Chương 75
2024-10-07 15:10:26
Mi Khoa không ngờ Trần Triều không những không muốn che giấu chuyện này, ngược lại còn muốn ông ta tuyên truyền rầm rộ. Vị đại nhân này có chút khó hiểu nhìn Trần Triều, không tài nào hiểu nổi tại sao hắn lại muốn làm vậy. Phải biết rằng, thái độ của triều đình đối với Tu hành giả luôn là cung kính, nếu biết được...có bốn vị Luyện Khí sĩ bị Trấn thủ sứ của triều đình giết chết, nhất định sẽ gây ra sóng gió ngập trời.
"Trần lão đệ, ngươi có biết rõ mối quan hệ phức tạp trong chuyện này không? Nếu biết được ngươi giết chết bốn vị Luyện Khí sĩ kia, bất kể lý do là gì, e là ngươi khó thoát khỏi cái chết. Chẳng lẽ triều đình lại vì một tên Trấn thủ sứ nho nhỏ như ngươi mà công khai đối đầu với Tu hành giả hay sao?" Lời nói tuy có phần phũ phàng, nhưng đó là sự thật. Mi Khoa hạ giọng, lo lắng nói: "Đã biết Trần lão đệ từng cứu ta một mạng, sao ta có thể trơ mắt nhìn đệ rơi vào nguy hiểm như vậy?"
Trần Triều lắc đầu: "Nếu chuyện này không truyền ra ngoài, ta mới là người chắc chắn phải chết. Chuyện này càng ầm ĩ, ta mới càng có thêm cơ hội sống sót."
Mi Khoa trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu được đạo lý trong đó. Ông ta định mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy Trần Triều xua tay, liền biết ý ngậm miệng lại.
"Nếu Trần lão đệ đã có tính toán chu toàn, vậy ta cũng không hỏi nhiều nữa. Ta sẽ làm theo lời ngươi."
Trần Triều dặn dò thêm một câu: "Mi lão ca nhất định phải để cho toàn bộ người trong quận Thanh Sơn, từ trên xuống dưới đều biết chuyện này."
Mi Khoa không chút do dự gật đầu đồng ý.
Trần Triều chắp tay hành lễ, mọi chuyện đều không cần nói cũng hiểu.
Sau đó.
Mi Khoa đi đến trước xe ngựa, tên hộ vệ đang chờ đợi liền hỏi: "Mi đại nhân, chúng ta có thể xuất phát được chưa?"
Mi Khoa gật đầu, bước lên xe ngựa, nhưng ngay sau đó lại lên tiếng: "Đổi hướng, đến quận Thanh Sơn trước."
Tên hộ vệ ngẩn người, do dự nói: "Nhưng mà chẳng phải đại nhân được điều động đến nhậm chức ở quận Vãn Sơn sao?"
Mi Khoa thản nhiên nói: "Yên tâm, ta vẫn chưa già đến mức hồ đồ, cũng biết rõ luật pháp Đại Lương."
Tên hộ vệ không dám nhiều lời, im lặng thúc ngựa.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi.
Trần Triều đứng từ xa, im lặng nhìn theo.
Trước khi để Mi Khoa đến quận Thanh Sơn loan truyền chuyện này, hắn đã viết thư báo cho vị Lý Trấn thủ sứ kia biết. Nhưng hắn không biết liệu vị Lý Trấn thủ sứ kia có dám nhúng tay vào chuyện này hay không, cũng không biết mục đích thực sự của ông ta là gì. Liệu triều đình có biết chuyện Long mạch? Chính vì vậy ngoài việc viết thư, hắn còn phải chuẩn bị thêm một số thứ khác.
Hắn biết rất rõ, cho dù là quận Thanh Sơn, phủ Vị Châu, cho dù chuyện này có ầm ĩ đến đâu vẫn còn thiếu một thứ.
Bởi vậy bức thư còn lại của hắn đã được gửi đến một nơi khác.
…
Đại Lương triều có một tòa thành lớn nhất gọi là Thần Đô, đó là Hoàng thành của Đại Lương.
Trong Thần Đô có một hồ nước nằm ở hướng đông nam, là hồ lớn nhất trong thành, gọi là Nam Hồ.
Bên bờ Nam Hồ có một tòa thư viện.
Thư viện này cũng gọi là Thư Viện, là Thánh địa trong lòng người đọc sách, cũng là nơi đạo thống của Tu hành giả Nho giáo nhất mạch tọa lạc.
Những người trẻ tuổi không muốn đi đến tông môn phương ngoại tu hành, cũng không muốn tu hành võ đạo, trở thành võ phu, lựa chọn duy nhất của bọn họ, chính là Thư Viện.
Thư Viện là học đường cao nhất của Đại Lương triều, không chỉ bồi dưỡng Tu hành giả, càng bồi dưỡng người đọc sách cho Đại Lương triều, mở ra rất nhiều khoa, bao hàm vô số học thuyết.
Hàng năm vào tháng ba, khi mùa xuân về, Thư Viện mở cửa thu nhận nhân tài luôn là đại sự của Thần Đô.
Vì tranh giành một suất tham gia khảo thí của Thư Viện, các đại gia tộc trong Thần Đô vào lúc này đều sẽ lựa chọn vung tiền như nước, vận dụng hết mọi nhân mạch, mà chuyện này thường còn thú vị hơn cả việc Thư Viện mở cửa chiêu sinh.
Nhưng năm nay, sớm từ trước tháng ba đã có một chuyện từ Thư Viện truyền ra, lan khắp Thần Đô, khiến người người kinh ngạc.
Đó là Thư Viện phá lệ, miễn thi thu nhận một thiếu nữ.
Thư Viện coi trọng quy củ, từ khi thành lập đến nay đều luôn tuân thủ nghiêm ngặt. Hàng năm vào tháng ba mở cửa chiêu sinh, quy củ này chưa từng thay đổi, muốn tiến vào Thư Viện, đại bộ phận mọi người đều chỉ có thể đi con đường này. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể xin một suất tham gia khảo thí, mà không thể trực tiếp đưa người vào Thư Viện.
Nhưng trên thực tế, ngoài việc tham gia khảo thí, cũng còn có một con đường khác. Chỉ là con đường đó quá khó khăn, cho nên rất nhiều người đều không coi nó là một con đường.
Quy củ của Thư Viện là mỗi đời Viện trưởng của Thư Viện đều có ba cơ hội miễn thi thu nhận học sinh vào Thư Viện.
Thực tế thì quy củ này có phần vô vị, bởi vì những người có thể lọt vào mắt xanh của Viện trưởng Thư Viện, làm sao có thể không vượt qua nổi kỳ thi của Thư Viện chứ?
Cho nên trong lịch sử của Thư Viện, chuyện như vậy cũng chỉ xảy ra vài lần.
Nhưng mỗi người không cần thi mà vào được Thư Viện đều trở thành nhân vật phi phàm.
Bởi vậy tin tức về thiếu nữ kia trong khoảng thời gian này đã lan truyền khắp Hoàng thành, từng bức thư không ngừng được gửi đi từ các phủ đệ lớn, sau đó lại từ Bạch Lộc gửi đến.
Nhưng kết quả mà mọi người biết được cuối cùng đều không khác nhau là mấy. Chỉ biết thiếu nữ kia xuất thân từ tổ từ của Tạ gia ở Bạch Lộc, là nhân vật kiệt xuất nhất của Tạ gia đời này. Chỉ là trước mười sáu tuổi, nàng chưa từng bắt đầu tu hành, mãi đến năm mười sáu tuổi mới từ Bạch Lộc đến Thần Đô. Chưa kịp để Tạ gia ở Thần Đô nghĩ cách kiếm cho nàng một suất tham gia khảo thí thì Viện trưởng đã đích thân cho nàng miễn thi vào Thư Viện.
Mà tên của thiếu nữ kia, lại chính là Tạ Nam Độ.
"Trần lão đệ, ngươi có biết rõ mối quan hệ phức tạp trong chuyện này không? Nếu biết được ngươi giết chết bốn vị Luyện Khí sĩ kia, bất kể lý do là gì, e là ngươi khó thoát khỏi cái chết. Chẳng lẽ triều đình lại vì một tên Trấn thủ sứ nho nhỏ như ngươi mà công khai đối đầu với Tu hành giả hay sao?" Lời nói tuy có phần phũ phàng, nhưng đó là sự thật. Mi Khoa hạ giọng, lo lắng nói: "Đã biết Trần lão đệ từng cứu ta một mạng, sao ta có thể trơ mắt nhìn đệ rơi vào nguy hiểm như vậy?"
Trần Triều lắc đầu: "Nếu chuyện này không truyền ra ngoài, ta mới là người chắc chắn phải chết. Chuyện này càng ầm ĩ, ta mới càng có thêm cơ hội sống sót."
Mi Khoa trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu được đạo lý trong đó. Ông ta định mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy Trần Triều xua tay, liền biết ý ngậm miệng lại.
"Nếu Trần lão đệ đã có tính toán chu toàn, vậy ta cũng không hỏi nhiều nữa. Ta sẽ làm theo lời ngươi."
Trần Triều dặn dò thêm một câu: "Mi lão ca nhất định phải để cho toàn bộ người trong quận Thanh Sơn, từ trên xuống dưới đều biết chuyện này."
Mi Khoa không chút do dự gật đầu đồng ý.
Trần Triều chắp tay hành lễ, mọi chuyện đều không cần nói cũng hiểu.
Sau đó.
Mi Khoa đi đến trước xe ngựa, tên hộ vệ đang chờ đợi liền hỏi: "Mi đại nhân, chúng ta có thể xuất phát được chưa?"
Mi Khoa gật đầu, bước lên xe ngựa, nhưng ngay sau đó lại lên tiếng: "Đổi hướng, đến quận Thanh Sơn trước."
Tên hộ vệ ngẩn người, do dự nói: "Nhưng mà chẳng phải đại nhân được điều động đến nhậm chức ở quận Vãn Sơn sao?"
Mi Khoa thản nhiên nói: "Yên tâm, ta vẫn chưa già đến mức hồ đồ, cũng biết rõ luật pháp Đại Lương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên hộ vệ không dám nhiều lời, im lặng thúc ngựa.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi.
Trần Triều đứng từ xa, im lặng nhìn theo.
Trước khi để Mi Khoa đến quận Thanh Sơn loan truyền chuyện này, hắn đã viết thư báo cho vị Lý Trấn thủ sứ kia biết. Nhưng hắn không biết liệu vị Lý Trấn thủ sứ kia có dám nhúng tay vào chuyện này hay không, cũng không biết mục đích thực sự của ông ta là gì. Liệu triều đình có biết chuyện Long mạch? Chính vì vậy ngoài việc viết thư, hắn còn phải chuẩn bị thêm một số thứ khác.
Hắn biết rất rõ, cho dù là quận Thanh Sơn, phủ Vị Châu, cho dù chuyện này có ầm ĩ đến đâu vẫn còn thiếu một thứ.
Bởi vậy bức thư còn lại của hắn đã được gửi đến một nơi khác.
…
Đại Lương triều có một tòa thành lớn nhất gọi là Thần Đô, đó là Hoàng thành của Đại Lương.
Trong Thần Đô có một hồ nước nằm ở hướng đông nam, là hồ lớn nhất trong thành, gọi là Nam Hồ.
Bên bờ Nam Hồ có một tòa thư viện.
Thư viện này cũng gọi là Thư Viện, là Thánh địa trong lòng người đọc sách, cũng là nơi đạo thống của Tu hành giả Nho giáo nhất mạch tọa lạc.
Những người trẻ tuổi không muốn đi đến tông môn phương ngoại tu hành, cũng không muốn tu hành võ đạo, trở thành võ phu, lựa chọn duy nhất của bọn họ, chính là Thư Viện.
Thư Viện là học đường cao nhất của Đại Lương triều, không chỉ bồi dưỡng Tu hành giả, càng bồi dưỡng người đọc sách cho Đại Lương triều, mở ra rất nhiều khoa, bao hàm vô số học thuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng năm vào tháng ba, khi mùa xuân về, Thư Viện mở cửa thu nhận nhân tài luôn là đại sự của Thần Đô.
Vì tranh giành một suất tham gia khảo thí của Thư Viện, các đại gia tộc trong Thần Đô vào lúc này đều sẽ lựa chọn vung tiền như nước, vận dụng hết mọi nhân mạch, mà chuyện này thường còn thú vị hơn cả việc Thư Viện mở cửa chiêu sinh.
Nhưng năm nay, sớm từ trước tháng ba đã có một chuyện từ Thư Viện truyền ra, lan khắp Thần Đô, khiến người người kinh ngạc.
Đó là Thư Viện phá lệ, miễn thi thu nhận một thiếu nữ.
Thư Viện coi trọng quy củ, từ khi thành lập đến nay đều luôn tuân thủ nghiêm ngặt. Hàng năm vào tháng ba mở cửa chiêu sinh, quy củ này chưa từng thay đổi, muốn tiến vào Thư Viện, đại bộ phận mọi người đều chỉ có thể đi con đường này. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể xin một suất tham gia khảo thí, mà không thể trực tiếp đưa người vào Thư Viện.
Nhưng trên thực tế, ngoài việc tham gia khảo thí, cũng còn có một con đường khác. Chỉ là con đường đó quá khó khăn, cho nên rất nhiều người đều không coi nó là một con đường.
Quy củ của Thư Viện là mỗi đời Viện trưởng của Thư Viện đều có ba cơ hội miễn thi thu nhận học sinh vào Thư Viện.
Thực tế thì quy củ này có phần vô vị, bởi vì những người có thể lọt vào mắt xanh của Viện trưởng Thư Viện, làm sao có thể không vượt qua nổi kỳ thi của Thư Viện chứ?
Cho nên trong lịch sử của Thư Viện, chuyện như vậy cũng chỉ xảy ra vài lần.
Nhưng mỗi người không cần thi mà vào được Thư Viện đều trở thành nhân vật phi phàm.
Bởi vậy tin tức về thiếu nữ kia trong khoảng thời gian này đã lan truyền khắp Hoàng thành, từng bức thư không ngừng được gửi đi từ các phủ đệ lớn, sau đó lại từ Bạch Lộc gửi đến.
Nhưng kết quả mà mọi người biết được cuối cùng đều không khác nhau là mấy. Chỉ biết thiếu nữ kia xuất thân từ tổ từ của Tạ gia ở Bạch Lộc, là nhân vật kiệt xuất nhất của Tạ gia đời này. Chỉ là trước mười sáu tuổi, nàng chưa từng bắt đầu tu hành, mãi đến năm mười sáu tuổi mới từ Bạch Lộc đến Thần Đô. Chưa kịp để Tạ gia ở Thần Đô nghĩ cách kiếm cho nàng một suất tham gia khảo thí thì Viện trưởng đã đích thân cho nàng miễn thi vào Thư Viện.
Mà tên của thiếu nữ kia, lại chính là Tạ Nam Độ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro