Võ Phu

Chương 97

2024-10-07 15:10:26

Khi một người nghèo đến mức chỉ còn lại một cái mạng, vậy thì hắn chính là người can đảm nhất trên đời, chuyện gì cũng dám làm, bất kể có thể thành công hay không.

Tống Liễm không trả lời câu hỏi này, chỉ liếc nhìn cửa lớn Đại Lý Tự, bên kia đã có không ít nha dịch đi ra, muốn áp giải Trần Triều vào trong.

Sắc mặt Trần Triều có chút khó coi, Thần Đô đúng là nơi có ánh mặt trời rực rỡ nhất thiên hạ, nhưng Đại Lý Tự này lại là một nơi tương đối âm u trong ánh mặt trời rực rỡ kia.

“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.”

Trần Triều nhìn đám nha dịch đang đi tới, thật sự có chút lo lắng.

Tống Liễm hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta còn một bức thư cuối cùng, muốn nhờ ngươi chuyển cho… bằng hữu của ta.”

Trần Triều lấy bức thư trong ngực ra, chuyện về Đại Lý Tự, hắn đã sớm có chuẩn bị.

Tống Liễm trêu ghẹo nói: “Không phải vị cô nương thích ngươi kia sao?”

Tuy nói như vậy, nhưng y vẫn đưa tay nhận lấy bức thư từ trong tay Trần Triều, hai người chỉ gặp nhau trên đường đi, nhưng Tống Liễm đã nhìn thấy rất nhiều điểm khác biệt ở thiếu niên này so với người khác.

Những điểm khác biệt kia có lẽ có thể giúp hắn sống sót trong Đại Lý Tự, chỉ cần có một ngày hắn đi ra khỏi nơi này, ai biết tiền đồ của hắn sẽ như thế nào?

Trần Triều lại vô cùng nghiêm túc nói: “Xin đại nhân nhất định phải tự mình đi đưa, thanh đao của ta không cần giao cho Đại Lý Tự, ta không yên tâm, cũng giao cho người kia luôn. Xin đại nhân hãy giúp đỡ, coi như là nể mặt chúng ta đều là người của Trấn thủ sứ.”

Bức thư cuối cùng này cũng là bức thư quan trọng nhất, Trần Triều suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn không gửi đi, đến bây giờ lại không thể không làm như vậy.

Tống Liễm hiếm khi thấy thiếu niên này nghiêm túc như vậy, gật đầu nói: “Có thể, bất quá ngươi nên nhớ ơn ta đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều cười nói: “Nhất định sẽ không quên.”

“Gửi đến đâu?”

Tống Liễm cũng muốn biết, rốt cuộc thiếu niên này vẫn luôn viết thư cho ai.

“Thư viện bên bờ Nam Hồ, bằng hữu của ta tên là Tạ Nam Độ.”



Trước khi bức thư kia được Tống Liễm đưa đến bờ Nam Hồ, bên bờ Nam Hồ đã có một tin tức truyền ra, tin tức kia quá lớn, trong nháy mắt đã khiến cả Thần Đô chấn động.

Giống như có người ném một tảng đá lớn xuống Nam Hồ, sóng nước bắn tung tóe, không thua gì một trận mưa to trút xuống Thần Đô.

Bên bờ Nam Hồ có một thư viện, đã là thư viện thì phải có Viện trưởng.

Thư viện tồn tại ngàn năm, mỗi một đời Viện trưởng đương nhiên cũng là những nhân vật lợi hại.

Vị Viện trưởng đời này ngay từ khi mới nhậm chức, đã nói rõ muốn noi theo Thánh nhân xưa, thu nhận bảy trăm lẻ hai đệ tử, cho nên những năm đó thỉnh thoảng lại có học sinh trong thư viện được Viện trưởng coi trọng, thu nhận vào môn hạ, chỉ là theo thời gian trôi qua, khoảng thời gian Viện trưởng thu nhận đệ tử càng ngày càng dài, bởi vì danh ngạch còn lại càng ngày càng ít, yêu cầu của Viện trưởng đương nhiên cũng càng ngày càng cao.

Cho đến ba mươi năm trước, sau khi Viện trưởng thu nhận vị đệ tử thứ bảy mươi, liền chỉ còn lại một danh ngạch cuối cùng.

Ba mươi năm nay, mỗi năm thư viện chiêu sinh, Viện trưởng đều sẽ tự mình xem xét, nhưng lại không còn người nào khiến cho y vừa ý nữa.

Ngay khi mọi người đều cho rằng, muốn tìm được người đệ tử cuối cùng kia chỉ sợ còn phải cần rất nhiều năm nữa, thì tin tức liền truyền ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vị thiên kim xuất thân từ Bạch Lộc Tạ gia kia hiện tại đã trở thành học sinh cuối cùng của Viện trưởng.

Hơn nữa còn là nữ học sinh duy nhất.

Chuyện này, những kẻ bị chấn động đầu tiên chính là người trong thư viện.

Bên bờ Nam Hồ tụ tập vô số học sinh, bọn họ đứng bên hồ, nhìn về phía tiểu viện thanh nhã kia, nghị luận sôi nổi.

“Ta đã sớm nói rồi, vị thiên kim Tạ gia kia sao có thể là người thường, ngày thường có mấy tiết học không đi, đó là chuyện đương nhiên, sao có thể chuyện bé xé ra to như vậy được.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, dù sao cũng là do Viện trưởng tự mình nói miễn thi, sao có thể là người thường.”

“Ngày đó ta quá lỗ mãng, đã nói nhiều lời không hay về nàng ấy, bây giờ thật sự hối hận.”

“Có thể học chung thư viện với nhân vật như vậy, chúng ta thật sự là quá may mắn.”

Bên bờ hồ có rất nhiều âm thanh, nhưng hiện tại gần như không còn lời lẽ tiêu cực nào nữa, phần lớn đều là tán dương.

Cũng có một số học sinh nói móc mỉa, dưới một gốc liễu, có mấy học sinh tụ tập lại với nhau, nhìn Hoàng Trực ở phía xa, cười lạnh nói: “Tên này lúc trước đã có ý đồ bất chính, hiện tại người ta đã thành đệ tử quan môn của Viện trưởng rồi, hắn còn muốn mặt dày mày dạn như vậy sao?”

Một nam tử khác có dung mạo tuấn lãng phụ họa nói: “Chắc chắn là như vậy rồi, ngày đó chỉ vì gia thế của người ta mà dây dưa không rõ, hiện tại biết được nàng ấy là học sinh của Viện trưởng, chỉ sợ càng thêm quá đáng.”

Lời vừa nói ra, mấy người dưới gốc liễu đều cười ha hả, chỉ là tiếng cười cũng không truyền đến tai Hoàng Trực ở phía xa.

Hoàng Trực ở phía xa đưa mắt nhìn tiểu viện, cười khổ, nhưng đồng thời trong mắt lại có thêm mấy phần cảm xúc khác.

Trong tiểu viện ở nơi xa, Tạ Nam Độ mở bức thư, sau đó lấy đồ vật bên trong ra, sau khi xem xong, nàng cười cười, sau đó cất đồ vật kia đi, đi ra khỏi tiểu viện, nha hoàn Liễu Diệp liền đi theo phía sau nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0