Võ Phu

Chương 74

2024-10-07 15:10:26

Sau khi suy tư một lát, hắn bắt đầu viết.

Rất nhiều năm cầm đao, nay lại cầm bút đúng là có chút ngượng tay.

Nhưng theo thời gian, hắn cũng dần quen với việc này, rất nhanh đã viết xong bức thư.

Chờ cho đến khi mực khô, Trần Triều mới liếc nhìn những người thợ đang miệt mài sửa sang sân vườn.

Cuối cùng hắn cất bức thư đi, đứng dậy rời khỏi nơi này.

...

Tri huyện mới đã đến, hôm nay là ngày Mi Khoa rời khỏi Thiên Thanh huyện.

Hai chiếc xe ngựa dừng trước cổng thành. Bên cạnh xe ngựa có một đội hộ vệ cưỡi trên lưng ngựa cao lớn. Họ là những người được phái đến để hộ tống tân tri huyện, giờ lại tiếp tục hộ tống Mi Khoa rời đi.

Thiên Thanh huyện tuy yên bình, nhưng ở những nơi khác của Đại Lương lại không được như vậy. Yêu vật hoành hành, đường xá xa xôi, núi non hiểm trở, không ai biết trước được trên đường đi sẽ gặp phải chuyện gì. Có thêm những vị cao thủ võ công cao cường này đi cùng ít nhiều cũng sẽ an tâm hơn.

Mi Khoa đang chào tạm biệt đám đồng liêu.

Sau nhiều năm lăn lộn, cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước, trên gương mặt già nua của ông ta tràn đầy ý cười.

Chỉ là không phải ai trong số các nha dịch đều cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là vị Trương chủ bút kia, sắc mặt y vô cùng khó coi, cứ như vừa nuốt phải ruồi bọ.

Cũng có một số người dân đứng từ xa, im lặng tiễn đưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chào tạm biệt đồng liêu xong, Mi Khoa vẫn chưa vội vàng lên xe ngựa. Ông ta đứng ở cổng thành, liên tục đưa mắt nhìn xung quanh.

Trước đó Trần Triều có nói hôm nay sẽ đến tiễn.

Giao thiệp với nhau đã nhiều năm, Mi Khoa rất hiểu con người của Trần Triều. Hắn đã nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến, điều này ông ta chưa bao giờ nghi ngờ.

Một lát sau, nhìn thấy bóng dáng áo bào đen quen thuộc xuất hiện, ông ta mới nở nụ cười.

Vài tên hộ vệ cưỡi ngựa ở phía xa nhìn thấy thiếu niên áo đen, vội vàng chắp tay hành lễ.

Không chỉ bởi vì thân phận Trấn thủ sứ của đối phương, mà còn bởi vì sau khi tiến vào địa phận Thiên Thanh huyện, bọn họ chưa từng gặp phải bất kỳ yêu vật nào.

Điều này đủ để chứng minh công lao của vị thiếu niên Trấn thủ sứ kia.

Nhìn thấy Trần Triều xuất hiện, Mi Khoa thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Ta còn tưởng lão đệ ngươi không đến nữa chứ."

Trong mắt Mi Khoa, ai không đến cũng được, ngoại trừ Trần Triều.

Trần Triều khẽ gật đầu, liếc nhìn ra phía trước, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề: "Có một chuyện muốn nhờ ngài."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Triều, Mi Khoa không khỏi nhíu mày: "Chúng ta đi qua bên kia nói chuyện."

Nơi này người đông nhiều tai mắt, Mi Khoa tuy không biết chuyện đối phương muốn nói là gì, nhưng vẫn lo lắng sẽ bị người khác nghe lén.

Hai người đi sang một bên, dừng lại dưới chân tường thành. Mi Khoa gật đầu, Trần Triều mới chậm rãi mở miệng: "Mấy người mà ngài từng gặp trước đây, đều đã bị ta giết chết."

"Cái gì?!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mi Khoa kinh hãi trừng to hai mắt. May mà nơi này cách chỗ kia một khoảng, không có ai nghe thấy. Nhận ra mình đã thất thố, ông ta vội vàng hạ giọng, run rẩy hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi đã giết hết những Tu hành giả kia?!"

Chuyện này...còn kinh khủng hơn cả việc Trần Triều chém giết yêu vật rất nhiều. Trước đây, khi tiếp xúc với những người kia, Mi Khoa đã vô cùng sợ hãi bởi thân phận Tu hành giả của bọn họ.

Vậy mà những người chẳng khác nào Tiên nhân trong mắt ông ta, giờ đây lại bị Trần Triều giết chết.

"Bọn họ đều là Luyện Khí sĩ đến từ phương ngoại, đến Thiên Thanh huyện chắc chắn là có mục đích khác. Đặc biệt là tên Quách Khê kia, hắn đã âm thầm ra tay với ngài, hạ một loại tà thuật của Luyện Khí sĩ, khiến cho ngài trong vòng nửa năm sẽ mắc bệnh mà chết, đến cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không có." Trần Triều nhìn Mi Khoa, trầm giọng nói: "Chỉ là hắn vừa chết rồi, tà thuật kia cũng theo đó mà biến mất."

Mi Khoa trợn tròn mắt. Ông ta là người đọc sách, chưa từng tu hành, cho nên đối với những chuyện này cũng chỉ biết sơ sơ. Nghĩ đến thái độ ngạo mạn của nam nhân trẻ tuổi kia, Mi Khoa càng thêm tin tưởng những lời Trần Triều nói. "Thật sao? Đa tạ Trần lão đệ!"

"Lão đệ yên tâm, với mối quan hệ giữa chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này cho người khác biết." Mi Khoa ánh mắt kiên định, "Cho dù lão đệ không giải trừ tà thuật cho ta, nhưng những gì ngươi làm cho bách tính Thiên Thanh huyện những năm qua, cũng đủ để ta giữ bí mật này cho ngươi rồi."

Trần Triều lắc đầu: "Ngài đã hiểu lầm."

Chuyện Mi Khoa bị Quách Khê hạ tà thuật là do Chu Cẩu Kỷ - người hàng xóm ở cạnh nhà nói cho hắn biết. Loại tà thuật này rất phổ biến, có liên quan mật thiết đến người thi triển nó. Nếu người thi triển tà thuật chết đi, tà thuật đương nhiên cũng sẽ biến mất.

Cho nên việc Trần Triều giết chết Quách Khê cũng coi như là gián tiếp cứu Mi Khoa một mạng.

Mi Khoa ngẩn người.

Trần Triều tiếp tục nói: "Sau khi mấy người kia chết, sẽ có phương thức đặc biệt báo tin cho tông môn của bọn họ, chuyện này không thể nào giấu diếm được."

Dừng một chút, hắn nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn nhờ ngài trước khi đến quận Vãn Sơn, hãy ghé qua quận Thanh Sơn báo tin này cho Trấn thủ ti bên đó. Đồng thời ta hi vọng ngài có thể truyền bá chuyện này ra càng rầm rộ càng tốt!"

"Tại sao phải làm vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0