Võ Phu

Chương 95

2024-10-07 15:10:26

Dưới đình nghỉ mát giữa hồ có một chiếc bàn gỗ, trên bàn có một bàn cờ, quân cờ đen trắng xen kẽ, bên cạnh có một cái lò nhỏ, trên lò đặt một cái ấm sắt nhỏ, miệng ấm bốc khói trắng nghi ngút.

Lúc này có hai người đang ngồi đối diện chơi cờ.

Một người mặc trường bào màu xám vô cùng tùy ý, mái tóc đen dài xõa sau lưng, mặt mày tuấn lãng, chỉ là nhìn qua đã có tuổi trung niên, trong mắt mang theo vài phần tang thương, còn người ngồi đối diện với y là một lão nhân mặc áo bào văn sĩ, tóc mai bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Lão nhân cầm một quân cờ đen, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đặt xuống bàn cờ, sau đó đưa tay bưng chén trà lên, khiêu khích nhìn nam tử trung niên ngồi đối diện, sau đó mới đắc ý nói: “Ngươi thua chắc rồi, ván này ngươi nhất định sẽ thua ta.”

Nam tử trung niên liếc nhìn bàn cờ, cũng không để ý, chỉ nhìn ra ngoài đình, vẻ mặt không tập trung.

Lão nhân có chút tức giận nói: “Ngươi có thể nào lúc chơi cờ với ta thì nghiêm túc một chút hay không, ngươi như vậy cho dù ta có thắng ngươi, thì làm sao ta có thể ra ngoài khoe khoang được?”

Nam tử trung niên cười nói: “Lão già ngươi, ngày thường không biết bôi nhọ danh tiếng của ta bao nhiêu lần, bây giờ lại còn so đo chuyện này sao?”

Lão nhân cười lạnh một tiếng: “Danh tiếng của ngươi còn cần lão phu bôi nhọ sao? Chuyện nào chuyện nấy, đều có thể kiểm chứng.”

Kết giao với lão nhân trước mặt nhiều năm như vậy, ngày thường vừa gặp mặt đã biết lão là người như thế nào, nam tử trung niên cũng sẽ không để ý, cho nên chỉ cười cười, sau đó tiện tay cầm lấy thức ăn cho cá trong hộp bên cạnh ném ra ngoài đình, vỗ vỗ tay, có chút buồn bã.

Là hảo bằng hữu nhiều năm của nam tử trung niên, lão nhân vừa nhìn thấy y như vậy, liền biết đối phương đang suy nghĩ gì, cười tủm tỉm nói: “Mấy đứa nhỏ năm nay, vẫn không có đứa nào vừa mắt sao?”

Nam tử trung niên thản nhiên nói: "Cũng không phải ra chợ chọn bắp cải trắng, sao có thể đơn giản như vậy được, ta đã chọn lựa nhiều năm như vậy, cũng chỉ mới thu nhận được bảy mươi mốt tên tiểu tử, một tên cuối cùng này dĩ nhiên phải cẩn thận một chút.”

Lão nhân kinh ngạc nói: “Bây giờ một đám kia đã trở thành tiểu tử trong mắt ngươi rồi sao?”

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng.

Lão nhân vuốt râu cười nói: “Trước kia chẳng phải ngươi rất coi trọng một nữ hài tử sao? Còn đặc cách cho nó miễn thi vào thư viện?”

“Ta chỉ nhìn thoáng qua nữ hài tử kia, cảm thấy nó dung mạo xinh đẹp, rất là đẹp mắt, sau đó biết được nó xuất thân từ Bạch Lộc Tạ gia, vừa lúc mấy năm trước Bạch Lộc Tạ gia có ơn dạy bảo với ta cho nên mới để cho nàng ta miễn thi, coi như là trả lại ân tình, tránh cho phiền phức.”

Nam tử trung niên nhìn đàn cá đang tranh giành thức ăn ở trong hồ, có chút phiền não.

Lão nhân có chút cảm khái nói: “Hành động tùy ý của ngươi không biết đã khiến cho bao nhiêu người trong triều chính lo nghĩ, nếu như bọn họ biết rõ chỉ vì chút chuyện nhỏ này, phỏng chừng sẽ rất đau lòng cho số tiền tài mình đã bỏ ra.”

Lúc trước chuyện Tạ Nam Độ được miễn thi vào thư viện đã gây chấn động cả trong ngoài Thần Đô, rất nhiều người thậm chí còn suy đoán quan hệ giữa Tạ gia và vị Viện trưởng thư viện kia, nhưng cuối cùng không ngờ lại là vì lý do như vậy.

Viện trưởng mỉm cười nói: "Thế nhân luôn là như vậy, vốn là một chuyện nhỏ nhặt, lại cứ thích nghĩ ngợi lung tung."

Lão nhân lại hỏi: “Vậy ngươi thấy chuyện kia thì sao?”

Viện trưởng vẻ mặt mơ hồ: “Chuyện gì?”

Lão nhân nhếch mép, trên đời này còn có ai có thể giả ngu giả ngơ giỏi hơn tên trước mặt này sao?

Có lẽ là có.

Nhưng mà nếu như tên này đã quyết tâm giả ngu, vậy thì không có ai có thể khiến y nghiêm túc lại được.

Lão nhân còn muốn nói gì đó, thì thấy một thiếu nữ chậm rãi bước vào trong đình.

Lão nhân nhíu mày, nhìn thiếu nữ đang che ô giấy dầu, đang muốn lên tiếng, Viện trưởng đã khoát tay, y dùng vẻ suy tư nhìn thiếu nữ bước vào trong đình.

Thiếu nữ đi đến trước bàn, giọt mưa trên ô giấy dầu theo mép ô rơi xuống, Viện trưởng nhướng mày, giọt mưa sau khi rơi xuống đáng lẽ phải rơi xuống bàn cờ, nhưng lúc này lại kỳ lạ lơ lửng giữa không trung, không hề rơi xuống.

Mưa phùn bên ngoài cũng đột nhiên dừng lại.

Mặt hồ trong nháy mắt trở nên yên ắng.

Lão nhân trừng lớn mắt kinh hãi, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng nghĩ đến người trước mặt là Viện trưởng thư viện, cho nên lão ta cũng không còn bao nhiêu nghi hoặc nữa.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thiếu nữ kia vẫn luôn không hồi thần lại, Viện trưởng cũng không sốt ruột, cứ như vậy chờ đợi.

Lão nhân cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào ấm sắt đang bốc khói trắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết qua bao lâu.

Ô giấy dầu khẽ run lên, Viện trưởng đưa tay ra, những giọt mưa đang lơ lửng kia liền rơi vào chén trà của hắn.

Tạ Nam Độ hoàn hồn, có chút nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.

Nàng nhanh chóng cất ô.

Lão nhân nhìn rõ khuôn mặt kia, trong nháy mắt liền biết được thân phận của thiếu nữ.

Nghĩ thầm sao lại trùng hợp như vậy.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Viện trưởng mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, giọng nói ôn hòa, lúc này rất có phong thái Đại Nho.

Tạ Nam Độ khẽ khom người, nhỏ giọng nói: “Làm phiền tiên sinh rồi.”

Nàng không muốn nhắc tới chuyện kia, cũng không biết thân phận nam tử trước mặt.

Nàng xoay người định rời đi.

Viện trưởng đột nhiên nói: “Nghe nói trong thư viện hiện tại có rất nhiều vị tiên sinh muốn làm lão sư của ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Là Viện trưởng của thư viện này, y muốn biết cái gì, liền không có chuyện nào có thể giấu diếm được.

Tạ Nam Độ im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Viện trưởng đã chủ động mở miệng nói: “Ta cả đời này đã thu nhận không ít học sinh, hiện tại đã già rồi, muốn thu nhận thêm một người cuối cùng, chúng ta có duyên…”

“Đa tạ hảo ý của tiên sinh, chỉ là vãn bối không có ý này…”

Tạ Nam Độ lắc đầu, định rời đi lần nữa.

Viện trưởng nhướng mày.

Lão nhân kia đã sắp nhịn cười không nổi nữa rồi, gương mặt đỏ bừng, khó có thể nhịn được.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, phỏng chừng sau này lại có thêm một chuyện phiếm sau bữa cơm chiều của vô số người trên đường lớn ngõ nhỏ.

Viện trưởng liếc nhìn lão nhân.

Lão nhân lúc này mới ho khan một tiếng, nói: “Ngươi có biết, vị tiên sinh này là ai không?”

Tạ Nam Độ lắc đầu: “Không biết.”

Câu trả lời rất thành thật.

Lão nhân chậm rãi nói: “Ngươi đã vào thư viện cầu học, nếu như muốn bái sư, người trước mặt này đương nhiên là người thích hợp nhất…”

Viện trưởng nhíu mày, cảm thấy lão già trước mặt nói chuyện thật là rắc rối, dứt khoát nói thẳng: “Ta là Viện trưởng của thư viện này.”

Nói xong câu đó, y liền chờ đợi thiếu nữ trước mặt kinh hoảng thất thố, sau đó kích động quỳ xuống bái sư, nghĩ đến đây, Viện trưởng đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi đỡ nàng dậy, rồi nói ra những lời khuyên nhủ trong sách Thánh hiền.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, thiếu nữ kia vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nhìn y chằm chằm.

Viện trưởng sửng sốt, y cũng không ngờ tới sẽ là tình huống này.

Lão nhân kia lại bắt đầu nhịn cười.

“Tiên sinh nói đùa, không buồn cười chút nào.”

Tạ Nam Độ xoay người, đang định rời đi.

Chỉ là lần xoay người này, vị thư sinh kia đã đến bên ngoài đình, nhìn thấy tiên sinh nhà mình ra hiệu thì vội vàng cười nói: “Bái kiến sư muội.”

Thư sinh mỉm cười nói: “Trong đình đúng là gia sư, cũng là Viện trưởng của thư viện này.”

Thư sinh trầm ổn, giọng nói ôn hòa, lúc nói chuyện đương nhiên như gió xuân, khiến người ta khó sinh lòng nghi ngờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Nam Độ sững sờ.

Viện trưởng bưng chén nước mưa trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, cười to nói: “Tâm nguyện của ta, hôm nay đã thành hiện thực rồi!”



Xe ngựa xóc nảy khiến Trần Triều cảm thấy rất nhàm chán, những ngày này, việc duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi bức thư từ Thần Đô gửi đến, vốn dĩ hắn cũng muốn viết thư hỏi thăm xem lão bằng hữu Mi Khoa hiện tại thế nào, nhưng nghĩ đến số kim tiền tiêu hao không phải là nhỏ, cũng liền từ bỏ.

Ông Tuyền những ngày này vẫn nói nhiều như vậy, nhưng không biết tại sao, Trần Triều lại mơ hồ cảm thấy có chút dễ nghe, lại nghĩ đến sau này nói không chừng sẽ thích tên này, hắn liền hận không thể lập tức đến đại lao của Đại Lý Tự.

Chim gỗ rất nhanh đã bay đến, sau khi xem xong bức thư, hắn lập tức viết thư hồi âm, nhìn chim gỗ rời đi, có chút thất thần.

Những ngày sau đó, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Chờ chim gỗ đến, nhìn chim gỗ bay đi.

Trên trời đột nhiên đổ mưa nhỏ.

Đám võ phu này đã tôi luyện thân thể từ lâu, đâu để ý đến chút mưa gió này, chỉ tiếp tục lên đường.

Sau đó quan ải càng ngày càng nhiều, gần như mỗi ngày đều phải dừng lại kiểm tra mấy lần.

Lại qua thêm mấy ngày, không còn thư từ gửi đến nữa.

Không biết qua bao lâu, con đường không còn xóc nảy, nhìn mặt đất mới phát hiện con đường quan đạo hiện tại bằng phẳng một cách lạ thường, Trần Triều nhìn về phía trước, mơ hồ như nhìn thấy một tòa thành hùng vĩ.

Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

Bởi vì tòa thành kia chính là Thần Đô.



Đoàn người đi qua mấy cửa ải cuối cùng, đi qua con đường quan đạo càng thêm bằng phẳng, rốt cục cũng đi tới trước tòa hùng thành này. Bức tường thành cao lớn không phải là thứ mà tòa thành nhỏ ở Thiên Thanh huyện có thể so sánh, cửa thành khổng lồ khiến người ta phải rung động.

Tường thành cao ngất, giống như nối thẳng lên trời, ngẩng đầu nhìn lên cũng khó mà nhìn thấy đỉnh.

Tống Liễm cưỡi ngựa đi tới trước cửa thành, vẫn tiếp nhận quá trình kiểm tra theo thông lệ, cho dù y là Chỉ huy sứ Tả vệ Thần Đô.

Sau đó đoàn người đi qua cửa thành rộng lớn, tiến vào bên trong hùng thành.

Chỉ là rất nhanh, Tống Liễm liền phát hiện hai bên đường thế mà lại tụ tập không ít bách tính.

Tống Liễm nhíu mày, chuyện y mang người vào Thần Đô, đương nhiên không phải là bí mật gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là những bách tính bình thường ở Thần Đô này sẽ biết.

Nhưng hiện tại bọn họ đã sớm chờ ở chỗ này, điều này nói lên cái gì?

Đương nhiên là có người sớm đã lan truyền tin tức ra ngoài.

Tống Liễm cười cười.

Y quay đầu nhìn thiếu niên mặc y phục màu đen trong xe tù.

Trần Triều cúi đầu, giống như có chút ngượng ngùng khi có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy, nhưng trên thực tế là hắn không muốn để lộ khuôn mặt này trước mặt quá nhiều người.

Là một gã thợ săn yêu quái xuất sắc, Trần Triều đương nhiên biết khi đi săn yêu quái trong núi, điều quan trọng nhất là gì.

Một là giả vờ yếu đuối, hai là tận lực giấu mình đi.

Chỉ là lúc này người quá đông, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, giống như từng tia sáng chiếu vào người hắn, cho dù muốn trốn tránh cũng không có chỗ nào để trốn.

Vài tiếng ồn ào vang lên, đều là đang nghị luận về Trần Triều.

Tống Liễm không để ý tới, Trần Triều thì vẫn luôn cúi đầu.

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Tống Liễm mặt không chút thay đổi ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi về phía Đại Lý Tự, hai bên đường có không ít bách tính, có người là biết tin tức từ trước, có người thì chỉ là đến xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0