Võ Phu

Chương 96

2024-10-07 15:10:26

Lúc này đã vào Thần Đô, ở nơi sáng sủa nhất Đại Lương triều, cho dù có người muốn thiếu niên này chết, cũng sẽ không lựa chọn cách ngu xuẩn nhất là ám sát giữa đường, cho dù thật sự có ý nghĩ như vậy, y thân là Chỉ huy sứ Tả vệ Thần Đô ở đây, trừ phi là có đại năng Vong Ưu tới, nếu không sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên Tống Liễm cũng không lo lắng cái gì, từ khi bước vào Thần Đô, nhiệm vụ của y xem như đã hoàn thành.

Bây giờ y chỉ cần đưa thiếu niên này vào đại lao của Đại Lý Tự, vậy là xong chuyện.

Sau này thiếu niên này có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến y nữa.

Nghĩ đến Đại Lý Tự.

Tống Liễm khẽ gật đầu, nơi đó thật sự không phải là chỗ tốt đẹp gì.



Đại Lý Tự nằm ở cuối đường Ninh Viễn, phía đông bắc Thần Đô, bên trái bên phải không có người ở, vô cùng yên tĩnh. Trong tòa hùng thành khổng lồ này, vị trí của Đại Lý Tự không tính là quá tệ, nhưng cũng không tính là quá tốt, lại là nơi cực kỳ quan trọng của Thần Đô.

Ở đây có rất nhiều câu chuyện.

Thời Thái tổ Cao Hoàng đế, năm Chính Nguyên, nạn tham ô hoành hành, Cao Hoàng đế sau khi biết chuyện từng ở chỗ này tức giận lột da rút gân mấy chục tên quan viên tham ô, trong triều đình lúc đó, có chuyện quan viên trong vòng một tháng liên tiếp thăng ba cấp, hơn nữa còn không chỉ có một trường hợp.

Đến thời Thái tông Hoàng đế, vị Hoàng đế này tuổi còn nhỏ đã kế vị, Tể tướng Tống Anh nắm giữ quyền lực, không coi ai ra gì, độc đoán chuyên quyền, bồi dưỡng thế lực, một thời gian ngắn đã trở nên hô mưa gọi gió ở Đại Lương triều, sau đó chờ Thái tông Hoàng đế trưởng thành, tự mình chấp chính, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, vị Tể tướng này đã bị Thái tông Hoàng đế bắt giam, liên lụy tới mấy trăm người, đều chết ở Đại Lý Tự.

Thời Linh tông Hoàng đế cũng có mấy vụ án lớn, liên lụy không ít quan viên.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại Lý Tự từ khi được xây dựng vẫn luôn có người chết, cũng là nơi mà các quan viên Đại Lương triều nghe đến đã biến sắc.

Cho nên ở Thần Đô vẫn luôn có câu nói như vậy, đã vào Đại Lý Tự, muốn ra ngoài, không phải là chuyện dễ dàng.

Tống Liễm cưỡi ngựa đi tới trước cửa, nha dịch canh cổng còn chưa kịp mở miệng, vị Chỉ huy sứ Tả vệ Thần Đô này đã lấy lệnh bài ra: “Ta là Chỉ huy sứ Tả vệ Tống Liễm, phụng mệnh đến phủ Vị Châu áp giải trọng phạm về kinh, hiện tại trọng phạm đã đến, mời Đại Lý Tự nhanh chóng tiếp nhận.”

Danh tiếng của Tả vệ Thần Đô, Đại Lý Tự đương nhiên là đã từng nghe qua, một tên nha dịch nghe nói là Chỉ huy sứ, lập tức đáp: “Xin Tống Chỉ huy sứ chờ một lát, chúng ta sẽ lập tức bẩm báo với đại nhân.”

Vừa nói xong, đã có nha dịch chạy vào trong, đi thông báo cho vị Đại Lý Tự khanh kia.

Tống Liễm cũng không nóng vội mà là thúc ngựa đi tới bên cạnh xe tù của Trần Triều, liếc nhìn thiếu niên đã có chút tinh thần này.

Trên đường áp giải về bắc, thương thế của hắn cũng đã khỏi được bảy tám phần, hiện tại thoạt nhìn vẫn có vẻ uể oải, nhưng chỉ là bởi vì nguyên nhân tâm lý mà không phải là do thân thể.

“Đao của ngươi, ta sẽ giao cho Đại Lý Tự, nếu như ngươi có cơ hội đi ra ngoài, có thể đến chỗ bọn họ lấy lại.”

Tống Liễm nhìn Trần Triều, có chút cảm khái nói: “Ta đúng là đã xem thường thủ đoạn của ngươi rồi, hôm nay thế mà lại có thể kinh động đến không ít bách tính trong Thần Đô, để cho bọn họ đều biết ngươi đã đến Đại Lý Tự.”

Trần Triều uể oải nói: “Thanh đao kia của ta thế nhưng là bảo bối, để ở Đại Lý Tự có an toàn hay không? Lỡ như có người nhìn trúng nó, lén lút trộm đi, cho dù Đại Lý Tự muốn bồi thường, bọn họ cũng không tìm đâu ra một thanh đao tốt như vậy…”

Tống Liễm nhíu mày, Trần Triều liền vội vàng nói: “Ta đã sớm nói rồi, ở Thần Đô có một cô nương thích ta.”

Tống Liễm cười lạnh một tiếng, tuy rằng trên đường đi y đã nhìn thấy cảnh tượng viết thư và nhận thư vô số lần, nhưng y tuyệt đối sẽ không tin tưởng người viết thư cho Trần Triều là nữ nhân.

Chỉ là Trần Triều không muốn nói, y cũng lười truy hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn Tống Liễm, hỏi: “Trong Đại Lý Tự có người của đám Tu hành giả kia hay không?”

Tống Liễm ngẩn người, thật sự không ngờ thiếu niên này lại hỏi như vậy, y suy nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói: “Trong Đại Lương triều có rất nhiều quỷ.”

Quỷ là quỷ gì.

Đương nhiên là nội gián.

Ăn cơm triều đình, làm việc cho Tu hành giả, chính là nội gián.

Trần Triều mặt mày ủ rũ nói: “Vậy bọn họ tùy tiện tìm một cái cớ gì đó ở trong Đại Lý Tự giết chết ta, sau đó tạo hiện trường giả thành tự sát, ta phải đi đâu nói lý lẽ đây?”

“Về lý thuyết mà nói, đến lúc đó ngươi đã chết rồi, cũng không cần nói lý lẽ nữa, bất quá… đây đúng là một vấn đề hay.”

Tống Liễm mỉm cười nói: “Nếu như nhốt ngươi vào Tả vệ, ta còn có cách giúp ngươi, nhưng đây là Đại Lý Tự, cho dù là ta, lúc rảnh rỗi cũng không muốn đến nơi này đi dạo.”

Trần Triều không nói gì.

Tống Liễm nói: “Chuyện của ngươi liên lụy đến nhiều người như vậy, chẳng lẽ bọn họ không muốn ngươi sống sao? Yên tâm đi.”

Trần Triều nhìn Tống Liễm, nghiêm túc nói: “Thật sự là như vậy ư?”

“Ta không sợ những đại nhân vật kia, bọn họ có thân phận địa vị, đương nhiên biết làm cái gì sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng những kẻ vốn dĩ đã sống ở tầng lớp thấp nhất kia, mạng sống không đáng giá một đồng, chuyện đã làm rồi thì thôi, cùng lắm là một cái chết, bọn họ còn để ý cái gì nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0