Nhận Ký Chủ
2024-09-22 03:29:31
Mở mắt tỉnh dậy nhìn xung quanh với tình trạng toàn thân đau nhức, cảm thấy xương cốt trong cơ thể như bị nứt gãy thành nhiều đoạn, Lăng Trung cố gắng cử động tay chân mình nhưng không thể làm được. Với tâm trí còn đang mơ hồ, đầu đau nhức, hắn cố nghĩ lại xem truyện gì vừa xảy ra với mình, hồi lâu sau khi định thần lại hắn đã nhớ rằng khi đó vẫn như bao ngày bình thường khác, hắn đang trên đường đi học về sau buổi đến trường ôn thi cho kỳ thi vào đại học sắp tới. Chợt có một chiếc xe hơi lao thẳng về phía một bé gái chừng 5 tuổi với tốc độ chóng mặt, hắn chẳng suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp lao đến đẩy cô bé ra khỏi nguy hiểm và hiển nhiên hắn là người đã hứng trọn toàn bộ cú va chạm, trong lúc hắn dần mất đi ý thức, chợt có một tiếng kêu như tiếng chuông ngân vang bên tai hắn.
"ĐINH !!! Hệ Thống tiến hành lựa chọn ký chủ ,bắt đầu xuyên không"
Lúc này Lăng Trung sau khi tỉnh dậy một hồi vẫn đang ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá. Chỉ thấy xung quang là một gian phòng cũ kỹ với mạng nhện giăng đầy góc phòng và đầy mùi ẩm mốc. Hắn đưa mắt xuông nhìn cơ thể, chỉ thấy cơ thể đang mặc một bộ y phục thời phong kiến có phần cũ kỹ, rách nát, trên bộ y phục hắn mặc đang rỉ ra toàn máu tươi.
"Chả lẽ ta xuyên không thật rồi à, nhưng sao người ta đau nhức quá vậy?" Hắn tự hỏi.
Lúc này bên tai hắn lại nghe một tiếng như chuông ngân vang lên.
"ĐINH!! Hệ Thống lựa chọn ký chủ thành công"
Ngay sau đó, một luồng thông tin về thân thể mà hắn đang sử dụng chảy vào trong đầu hắn. Chỉ biết chủ nhân của thân thể này có tên Lý Vương, là nhị hoàng tử đương triều của Lý Phong Quốc, một quốc gia có thế lực không nhỏ tại mảnh đại lục này.
Mà cha của hắn Lý Phong, người hắn luôn miệng gọi tôn kính hai tiếng "Phụ Thân" lại là người sẵn sàng vứt bỏ hắn. Chỉ vì phụ thân hắn là một kẻ chỉ suy tôn cái mạnh, sẵn sàng gạt bỏ những thứ yếu đuối khiến hắn chướng mắt dù cho đó có là cốt nhục hắn sinh ra.
Cũng chỉ vì bốn chữ "Cường Giả Vi Tôn", cũng chỉ vì Lý Phong muốn bản thân mạnh lên mà hắn sẵn sàng thực hiện giao dịch trao đổi với Đỉnh Quốc, quốc gia có thế lực hùng mạnh nhất đại lục mà Lý Phong Quốc của hắn cũng đang là một trong những nước chư hầu của quốc gia này.
Để có thể được một lần xem qua tầng 1 của bộ công pháp trấn quốc của Đỉnh Quốc với mong muốn có thể gia tăng thực lực bản thân nhanh chóng, hắn đã chấp thuận đem cả quốc gia trở thành chư hầu của nước khác. Càng đáng hận hơn, chủ nhân của cơ thể này, nhị hoàng thử đương triều Lý Phong Quốc, Lý Vương bị hắn đem đi làm con tin của Đỉnh Quốc. Nói rằng là con tin cho nhẹ nhàng, nhưng nói thẳng ra hắn chẳng khác nào bị cha ruột vứt bỏ sang nhà người ta chả khác nào vứt bỏ một con chó.
Nghĩ cũng phải thôi, theo như thông tin mà hệ thống cung cấp thêm thì ngay tại phiến đại lục mà hắn đang ở thì cường giả vi tôn, thực lực, chiến lực đứng trên tất cả. Mà hắn, một kẻ khi vừa sinh ra trên người không có đan điền, không có linh căn nên hắn chẳng thể tu luyện, hiển nhiên điều trên đã biến hắn trở thành một kẻ phế vật trong mắt phụ thân hắn.
Không đúng! Phải nói là đại phế vật trong mắt tất cả mọi người. Mẹ của hắn chỉ là một nô tỳ với tu vi yếu kém, vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà bị phụ thân của hắn cưỡng hiếp sau đó mới sinh ra hắn. Với bối cảnh như vậy từ khi sinh ra đến nay mặc dù mang trong mình thân phận nhị hoàng tử đương triều cao quý nhưng cuộc sống của hắn lại còn cực khổ hơn cả những kẻ địa vị thấp hèn nhất trong hoàng cung.
Lý Vương có một người huynh trưởng hơn hắn hai tuổi tên Lý Khác có mẫu thân là hoàng hậu đương triều, từ nhỏ đã được phụ hoàng hắn yêu thương nuông chiều, không chỉ vì mẫu thân của Lý Khác là hoàng hậu mà còn bởi vì từ lúc mới 16 tuổi, Lý Khác đã có được tu vi Kim Đan sơ kỳ, nghiễm nhiên Lý Khác trở thành thiên tài xuất chúng trong mắt tất cả mọi người.
Không! Nói đúng ra thì kẻ này không xứng đáng làm huynh trưởng của hắn, từ nhỏ hắn đã trở thành mộc nhân để huynh trưởng hắn cùng những tên tùy tùng đi theo mang ra tập luyện, mỗi lần bị lôi ra hành hạ như vậy trông hắn thê thảm còn hơn cả một con chó.
Hiện nay nơi hắn đang ở là Đỉnh Quốc thì tình trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là đổi từ làm mộc nhân cho huynh trưởng của hắn sang làm mộc nhân cho các hoàng tử Đỉnh Quốc mà thôi. Mà trong một lần bị hành hạ tưởng như chết đi sống lại thì hắn lại nhận được tin báo rằng mẫu thân của hắn, người mà từ bé tới giờ thương yêu hắn nhất đã qua đời vì phải chịu sự hành hạ chốn thâm cung nơi hoàng hậu tọa trấn.
Nhận được tin dữ hắn chỉ cười nhạt thầm trách số phận bản thân, trách số phận trêu đùa mẹ con hắn. Đến đây, mặc cho thân thể còn đang đau nhức sau trận hành hạ, hắn quyết định cắt tay tự vẫn, buông xuôi tất cả, kết thúc một cuộc đời ở tuổi 17.
"Móaaaa, cuộc đời của ta so với ngươi cũng chẳng là cái gì cả"
Lăng Trung thầm nghĩ dù cuộc đời kiếp trước của hắn cũng đã tệ rồi nhưng với tên Lý Vương này hắn chả là cái khỉ khô gì cả. Lăng Trung mặc dù là trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai nhưng hắn còn được nuôi dưỡng chăm sóc bởi các dì, được cho đi học đầy đủ, được ăn mặc không thiếu thứ gì và quan trọng nhất là hắn được đối xử bình đẳng giữa người với người.
"Thôi được rồi, ý trời đã vậy thì ta sẽ giúp ngươi phần đời còn lại"
Hắn mở miệng tuyên bố.
“Từ giờ không còn có Lăng Trung, ta là Lý Vương”
"ĐINH !!! Hệ Thống tiến hành lựa chọn ký chủ ,bắt đầu xuyên không"
Lúc này Lăng Trung sau khi tỉnh dậy một hồi vẫn đang ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá. Chỉ thấy xung quang là một gian phòng cũ kỹ với mạng nhện giăng đầy góc phòng và đầy mùi ẩm mốc. Hắn đưa mắt xuông nhìn cơ thể, chỉ thấy cơ thể đang mặc một bộ y phục thời phong kiến có phần cũ kỹ, rách nát, trên bộ y phục hắn mặc đang rỉ ra toàn máu tươi.
"Chả lẽ ta xuyên không thật rồi à, nhưng sao người ta đau nhức quá vậy?" Hắn tự hỏi.
Lúc này bên tai hắn lại nghe một tiếng như chuông ngân vang lên.
"ĐINH!! Hệ Thống lựa chọn ký chủ thành công"
Ngay sau đó, một luồng thông tin về thân thể mà hắn đang sử dụng chảy vào trong đầu hắn. Chỉ biết chủ nhân của thân thể này có tên Lý Vương, là nhị hoàng tử đương triều của Lý Phong Quốc, một quốc gia có thế lực không nhỏ tại mảnh đại lục này.
Mà cha của hắn Lý Phong, người hắn luôn miệng gọi tôn kính hai tiếng "Phụ Thân" lại là người sẵn sàng vứt bỏ hắn. Chỉ vì phụ thân hắn là một kẻ chỉ suy tôn cái mạnh, sẵn sàng gạt bỏ những thứ yếu đuối khiến hắn chướng mắt dù cho đó có là cốt nhục hắn sinh ra.
Cũng chỉ vì bốn chữ "Cường Giả Vi Tôn", cũng chỉ vì Lý Phong muốn bản thân mạnh lên mà hắn sẵn sàng thực hiện giao dịch trao đổi với Đỉnh Quốc, quốc gia có thế lực hùng mạnh nhất đại lục mà Lý Phong Quốc của hắn cũng đang là một trong những nước chư hầu của quốc gia này.
Để có thể được một lần xem qua tầng 1 của bộ công pháp trấn quốc của Đỉnh Quốc với mong muốn có thể gia tăng thực lực bản thân nhanh chóng, hắn đã chấp thuận đem cả quốc gia trở thành chư hầu của nước khác. Càng đáng hận hơn, chủ nhân của cơ thể này, nhị hoàng thử đương triều Lý Phong Quốc, Lý Vương bị hắn đem đi làm con tin của Đỉnh Quốc. Nói rằng là con tin cho nhẹ nhàng, nhưng nói thẳng ra hắn chẳng khác nào bị cha ruột vứt bỏ sang nhà người ta chả khác nào vứt bỏ một con chó.
Nghĩ cũng phải thôi, theo như thông tin mà hệ thống cung cấp thêm thì ngay tại phiến đại lục mà hắn đang ở thì cường giả vi tôn, thực lực, chiến lực đứng trên tất cả. Mà hắn, một kẻ khi vừa sinh ra trên người không có đan điền, không có linh căn nên hắn chẳng thể tu luyện, hiển nhiên điều trên đã biến hắn trở thành một kẻ phế vật trong mắt phụ thân hắn.
Không đúng! Phải nói là đại phế vật trong mắt tất cả mọi người. Mẹ của hắn chỉ là một nô tỳ với tu vi yếu kém, vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà bị phụ thân của hắn cưỡng hiếp sau đó mới sinh ra hắn. Với bối cảnh như vậy từ khi sinh ra đến nay mặc dù mang trong mình thân phận nhị hoàng tử đương triều cao quý nhưng cuộc sống của hắn lại còn cực khổ hơn cả những kẻ địa vị thấp hèn nhất trong hoàng cung.
Lý Vương có một người huynh trưởng hơn hắn hai tuổi tên Lý Khác có mẫu thân là hoàng hậu đương triều, từ nhỏ đã được phụ hoàng hắn yêu thương nuông chiều, không chỉ vì mẫu thân của Lý Khác là hoàng hậu mà còn bởi vì từ lúc mới 16 tuổi, Lý Khác đã có được tu vi Kim Đan sơ kỳ, nghiễm nhiên Lý Khác trở thành thiên tài xuất chúng trong mắt tất cả mọi người.
Không! Nói đúng ra thì kẻ này không xứng đáng làm huynh trưởng của hắn, từ nhỏ hắn đã trở thành mộc nhân để huynh trưởng hắn cùng những tên tùy tùng đi theo mang ra tập luyện, mỗi lần bị lôi ra hành hạ như vậy trông hắn thê thảm còn hơn cả một con chó.
Hiện nay nơi hắn đang ở là Đỉnh Quốc thì tình trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là đổi từ làm mộc nhân cho huynh trưởng của hắn sang làm mộc nhân cho các hoàng tử Đỉnh Quốc mà thôi. Mà trong một lần bị hành hạ tưởng như chết đi sống lại thì hắn lại nhận được tin báo rằng mẫu thân của hắn, người mà từ bé tới giờ thương yêu hắn nhất đã qua đời vì phải chịu sự hành hạ chốn thâm cung nơi hoàng hậu tọa trấn.
Nhận được tin dữ hắn chỉ cười nhạt thầm trách số phận bản thân, trách số phận trêu đùa mẹ con hắn. Đến đây, mặc cho thân thể còn đang đau nhức sau trận hành hạ, hắn quyết định cắt tay tự vẫn, buông xuôi tất cả, kết thúc một cuộc đời ở tuổi 17.
"Móaaaa, cuộc đời của ta so với ngươi cũng chẳng là cái gì cả"
Lăng Trung thầm nghĩ dù cuộc đời kiếp trước của hắn cũng đã tệ rồi nhưng với tên Lý Vương này hắn chả là cái khỉ khô gì cả. Lăng Trung mặc dù là trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai nhưng hắn còn được nuôi dưỡng chăm sóc bởi các dì, được cho đi học đầy đủ, được ăn mặc không thiếu thứ gì và quan trọng nhất là hắn được đối xử bình đẳng giữa người với người.
"Thôi được rồi, ý trời đã vậy thì ta sẽ giúp ngươi phần đời còn lại"
Hắn mở miệng tuyên bố.
“Từ giờ không còn có Lăng Trung, ta là Lý Vương”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro