Chương 69
2024-10-07 15:10:26
Đồng thời còn có một đạo khí tức màu vàng đất từ trong vực sâu bay ra, từng chút một hội tụ trên người gã, trên mặt tên tu sĩ này lộ ra vẻ hưởng thụ vui sướng: "Sau khi giết ngươi, ta hấp thu Long mạch này, lập tức có thể bước vào Tứ cảnh, đến lúc đó ai còn dám nói ta không bằng người khác?!"
Trần Triều nhìn gã, đột nhiên cười lên: "Kẻ đáng thương."
Ba chữ này của hắn nhất thời giống như đã giẫm phải đuôi của nam nhân trẻ tuổi trước mặt, gã đột nhiên ngẩng đầu, hung dữ nhìn về phía hắn.
Thế nhưng gã chỉ nhìn thấy một bóng người đang lao về phía mình.
Một thân hắc y, trong nháy mắt giống như che lấp cả thiên địa, khiến gã trong khoảng thời gian cực ngắn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh đen kịt.
Sau đó là một đạo đao quang chói mắt đột nhiên xuất hiện.
Thế đến của đạo đao quang kia cực kỳ hung mãnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Quách Khê. Quách Khê không phải hạng người như Ngôn Nhược Thủy, sẽ không đứng yên chịu chết, chỉ là trong thời gian cực ngắn, gã liền hai tay kết ấn, sương mù trước người ngưng tụ, hình thành nên một tầng bảo hộ.
Gã không lập tức lấy la bàn kia ra, một là vì trong lúc giao thủ với Ngôn Nhược Thủy trước đó, la bàn đã bị hư hại một chút, hai là gã căn bản không nghĩ tới uy lực của tên Võ phu Thần Tàng cảnh trước mắt này lại mạnh mẽ đến vậy.
Giết chết ba người liên tiếp, chẳng qua là vì bản thân hắn sắp xếp kế hoạch tốt mà thôi.
Kẻ này chẳng qua là ăn may.
Hiện tại sao có thể giao thủ với gã mà lại không thua được?
Nhưng ngay sau đó, tầng bảo hộ được ngưng tụ từ sương mù kia đột nhiên bị chém rách từ giữa, bị phân thành hai nửa.
Thiếu niên áo đen xuất hiện trước mặt gã.
Quách Khê nhíu mày, đưa tay như vớt nước giữa không trung, một dòng sông dài đột nhiên xuất hiện, cuồn cuộn lao về phía Trần Triều.
Dòng nước cuồn cuộn, chảy xiết dữ dội!
Trần Triều nhướng mày, thủ đoạn của tu sĩ liên tiếp xuất hiện, hắn không thể nào hiểu hết được, nhưng Võ phu trên con đường tu luyện chỉ đặt việc giết người lên hàng đầu.
Một tay nắm đao, một tay khác nắm chặt thành quyền, chờ đến khi tiếp xúc với dòng sông dài kia thì dùng sức đánh ra!
Ầm ——
Lực va chạm cực lớn tác động vào cơ thể Trần Triều, khiến hắn chịu một áp lực cực lớn.
Áo đen trên người hắn không ngừng bay phất phới, nhưng cơ thể lại vững như tảng đá, vậy mà không hề lắc lư chút nào.
"Phá cho ta ——"
Trần Triều quát lớn một tiếng, lại lần nữa tích tụ lực lượng, trong nháy mắt đã điều động khí cơ trong cơ thể đến cánh tay kia, gân xanh nổi lên, lại là một quyền đánh ra!
Khí cơ mạnh mẽ cuồn cuộn tuôn trào!
Quách Khê đột nhiên ngẩng đầu.
Dòng sông dài kia đã bị đánh tan chỉ trong nháy mắt, Trần Triều đã đến trước mặt gã, lại là một đao giản đơn chém xuống.
Quách Khê vô cùng kiêng kỵ lưỡi đao kia, dù sao trước đó gã đã nếm thử độ sắc bén của lưỡi đao nọ.
Nó có thể dễ dàng xé rách pháp bào trên người, để lại vết thương trên cơ thể gã.
Tất cả tu sĩ trên thiên hạ đều công nhận kiếm của Kiếm Khí Sơn là vật sắc bén nhất thiên hạ, đặc biệt là một kiếm được tôi luyện ra lò mỗi trăm năm, càng là vật đỉnh cấp trong đó!
Thế nhưng Kiếm Khí Sơn cũng chỉ là rèn kiếm mà thôi.
Lưỡi đao trước mắt này lại là do ai rèn nên?
Quách Khê nghiêng người né tránh một đao kia, cũng không do dự nữa, lập tức lấy la bàn kia ra, cho dù đã bị hư hỏng, gã cũng không quan tâm nữa.
Gã thật sự không ngờ tới, thiếu niên Võ phu này vậy mà lại mạnh mẽ đến mức này!
Thế nhưng Quách Khê rất nhanh liền trừng lớn hai mắt.
Khi gã tế ra la bàn kia, viên châu ở giữa còn chưa kịp phát ra ánh sáng lại đón đầu một đạo đao quang.
Lưỡi đao kia xuất hiện trên la bàn.
Thiếu niên áo đen nắm đao hung hăng chém xuống!
Tia lửa bắn ra tung tóe!
Sau đó vết nứt lập tức xuất hiện, lan tràn ra bốn phía.
Một món pháp khí, linh khí dần dần tiêu tan.
"Ngươi đáng chết!"
Quách Khê gầm lên giận dữ, la bàn kia là bảo vật do tông môn ban thưởng, cực kỳ quý giá!
"Người đáng chết là ngươi, kẻ đáng thương."
Trần Triều một đao chém nát la bàn kia, sau đó không hề dừng lại, mà là nâng chân đá ra, vừa vặn đá trúng người Quách Khê.
Gã bị đá bay ra mấy trượng, lại nhìn thấy một đạo đao quang.
Quách Khê cười lạnh một tiếng, không hề động dậy.
Chỉ là lần này, đao kia không hề rơi xuống người gã.
Trần Triều đột nhiên xoay người, nhìn thấy Quách Khê đang chậm rãi xuất hiện phía sau mình.
Quách Khê sững sờ, có chút hoảng sợ, hình như không nghĩ tới hành tung của mình lại bị người ta nhìn thấu.
Trần Triều vươn tay, túm lấy đầu Quách Khê.
"Khôi Lỗi phù của ngươi còn nữa không?"
Trần Triều cười lạnh một tiếng, bàn tay vươn ra kia trong nháy mắt nắm thành quyền, sau đó mới là đánh ra, lần này đã đánh trúng mặt Quách Khê.
Chỉ một quyền liền khiến cho miệng mũi gã đều trào ra máu tươi, mấy chiếc răng dính máu càng là bay ra khỏi miệng.
Cơ thể của tu sĩ yếu nhược, lại gặp phải Võ phu luyện thể đến cực hạn, có kết quả như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Quách Khê bị một quyền đánh trúng mặt, lúc này chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng sau khoảng thời gian choáng váng ngắn ngủi, gã lập tức tỉnh táo lại, thế nhưng còn chưa kịp ra tay thì quyền thứ hai đã đánh trúng vùng bụng.
Nhìn thiếu niên không tính là quá cường tráng, cơ thể dưới lớp áo đen căng ra, lực lượng chứa đựng trên từng thớ cơ kia lúc này đều bộc phát ra hết, một quyền tiếp nối một quyền đánh ra, liên miên bất tuyệt, khí cơ ở đây cuồn cuộn, từng đợt từng đợt tỏa ra.
"Âm mưu tính kế này nọ, có tác dụng gì?"
Trần Triều nhìn gã, đột nhiên cười lên: "Kẻ đáng thương."
Ba chữ này của hắn nhất thời giống như đã giẫm phải đuôi của nam nhân trẻ tuổi trước mặt, gã đột nhiên ngẩng đầu, hung dữ nhìn về phía hắn.
Thế nhưng gã chỉ nhìn thấy một bóng người đang lao về phía mình.
Một thân hắc y, trong nháy mắt giống như che lấp cả thiên địa, khiến gã trong khoảng thời gian cực ngắn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh đen kịt.
Sau đó là một đạo đao quang chói mắt đột nhiên xuất hiện.
Thế đến của đạo đao quang kia cực kỳ hung mãnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Quách Khê. Quách Khê không phải hạng người như Ngôn Nhược Thủy, sẽ không đứng yên chịu chết, chỉ là trong thời gian cực ngắn, gã liền hai tay kết ấn, sương mù trước người ngưng tụ, hình thành nên một tầng bảo hộ.
Gã không lập tức lấy la bàn kia ra, một là vì trong lúc giao thủ với Ngôn Nhược Thủy trước đó, la bàn đã bị hư hại một chút, hai là gã căn bản không nghĩ tới uy lực của tên Võ phu Thần Tàng cảnh trước mắt này lại mạnh mẽ đến vậy.
Giết chết ba người liên tiếp, chẳng qua là vì bản thân hắn sắp xếp kế hoạch tốt mà thôi.
Kẻ này chẳng qua là ăn may.
Hiện tại sao có thể giao thủ với gã mà lại không thua được?
Nhưng ngay sau đó, tầng bảo hộ được ngưng tụ từ sương mù kia đột nhiên bị chém rách từ giữa, bị phân thành hai nửa.
Thiếu niên áo đen xuất hiện trước mặt gã.
Quách Khê nhíu mày, đưa tay như vớt nước giữa không trung, một dòng sông dài đột nhiên xuất hiện, cuồn cuộn lao về phía Trần Triều.
Dòng nước cuồn cuộn, chảy xiết dữ dội!
Trần Triều nhướng mày, thủ đoạn của tu sĩ liên tiếp xuất hiện, hắn không thể nào hiểu hết được, nhưng Võ phu trên con đường tu luyện chỉ đặt việc giết người lên hàng đầu.
Một tay nắm đao, một tay khác nắm chặt thành quyền, chờ đến khi tiếp xúc với dòng sông dài kia thì dùng sức đánh ra!
Ầm ——
Lực va chạm cực lớn tác động vào cơ thể Trần Triều, khiến hắn chịu một áp lực cực lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áo đen trên người hắn không ngừng bay phất phới, nhưng cơ thể lại vững như tảng đá, vậy mà không hề lắc lư chút nào.
"Phá cho ta ——"
Trần Triều quát lớn một tiếng, lại lần nữa tích tụ lực lượng, trong nháy mắt đã điều động khí cơ trong cơ thể đến cánh tay kia, gân xanh nổi lên, lại là một quyền đánh ra!
Khí cơ mạnh mẽ cuồn cuộn tuôn trào!
Quách Khê đột nhiên ngẩng đầu.
Dòng sông dài kia đã bị đánh tan chỉ trong nháy mắt, Trần Triều đã đến trước mặt gã, lại là một đao giản đơn chém xuống.
Quách Khê vô cùng kiêng kỵ lưỡi đao kia, dù sao trước đó gã đã nếm thử độ sắc bén của lưỡi đao nọ.
Nó có thể dễ dàng xé rách pháp bào trên người, để lại vết thương trên cơ thể gã.
Tất cả tu sĩ trên thiên hạ đều công nhận kiếm của Kiếm Khí Sơn là vật sắc bén nhất thiên hạ, đặc biệt là một kiếm được tôi luyện ra lò mỗi trăm năm, càng là vật đỉnh cấp trong đó!
Thế nhưng Kiếm Khí Sơn cũng chỉ là rèn kiếm mà thôi.
Lưỡi đao trước mắt này lại là do ai rèn nên?
Quách Khê nghiêng người né tránh một đao kia, cũng không do dự nữa, lập tức lấy la bàn kia ra, cho dù đã bị hư hỏng, gã cũng không quan tâm nữa.
Gã thật sự không ngờ tới, thiếu niên Võ phu này vậy mà lại mạnh mẽ đến mức này!
Thế nhưng Quách Khê rất nhanh liền trừng lớn hai mắt.
Khi gã tế ra la bàn kia, viên châu ở giữa còn chưa kịp phát ra ánh sáng lại đón đầu một đạo đao quang.
Lưỡi đao kia xuất hiện trên la bàn.
Thiếu niên áo đen nắm đao hung hăng chém xuống!
Tia lửa bắn ra tung tóe!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó vết nứt lập tức xuất hiện, lan tràn ra bốn phía.
Một món pháp khí, linh khí dần dần tiêu tan.
"Ngươi đáng chết!"
Quách Khê gầm lên giận dữ, la bàn kia là bảo vật do tông môn ban thưởng, cực kỳ quý giá!
"Người đáng chết là ngươi, kẻ đáng thương."
Trần Triều một đao chém nát la bàn kia, sau đó không hề dừng lại, mà là nâng chân đá ra, vừa vặn đá trúng người Quách Khê.
Gã bị đá bay ra mấy trượng, lại nhìn thấy một đạo đao quang.
Quách Khê cười lạnh một tiếng, không hề động dậy.
Chỉ là lần này, đao kia không hề rơi xuống người gã.
Trần Triều đột nhiên xoay người, nhìn thấy Quách Khê đang chậm rãi xuất hiện phía sau mình.
Quách Khê sững sờ, có chút hoảng sợ, hình như không nghĩ tới hành tung của mình lại bị người ta nhìn thấu.
Trần Triều vươn tay, túm lấy đầu Quách Khê.
"Khôi Lỗi phù của ngươi còn nữa không?"
Trần Triều cười lạnh một tiếng, bàn tay vươn ra kia trong nháy mắt nắm thành quyền, sau đó mới là đánh ra, lần này đã đánh trúng mặt Quách Khê.
Chỉ một quyền liền khiến cho miệng mũi gã đều trào ra máu tươi, mấy chiếc răng dính máu càng là bay ra khỏi miệng.
Cơ thể của tu sĩ yếu nhược, lại gặp phải Võ phu luyện thể đến cực hạn, có kết quả như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Quách Khê bị một quyền đánh trúng mặt, lúc này chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng sau khoảng thời gian choáng váng ngắn ngủi, gã lập tức tỉnh táo lại, thế nhưng còn chưa kịp ra tay thì quyền thứ hai đã đánh trúng vùng bụng.
Nhìn thiếu niên không tính là quá cường tráng, cơ thể dưới lớp áo đen căng ra, lực lượng chứa đựng trên từng thớ cơ kia lúc này đều bộc phát ra hết, một quyền tiếp nối một quyền đánh ra, liên miên bất tuyệt, khí cơ ở đây cuồn cuộn, từng đợt từng đợt tỏa ra.
"Âm mưu tính kế này nọ, có tác dụng gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro