Võ Phu

Chương 68

2024-10-07 15:10:26

Ngôn Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào ngực mình, lưỡi đao kia lúc này đang dừng lại ở vị trí tim nàng ta.

Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể nàng ta trong nháy mắt đã bị thiếu niên áo đen trước mặt chấn đứt.

Sinh cơ dần dần biến mất.

Trừ phi nàng ta có thể tìm được những gốc Linh dược trong truyền thuyết kia, nếu không tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Đôi mắt đẹp như nước của Ngôn Nhược Thủy tràn đầy khó hiểu nhìn Trần Triều.

Nàng ta há miệng, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe môi: "Vì sao... Vì sao..."

Trần Triều nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng ta, biết rõ nàng hỏi không phải vì sao mình lại chết ở chỗ này, mà là vì sao Trần Triều dám giết nàng ta.

Thật ngu xuẩn.

Vị Ngôn tiên tử của Nam Thiên Tông này, đến tận lúc chết vẫn không muốn tin tưởng một tên Võ phu thô lỗ mà nàng ta khinh thường, vậy mà lại dám giết mình.

Nàng ta mềm nhũn ngã xuống, máu tươi dần dần lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, giáp sĩ thần nhân bị một quyền kia đánh trúng phía sau cũng bắt đầu chậm rãi hóa thành quang điểm, dần dần biến mất.

Loại phù triện khống chế linh thể này, nếu chủ nhân đã chết, đương nhiên cũng sẽ không còn tác dụng.

Nhưng ngay khi sinh cơ của Ngôn Nhược Thủy hoàn toàn biến mất, một tia sáng đột nhiên xuyên qua mi tâm nàng ta, với tốc độ cực nhanh lao về phía hầm mỏ.

Trần Triều phản ứng cực nhanh, vung đao chém ra, nhưng lại không chém trúng tia sáng kia.

Quang điểm lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn chạy thoát.

Trần Triều nhíu mày, sắc mặt khó coi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn sớm biết thủ đoạn của tu sĩ phức tạp, nhưng cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, cũng không có cách nào ngăn cản được.

Đây là chuyện đã được định sẵn.

Trần Triều đi đến bên bờ vực, phun ra một ngụm trọc khí, lúc này khí mới dần dần sinh ra.

Hắn cúi đầu nhìn vực sâu.

"Bọn họ đều đã chết, đến lượt ngươi." Trần Triều nhìn vực sâu, bình tĩnh nói.

……

"Sao ngươi biết ta còn sống?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên, một bóng người chậm rãi từ trong vực sâu hiện ra.

Chính là Quách Khê lúc trước bị Trần Triều chém một đao, sau đó rơi xuống vực sâu.

Gã không chết.

Chỉ là hai tay vẫn còn bê bết máu.

Gã lần nữa trở lại bờ vực, lúc này có chút hiếu kỳ đánh giá thiếu niên Võ phu trước mặt, trông rất hứng thú.

Trần Triều nắm chặt đao, thản nhiên nói: "Thành phủ của ngươi sâu hơn nữ nhân kia rất nhiều, ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy."

Đúng vậy, lúc trước tuy rằng Trần Triều nhìn thấy thời khắc khí mới, khí cũ của gã giao tiếp, một đao chém xuống, tuy rằng ôm ý định giết chết Quách Khê tại đây, nhưng mọi chuyện lại quá thuận lợi.

Trần Triều đã từng giao thủ với rất nhiều yêu vật xảo quyệt, hiểu rõ một đạo lý.

Chuyện càng thuận lợi, lại càng không đơn giản.

Quách Khê không nhịn được vỗ tay, có chút thưởng thức nói: "Ngươi cũng thông minh hơn đám người ngu xuẩn kia rất nhiều. Con đàn bà kia chẳng qua chỉ là một con chim bị nhốt trong lồng của tông môn, lại tự cho mình là thông minh, cho rằng những âm mưu tính toán của mình không ai biết, thật sự là quá nực cười."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả mọi chuyện trên đường đi đều nằm trong lòng bàn tay của Quách Khê, bao gồm cả việc Ngôn Nhược Thủy và Trì Cam Tuyền liên thủ.

Bao gồm cả Trần Triều, đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Trong kế hoạch của gã, trước tiên là khiến cho Trì Cam Tuyền bị thương nặng, như vậy mới có thể khiến Trần Triều ra tay. Sau đó, gã giả vờ bị Trần Triều giết chết, như vậy mới có thể khiến Trần Triều và Ngôn Nhược Thủy lưỡng bại câu thương, cuối cùng do gã ngồi thu ngư ông đắc lợi.

Chỉ là g không ngờ tới, Trần Triều vậy mà thật sự có thể giết chết nữ nhân của Nam Thiên Tông kia, hơn nữa còn nhìn ra được chuyện gã giả chết.

Quách Khê nhìn chằm chằm Trần Triều, cười híp mắt nói: "Ta chỉ là không ngờ tới, vì sao một tên Trấn thủ sứ nho nhỏ như ngươi, tuổi còn trẻ như vậy lại là Võ phu Thần Tàng cảnh rồi."

Gã không phải là không tin Đại Lương triều có thiên tài, mà là có chút nghi ngờ, nếu Trần Triều đã là một thiên tài, vì sao lại chỉ là một tên Trấn thủ sứ nhỏ bé.

Thiên tài như Trần Triều, ở tuổi này đã đạt đến Thần Tàng cảnh, cho dù là ở phương ngoại cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Chỉ có những thiên tài trẻ tuổi được dốc lòng bồi dưỡng trong những tông môn lớn kia mới có thể đạt tới cảnh giới này.

Trần Triều không nói gì, hắn chỉ yên lặng nhìn Quách Khê, đồng thời chậm rãi điều chỉnh vận hành khí cơ trong cơ thể.

"Bất kể nói như thế nào, nữ nhân kia hiện tại đã bị ngươi giết, sau khi ta giết ngươi, cũng không cần tốn tâm tư nghĩ xem phải bịa đặt như thế nào để ứng phó với Nam Thiên Tông, nói như vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi."

Quách Khê cười rạng rỡ, nhìn qua vô hại, nhưng bộ dáng này của gã lại khiến Trần Triều cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Gã còn ghê tởm hơn cả yêu vật ghê tởm nhất mà hắn từng gặp.

Trần Triều bình tĩnh nói: "Ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề này."

Quách Khê cười cười, giơ hai cánh tay bê bết máu lên, nhìn vết thương đáng sợ trên đó, nhẹ giọng nói: "Tên Võ phu như ngươi vậy mà lại có thể để lại vết thương trên người ta, thật sự là đáng chết mà."

Gã vừa cười, vừa giơ tay lên.

Vô số đạo khí cơ bắt đầu từ trong cơ thể gã tuôn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0