Võ Phu

Chương 77

2024-10-07 15:10:26

"Trần Triều."

"Mang lại đây cho ta."

Thiếu nữ nhận lấy bức thư, lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cau mày nói: "Đi đuổi hắn ta về đi."

Nói xong, thiếu nữ nhanh chân bước vào phòng.

Liễu Diệp ngẩn người, nhưng rất nhanh đã gật đầu, đi về phía cửa viện.

Chờ đợi một hồi, gia hoả tên Hoàng Trực luyến tiếc rời đi, không còn tiếng ồn ào nữa.

Thiếu nữ ngồi xuống trước cửa sổ.

Nàng lấy tờ giấy bên trong thư ra, đặt lên trên bàn.

‘Ừm... chữ viết cũng coi như đẹp, tuy rằng không bằng ta.’

Thiếu nữ mỉm cười, bắt đầu chăm chú đọc thư.

Thế nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng liền trở nên ngưng trọng.

Ban đầu nàng còn tưởng bức thư này là do Trần Triều viết thư đến xin Linh dược, không ngờ trong thư căn bản không hề nhắc đến chuyện này, mà là một chuyện khác lớn hơn nhiều.

"Ta giết người rồi, là mấy tên Luyện Khí sĩ, một tên gọi là Quách Khê, xuất thân từ Tam Khê Phủ, một tên khác tên là Ngôn Nhược Thủy, xuất thân từ Nam Thiên Tông, hai tên còn lại ta không nhớ rõ lắm, dù sao cũng đều là Luyện Khí sĩ của phương Nam..."

"Mấy tên kia cũng chẳng có gì ghê gớm, đều không phải là đối thủ của ta, lúc ta giết bọn họ, ta còn chẳng bị thương. Nhưng giết chết bọn họ rồi, người đứng sau bọn họ nhất định sẽ đến tìm ta gây phiền toái, ta không đối phó được, cho nên muốn nhờ ngươi hỗ trợ ta một chút."

"Ta đã cứu ngươi không chỉ một lần, hiện tại nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi nhất định sẽ không làm khó ta, ta biết ta không nhìn lầm ngươi, ngươi và ta đều là người trượng nghĩa, vậy thì cám ơn ngươi, ngươi thông minh như vậy, lại xinh đẹp, còn lương thiện đến như thế..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đọc đến đây, khóe miệng thiếu nữ khẽ nhếch lên, dường như đang nhớ lại những ngày tháng trước kia.

Lấy lại tinh thần, nàng tiếp tục xem tiếp.

"Bọn họ bề ngoài là đến tìm quặng mỏ, nhưng mục đích thực sự lại không phải như vậy, bất quá nguyên do cụ thể ta chỉ có thể gặp mặt nói cho ngươi biết, dù sao ta giết bọn họ nhất định là có lý do, ta còn nhỏ như vậy, ta không muốn chết, cho nên ngươi nhất định phải giúp ta..."

...

Thiếu nữ yên lặng nhìn bức thư, mãi đến khi đọc xong chữ cuối cùng, lông mày nàng mới giãn ra được một chút, nhưng ngay sau đó lại nhíu chặt. Cố kìm nến một lúc, nàng vẫn không nhịn được nói: "Ngươi thật đúng là biết gây chuyện."

Nàng xoa xoa mi tâm, buông tờ giấy xuống, thở dài một hơi.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

"Tiểu thư, bánh nướng xong rồi ạ!"

Liễu Diệp bưng một đĩa bánh nướng nóng hổi đi vào, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

"Đặt ở đó đi."

Lúc này tâm tư của thiếu nữ lại không đặt ở đây, có chút lơ đãng.

Liễu Diệp không biết tại sao lúc này ngay cả thứ mà tiểu thư mình thích nhất cũng không ăn, nhưng nghĩ đến nhất định là do bức thư kia.

Nàng ta không khỏi oán giận người viết thư nọ, nếu như gặp được, nhất định phải đánh cho hắn ta một trận.

Liễu Diệp âm thầm nghĩ.

"Đi, về nhà thôi."

Thiếu nữ đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Diệp lại càng kinh ngạc.

Từ sau khi vào Thư Viện, tiểu thư chưa từng về nhà lần nào, nghe nói mấy vị công tử trong nhà đều không thích tiểu thư, cho nên tiểu thư cũng không muốn ở nhà, nhưng nếu đã như vậy, tại sao hôm nay lại muốn về nhà?



Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nhưng việc Tạ Nam Độ không được lòng đám hậu bối đồng trang lứa ở Tạ phủ Thần Đô lại không phải sự thật.

Chỉ là nàng thật sự không thích Thần Đô Tạ thị mà thôi.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bầu không khí nơi đây khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, mưu mô tính toán quá nhiều, chân thành quá ít ỏi.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng những chuyện này vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

So với Thần Đô Tạ thị, Bạch Lộc Tạ thị tuy cũng là đại gia tộc, nhưng lại bớt đi vài phần âm u, thêm vào đó là ánh sáng mặt trời.



Xe ngựa chậm rãi rời khỏi thư viện, thu hút vô số ánh mắt. Các học tử trong thư viện nhìn theo xe ngựa khuất dần, biết rõ đó là xe của Tạ thị, cũng biết rõ người ngồi trong xe là ai, bởi vậy bọn họ mới cố nhìn thêm vài lần, chỉ là không ai lên tiếng. Chờ đến khi tiếng vó ngựa đã khuất xa, những người này mới bắt đầu bàn tán sôi nổi. Về vị Thiên Kim Tạ thị này, bọn họ có quá nhiều điều muốn nói, chỉ là không thể nói trước mặt nàng.

Hoàng Trực đứng trong đám người, đột nhiên cao giọng hô: "Tạ cô nương, Nam Hưng Hoàng Trực ta ái mộ nàng đã lâu!"

Tiếng nói cực lớn, thu hút không ít ánh mắt của các học tử trong thư viện, tất cả đều nghe thấy, nhưng thiếu nữ trong xe ngựa lại chưa chắc đã nghe được.

Hơn nữa, cho dù có nghe thấy thì đã sao?

Xe ngựa rời khỏi Nam Hồ, tiếp tục di chuyển trên con đường lớn của Thần Đô, tiếng vó ngựa dần trở nên trong trẻo, rõ ràng hơn, điều này cũng có nghĩa là khoảng cách đến phủ đệ của Tạ thị càng ngày càng gần.

Tạ thị ưa tĩnh lặng, bởi vậy phủ đệ nằm ở nơi hẻo lánh trong Thần Đô. Xung quanh đây không có mấy hộ dân cư ngụ, phần lớn đều bỏ hoang, nhưng bỏ hoang không có nghĩa là không có chủ, khế đất và khế nhà của những nơi này đều nằm trong tay Tạ thị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0