rung lắc, không thể phá vỡ được.

Trì Cam Tuyền ôm gương đồng nhảy lên không trung, trên gương đồng lập tức phát ra ánh sáng chói lọi, như một con trăn màu trắng khổng lồ đâm thẳng vào Quách Khê.

Nhưng sau đó cũng bị tường phòng ngự do la bàn kia tạo ra chặn lại.

Ba vị Luyện Khí sĩ tấn công lẫn nhau, khí thế ngút trời.

Trần Triều ở trong đường hầm không ngừng né tránh đòn tấn công của nữ nhân kia.

Có mấy lần hắn cố ý để cho ánh sáng trắng của nữ nhân kia đánh vào bức tường vô hình nọ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thể phá vỡ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0