Chương 64
2024-10-07 15:10:26
Trong bốn người này, dù là Ngôn Nhược Thủy nói nhiều lúc trước, hay là Quách Khê trông có vẻ dễ nói chuyện, thì Trần Triều cũng không nghĩ đám người kia sẽ tha cho mình.
Nếu như bọn chúng đã đến đây để cướp đoạt Long mạch của Đại Lương, thì làm sao có thể để lộ tin tức được?
Nói cách khác, dù thế nào, hắn cũng sẽ bị những người này coi là mục tiêu phải giết.
Trần Triều chìm vào tuyệt vọng, đây quả thực là cái bẫy chết người.
Cho dù lúc trước hắn đã có tính toán, nhưng làm sao có thể ngờ được kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Né tránh một luồng ánh sáng trắng từ tay áo nữ nhân kia bắn tới, Trần Triều vươn tay nắm chặt cán đao, nhưng rất nhanh liền buông ra.
Tình thế hiện nay không phải là không có cơ hội sống sót.
“Ngôn tiên sư, ta nghĩ kỹ rồi, ta đồng ý liên thủ với tiên tử, giết chết vị Quách tiên sư này!”
Trần Triều giả vờ hoảng hốt né tránh đòn tấn công của nữ nhân kia, sau đó lập tức biểu đạt ý nghĩ của mình.
Chưa đợi Ngôn Nhược Thủy lên tiếng, nữ nhân kia đã cười lạnh nói: “Ngôn tiên tử, người này là kẻ lật lọng, không thể tin tưởng, một võ phu thô lỗ, giết thì giết thôi, không phải là trợ lực gì cả!”
Ngôn Nhược Thủy nghe vậy cũng gật đầu, không nói gì.
Lúc này nàng ta đã hiểu rõ, tại sao Quách Khê biết được ý nghĩ của mình, chính là do người này mách lẻo.
“Ngôn tiên tử, ta thực sự muốn giúp các ngươi!”
Trần Triều nghe vậy thầm mắng con mụ điên này, nhưng khi lên tiếng, vẫn là vẻ mặt chân thành như cũ.
Các nàng tại sao ngu xuẩn như vậy?
Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, mặc kệ Ngôn Nhược Thuỷ hay là nữ tử này, hành động của hai nàng làm ra cũng chỉ có hai chữ ngu xuẩn để hình dung, nếu để Trần Triều tới làm, bất kể như thế nào đều phải trừ khử Quách Khê đầu tiên, sau đó lại nói chuyện khác, nhưng hai nữ nhân điên này hoàn toàn không tính toán cao xa giống như Quách Khê vậy.
Giờ phút này bị hai người liên thủ nhằm vào, Quách Khê lớn tiếng cười nói "Ta đã sớm nói, những người này chắc chắn sẽ bỏ qua ngươi, không bằng liên thủ với ta, giết đám đàn bà này!"
Triều Trần bất đắc dĩ nói "Mấy vị tiên sư, ta chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, làm sao lại không cho ta một chút cơ hội nào?"
Trì Cam Tuyền một mực trầm mặc ít nói khinh bỉ đáp: "Võ phu thô bỉ, vốn cũng không đáng được sống!"
Triều Trần nhíu mày, yên lặng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên Trì Cam Tuyền này.
"Quách tiên sư, ta đã nghĩ kỹ, ngươi là người tốt, ta trước đó là trúng huyễn thuật của nữ tử kia, trong lúc nhất thời không nghĩ rõ ràng, hiện tại đã nghĩ thông suốt, ta muốn giúp ngài!"
Triều Trần quay sang nhìn Quách Khê, lớn tiếng mở miệng, vẫn lộ ra một vẻ chân thành giống như cũ.
…
Lúc này Quách Khê cũng không thể lo cho bản thân được.
Tuy rằng cảnh giới của gã không thấp, nhưng phải đối phó với Trì Cam Tuyền và Ngôn Nhược Thủy liên thủ, cho dù là gã cũng không nhất định dễ chịu.
Vừa điều khiển la bàn chặn lại đòn tấn công của thần nhân mặc giáp kia, Quách Khê vừa thò đầu ra nhìn Trì Cam Tuyền, lạnh lùng nói: “Trì Cam Tuyền, ngươi thực sự nghĩ rằng giết chết ta là có thể che giấu chuyện này sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta thực sự chết ở đây, thì môn phái đứng sau ngươi nhất định sẽ phải trả giá!”
Giọng nói của hắn ta rất lạnh lùng, khiến cho Trì Cam Tuyền đang ôm gương đồng kia suýt chút nữa đã mất bình tĩnh.
Chuyện mà y lo lắng nhất ngay từ đầu chính là điều này, giết Quách Khê thì dễ, nhưng sau khi giết gã rồi, phải che giấu như thế nào mới là vấn đề lớn. Dù sao thì Quách Khê cũng là đệ tử quan trọng của Tam Khê Phủ, trên người gã chắc chắn có pháp bảo bí mật nào đó, đến lúc đó nói không chừng có thể truyền tin tức hôm nay đến tông môn, đến lúc đó cho dù họ có giết chết Quách Khê, cũng không thoát khỏi sự truy cứu của Tam Khê Phủ.
Đang lúc Trì Cam Tuyền lo lắng không yên, Ngôn Nhược Thủy cười lạnh một tiếng: “Ta đã bố trí Thiên La võng ở đây, không có bất cứ tin tức nào có thể truyền ra ngoài!”
Nghe thấy ba chữ “Thiên La võng”, Trì Cam Tuyền lập tức yên tâm, đó là bí bảo của Nam Thiên Tông, một khi đã có thứ này, trong phạm vi của nó, tuyệt đối không thể truyền tin tức ra ngoài.
Trong giới Luyện Khí sĩ ở phía Nam, rất nhiều người biết đến bí bảo này.
Lúc này Ngôn Nhược Thủy có thể mang nó ra, đủ để chứng minh ngay từ lúc xuất phát, Nam Thiên Tông đã dự liệu có thể sẽ xảy ra chuyện này.
Quách Khê liếc nhìn bên kia, lúc này Trần Triều đang giao chiến với nữ nhân nọ, tình hình trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng gã biết rõ, thiếu niên Trấn thủ sứ kia rõ ràng đang giấu giếm thực lực, chưa ra tay toàn lực.
Còn về lý do tại sao thì có thể dễ hiểu.
Quách Khê lắc đầu, đẩy la bàn về phía trước, sau đó nhanh chóng tiến lên, lúc thần nhân mặc giáp kia tung quyền đánh vào la bàn, gã dẫm chân xuống đất một cái, mượn thân thể của thần nhân mặc giáp kia để nhảy lên, vượt qua thần nhân, đối mặt trực diện với Ngôn Nhược Thủy.
Ngôn Nhược Thủy ngẩng đầu lên, nhìn Quách Khê đang như Tiên nhân bay đến, trong mắt nàng ta không hề hoảng hốt, một dải lụa ngũ sắc từ trong tay áo nàng bắn ra, như một con rắn linh hoạt nhảy múa, nhanh chóng quấn lấy Quách Khê.
Nếu như bọn chúng đã đến đây để cướp đoạt Long mạch của Đại Lương, thì làm sao có thể để lộ tin tức được?
Nói cách khác, dù thế nào, hắn cũng sẽ bị những người này coi là mục tiêu phải giết.
Trần Triều chìm vào tuyệt vọng, đây quả thực là cái bẫy chết người.
Cho dù lúc trước hắn đã có tính toán, nhưng làm sao có thể ngờ được kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Né tránh một luồng ánh sáng trắng từ tay áo nữ nhân kia bắn tới, Trần Triều vươn tay nắm chặt cán đao, nhưng rất nhanh liền buông ra.
Tình thế hiện nay không phải là không có cơ hội sống sót.
“Ngôn tiên sư, ta nghĩ kỹ rồi, ta đồng ý liên thủ với tiên tử, giết chết vị Quách tiên sư này!”
Trần Triều giả vờ hoảng hốt né tránh đòn tấn công của nữ nhân kia, sau đó lập tức biểu đạt ý nghĩ của mình.
Chưa đợi Ngôn Nhược Thủy lên tiếng, nữ nhân kia đã cười lạnh nói: “Ngôn tiên tử, người này là kẻ lật lọng, không thể tin tưởng, một võ phu thô lỗ, giết thì giết thôi, không phải là trợ lực gì cả!”
Ngôn Nhược Thủy nghe vậy cũng gật đầu, không nói gì.
Lúc này nàng ta đã hiểu rõ, tại sao Quách Khê biết được ý nghĩ của mình, chính là do người này mách lẻo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngôn tiên tử, ta thực sự muốn giúp các ngươi!”
Trần Triều nghe vậy thầm mắng con mụ điên này, nhưng khi lên tiếng, vẫn là vẻ mặt chân thành như cũ.
Các nàng tại sao ngu xuẩn như vậy?
Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, mặc kệ Ngôn Nhược Thuỷ hay là nữ tử này, hành động của hai nàng làm ra cũng chỉ có hai chữ ngu xuẩn để hình dung, nếu để Trần Triều tới làm, bất kể như thế nào đều phải trừ khử Quách Khê đầu tiên, sau đó lại nói chuyện khác, nhưng hai nữ nhân điên này hoàn toàn không tính toán cao xa giống như Quách Khê vậy.
Giờ phút này bị hai người liên thủ nhằm vào, Quách Khê lớn tiếng cười nói "Ta đã sớm nói, những người này chắc chắn sẽ bỏ qua ngươi, không bằng liên thủ với ta, giết đám đàn bà này!"
Triều Trần bất đắc dĩ nói "Mấy vị tiên sư, ta chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, làm sao lại không cho ta một chút cơ hội nào?"
Trì Cam Tuyền một mực trầm mặc ít nói khinh bỉ đáp: "Võ phu thô bỉ, vốn cũng không đáng được sống!"
Triều Trần nhíu mày, yên lặng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên Trì Cam Tuyền này.
"Quách tiên sư, ta đã nghĩ kỹ, ngươi là người tốt, ta trước đó là trúng huyễn thuật của nữ tử kia, trong lúc nhất thời không nghĩ rõ ràng, hiện tại đã nghĩ thông suốt, ta muốn giúp ngài!"
Triều Trần quay sang nhìn Quách Khê, lớn tiếng mở miệng, vẫn lộ ra một vẻ chân thành giống như cũ.
…
Lúc này Quách Khê cũng không thể lo cho bản thân được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng cảnh giới của gã không thấp, nhưng phải đối phó với Trì Cam Tuyền và Ngôn Nhược Thủy liên thủ, cho dù là gã cũng không nhất định dễ chịu.
Vừa điều khiển la bàn chặn lại đòn tấn công của thần nhân mặc giáp kia, Quách Khê vừa thò đầu ra nhìn Trì Cam Tuyền, lạnh lùng nói: “Trì Cam Tuyền, ngươi thực sự nghĩ rằng giết chết ta là có thể che giấu chuyện này sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta thực sự chết ở đây, thì môn phái đứng sau ngươi nhất định sẽ phải trả giá!”
Giọng nói của hắn ta rất lạnh lùng, khiến cho Trì Cam Tuyền đang ôm gương đồng kia suýt chút nữa đã mất bình tĩnh.
Chuyện mà y lo lắng nhất ngay từ đầu chính là điều này, giết Quách Khê thì dễ, nhưng sau khi giết gã rồi, phải che giấu như thế nào mới là vấn đề lớn. Dù sao thì Quách Khê cũng là đệ tử quan trọng của Tam Khê Phủ, trên người gã chắc chắn có pháp bảo bí mật nào đó, đến lúc đó nói không chừng có thể truyền tin tức hôm nay đến tông môn, đến lúc đó cho dù họ có giết chết Quách Khê, cũng không thoát khỏi sự truy cứu của Tam Khê Phủ.
Đang lúc Trì Cam Tuyền lo lắng không yên, Ngôn Nhược Thủy cười lạnh một tiếng: “Ta đã bố trí Thiên La võng ở đây, không có bất cứ tin tức nào có thể truyền ra ngoài!”
Nghe thấy ba chữ “Thiên La võng”, Trì Cam Tuyền lập tức yên tâm, đó là bí bảo của Nam Thiên Tông, một khi đã có thứ này, trong phạm vi của nó, tuyệt đối không thể truyền tin tức ra ngoài.
Trong giới Luyện Khí sĩ ở phía Nam, rất nhiều người biết đến bí bảo này.
Lúc này Ngôn Nhược Thủy có thể mang nó ra, đủ để chứng minh ngay từ lúc xuất phát, Nam Thiên Tông đã dự liệu có thể sẽ xảy ra chuyện này.
Quách Khê liếc nhìn bên kia, lúc này Trần Triều đang giao chiến với nữ nhân nọ, tình hình trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng gã biết rõ, thiếu niên Trấn thủ sứ kia rõ ràng đang giấu giếm thực lực, chưa ra tay toàn lực.
Còn về lý do tại sao thì có thể dễ hiểu.
Quách Khê lắc đầu, đẩy la bàn về phía trước, sau đó nhanh chóng tiến lên, lúc thần nhân mặc giáp kia tung quyền đánh vào la bàn, gã dẫm chân xuống đất một cái, mượn thân thể của thần nhân mặc giáp kia để nhảy lên, vượt qua thần nhân, đối mặt trực diện với Ngôn Nhược Thủy.
Ngôn Nhược Thủy ngẩng đầu lên, nhìn Quách Khê đang như Tiên nhân bay đến, trong mắt nàng ta không hề hoảng hốt, một dải lụa ngũ sắc từ trong tay áo nàng bắn ra, như một con rắn linh hoạt nhảy múa, nhanh chóng quấn lấy Quách Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro