Chương 78
2024-10-07 15:10:26
Xe ngựa đi qua một con đường dài yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng, đây là cửa hông của Tạ phủ.
Cổng chính của Tạ phủ quanh năm suốt tháng đều không mở ra lấy một lần. Ở cái Thần Đô này, người có thể khiến Tạ phủ mở cổng chính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bọn họ không đến, cổng chính vĩnh viễn đóng chặt.
Xe ngựa dừng lại, Tạ Nam Độ bước ra khỏi xe. Hộ vệ còn chưa kịp hành lễ thì nàng đã trực tiếp đi vào trong.
Liễu Diệp vội vàng đi theo sau.
Phủ đệ của Tạ thị rất lớn, chiếm diện tích gần bằng một con phố. Đại gia tộc trải qua hơn hai trăm năm, tuy có con cháu phân chia ra ngoài, nhưng con cháu ở lại đây càng nhiều hơn, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm người.
Tuy nhiên Tạ thị thân là thế gia duy nhất có thể sánh ngang với Ngụy thị trên triều đường, quy mô như vậy cũng là lẽ thường.
Tạ Nam Độ đi qua từng hành lang dài, băng qua từng sân viện, thu hút vô số ánh mắt. Đi ngang qua vô số người, có đôi khi nàng phải dừng bước hành lễ với đối phương, nhưng sau khi hành lễ xong, nàng liền trực tiếp đi về phía trước, gần như không chào hỏi xã giao với ai.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"
Nhìn thấy Tạ Nam Độ từng bước đi về phía khu vực quan trọng nhất của Tạ phủ, trong lòng Liễu Diệp không khỏi lo lắng. Nơi đó không phải là nơi mà một nha hoàn nho nhỏ như nàng có thể đặt chân đến.
Càng đi sâu vào bên trong Tạ phủ, những vị lão gia ở đó càng không thể đắc tội.
"Ngươi ở đây đợi ta."
Tạ Nam Độ không quay đầu lại, chỉ nói một câu như vậy, sau đó bước vào trong sân.
Liễu Diệp dừng bước, yên lặng đứng sang một bên, không dám nói thêm lời nào, chỉ còn biết len lén nhìn cây hoè già trước mắt.
Rất cao.
Tạ Nam Độ đi qua sân, lại đi qua một hành lang dài hun hút, cuối cùng đến trước từ đường.
Có một lão giả dung mạo bình thường, mặc một bộ đồ vải thô màu xám ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ. Ông ta ngồi trước cửa, nhìn Tạ Nam Độ một cái, đôi mắt đục ngầu không có chút cảm xúc nào.
Tạ Nam Độ không để ý đến người này, mà xoay người đi về phía bên cạnh từ đường.
Nơi đó có một căn nhà nhỏ.
Trước cửa có trồng một cây liễu.
Căn nhà tuy nhìn có vẻ bình thường, nhưng người ở bên trong lại là người có tiếng nói nhất nhì trong Tạ thị.
Tạ Nam Độ đi đến trước cửa, đứng dưới tán cây im lặng hồi lâu.
Nàng chậm rãi cài chiếc trâm bạc trong tay lên tóc.
Đúng vậy, thứ đi cùng với bức thư đó còn có chiếc trâm bạc này. Nàng còn tưởng rằng phải rất lâu sau mới có thể gặp lại nó, không ngờ mới có mấy ngày, nó đã quay về bên cạnh nàng.
Người kia không phải kẻ ngốc, hắn biết chiếc trâm bạc này có ý nghĩa như thế nào đối với nàng.
Lúc này chiếc trâm được đưa đến Thần Đô, nàng cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tạ Nam Độ liền trực tiếp rời khỏi thư viện, đến thẳng nơi này.
"Vãn bối có việc muốn nhờ lão tổ tông giúp đỡ."
Tạ Nam Độ lên tiếng, dùng từ là “muốn”, không phải “xin”, cũng không phải “cầu”.
Sự khác biệt trong đó rất lớn, lá gan của thiếu nữ này cũng cũng không nhỏ, toàn bộ Tạ thị, e rằng không có người thứ hai dám nói chuyện với lão nhân gia trước mặt này bằng giọng điệu như vậy.
Câu nói này khiến lão giả canh giữ trước cửa từ đường có chút hứng thú, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia cười như có như không, ông ta cố gắng mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía đó. Ông ta ở đây nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua nữ hài tử nào đặc biệt đến như thế.
"Vì sao?"
Trong phòng truyền đến một giọng nói già nua, vị lão tổ tông Tạ thị này chỉ hỏi ba chữ, nhưng lại không chỉ là một câu hỏi.
Tạ Nam Độ thản nhiên đáp: "Bởi vì đây là Thần Đô Tạ thị nợ vãn bối."
Nàng chỉ trả lời đúng câu hỏi này.
Nghe vậy, lão giả canh giữ trước cửa từ đường suy nghĩ một chút, sau đó mới hiểu được, thì ra cô nương trước mắt chính là tiểu hài tử đến từ Bạch Lộc kia.
Nghĩ đến đây, ông ta lại nhớ đến từ đường ở Bạch Lộc châu xa xôi, không khỏi cảm thán, cùng là con cháu của một vị tổ tiên, nhưng hiện tại đã có sự khác biệt.
"Lời này của ngươi tuy có chút buồn cười... nhưng cũng có lý."
Lão tổ tông Tạ thị không nói nhảm nhiều lời, chỉ nói: "Điểm áy náy kia, đáng lẽ ngươi có thể để dành đến lúc thích hợp hơn rồi hẵng dùng."
Những gì Tạ Nam Độ phải trải qua trước khi đến Thần Đô đều là do bọn họ ngầm đồng ý. Bọn họ muốn xem xem nàng có đủ tư cách đến Thần Đô hay không, mà khi Tạ Nam Độ bình an vô sự đến nơi đây, điều này có nghĩa là nàng không chỉ nhận được sự công nhận của Thần Đô Tạ thị, mà còn có nghĩa là Thần Đô Tạ thị cũng sẽ cho nàng một chút bồi thường... hoặc là ban thưởng.
Đó chính là một chút áy náy của bọn họ.
Chút áy náy này vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối là thứ rất hữu dụng, nhưng bọn họ nào ngờ cô nương này mới qua mấy ngày đã muốn dùng đến.
Nàng không chút do dự, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: "Ta muốn hắn sống sót."
Cổng chính của Tạ phủ quanh năm suốt tháng đều không mở ra lấy một lần. Ở cái Thần Đô này, người có thể khiến Tạ phủ mở cổng chính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bọn họ không đến, cổng chính vĩnh viễn đóng chặt.
Xe ngựa dừng lại, Tạ Nam Độ bước ra khỏi xe. Hộ vệ còn chưa kịp hành lễ thì nàng đã trực tiếp đi vào trong.
Liễu Diệp vội vàng đi theo sau.
Phủ đệ của Tạ thị rất lớn, chiếm diện tích gần bằng một con phố. Đại gia tộc trải qua hơn hai trăm năm, tuy có con cháu phân chia ra ngoài, nhưng con cháu ở lại đây càng nhiều hơn, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm người.
Tuy nhiên Tạ thị thân là thế gia duy nhất có thể sánh ngang với Ngụy thị trên triều đường, quy mô như vậy cũng là lẽ thường.
Tạ Nam Độ đi qua từng hành lang dài, băng qua từng sân viện, thu hút vô số ánh mắt. Đi ngang qua vô số người, có đôi khi nàng phải dừng bước hành lễ với đối phương, nhưng sau khi hành lễ xong, nàng liền trực tiếp đi về phía trước, gần như không chào hỏi xã giao với ai.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"
Nhìn thấy Tạ Nam Độ từng bước đi về phía khu vực quan trọng nhất của Tạ phủ, trong lòng Liễu Diệp không khỏi lo lắng. Nơi đó không phải là nơi mà một nha hoàn nho nhỏ như nàng có thể đặt chân đến.
Càng đi sâu vào bên trong Tạ phủ, những vị lão gia ở đó càng không thể đắc tội.
"Ngươi ở đây đợi ta."
Tạ Nam Độ không quay đầu lại, chỉ nói một câu như vậy, sau đó bước vào trong sân.
Liễu Diệp dừng bước, yên lặng đứng sang một bên, không dám nói thêm lời nào, chỉ còn biết len lén nhìn cây hoè già trước mắt.
Rất cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Nam Độ đi qua sân, lại đi qua một hành lang dài hun hút, cuối cùng đến trước từ đường.
Có một lão giả dung mạo bình thường, mặc một bộ đồ vải thô màu xám ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ. Ông ta ngồi trước cửa, nhìn Tạ Nam Độ một cái, đôi mắt đục ngầu không có chút cảm xúc nào.
Tạ Nam Độ không để ý đến người này, mà xoay người đi về phía bên cạnh từ đường.
Nơi đó có một căn nhà nhỏ.
Trước cửa có trồng một cây liễu.
Căn nhà tuy nhìn có vẻ bình thường, nhưng người ở bên trong lại là người có tiếng nói nhất nhì trong Tạ thị.
Tạ Nam Độ đi đến trước cửa, đứng dưới tán cây im lặng hồi lâu.
Nàng chậm rãi cài chiếc trâm bạc trong tay lên tóc.
Đúng vậy, thứ đi cùng với bức thư đó còn có chiếc trâm bạc này. Nàng còn tưởng rằng phải rất lâu sau mới có thể gặp lại nó, không ngờ mới có mấy ngày, nó đã quay về bên cạnh nàng.
Người kia không phải kẻ ngốc, hắn biết chiếc trâm bạc này có ý nghĩa như thế nào đối với nàng.
Lúc này chiếc trâm được đưa đến Thần Đô, nàng cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tạ Nam Độ liền trực tiếp rời khỏi thư viện, đến thẳng nơi này.
"Vãn bối có việc muốn nhờ lão tổ tông giúp đỡ."
Tạ Nam Độ lên tiếng, dùng từ là “muốn”, không phải “xin”, cũng không phải “cầu”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự khác biệt trong đó rất lớn, lá gan của thiếu nữ này cũng cũng không nhỏ, toàn bộ Tạ thị, e rằng không có người thứ hai dám nói chuyện với lão nhân gia trước mặt này bằng giọng điệu như vậy.
Câu nói này khiến lão giả canh giữ trước cửa từ đường có chút hứng thú, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia cười như có như không, ông ta cố gắng mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía đó. Ông ta ở đây nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua nữ hài tử nào đặc biệt đến như thế.
"Vì sao?"
Trong phòng truyền đến một giọng nói già nua, vị lão tổ tông Tạ thị này chỉ hỏi ba chữ, nhưng lại không chỉ là một câu hỏi.
Tạ Nam Độ thản nhiên đáp: "Bởi vì đây là Thần Đô Tạ thị nợ vãn bối."
Nàng chỉ trả lời đúng câu hỏi này.
Nghe vậy, lão giả canh giữ trước cửa từ đường suy nghĩ một chút, sau đó mới hiểu được, thì ra cô nương trước mắt chính là tiểu hài tử đến từ Bạch Lộc kia.
Nghĩ đến đây, ông ta lại nhớ đến từ đường ở Bạch Lộc châu xa xôi, không khỏi cảm thán, cùng là con cháu của một vị tổ tiên, nhưng hiện tại đã có sự khác biệt.
"Lời này của ngươi tuy có chút buồn cười... nhưng cũng có lý."
Lão tổ tông Tạ thị không nói nhảm nhiều lời, chỉ nói: "Điểm áy náy kia, đáng lẽ ngươi có thể để dành đến lúc thích hợp hơn rồi hẵng dùng."
Những gì Tạ Nam Độ phải trải qua trước khi đến Thần Đô đều là do bọn họ ngầm đồng ý. Bọn họ muốn xem xem nàng có đủ tư cách đến Thần Đô hay không, mà khi Tạ Nam Độ bình an vô sự đến nơi đây, điều này có nghĩa là nàng không chỉ nhận được sự công nhận của Thần Đô Tạ thị, mà còn có nghĩa là Thần Đô Tạ thị cũng sẽ cho nàng một chút bồi thường... hoặc là ban thưởng.
Đó chính là một chút áy náy của bọn họ.
Chút áy náy này vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối là thứ rất hữu dụng, nhưng bọn họ nào ngờ cô nương này mới qua mấy ngày đã muốn dùng đến.
Nàng không chút do dự, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: "Ta muốn hắn sống sót."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro