Vô Song Thần Cô...
2024-09-22 03:29:31
"VÔ SONG THẦN CÔNG???"
"Thật là một cái tên có phần kiêu ngạo nha. Vừa vô song, vừa là thần"
Hắn nhìn cái tên vừa hiện ra miệng không ngừng tự lẩm bẩm liên tục.
Được một lúc sau khi cái tên môn công pháp kia hiện ra, chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện một hòn đá nhỏ màu đen tuyền chỉ to bằng nắm tay rơi xuống trước mặt hắn. Hắn vội cầm hòn đá lên ngó nghía một hồi mà chẳng thấy có gì đặc biệt, hắn liền quay sang hướng Ngọc Nhi hỏi.
"Ủa Ngọc Nhi sao ta không nhận được bất kỳ chú thích nào về môn công pháp này? Hệ Thống có vấn đề gì rồi hả?"
Lời vừa dứt, hắn vừa đưa mắt qua nhìn Ngọc Nhi. Chỉ có điều lúc này vẻ mặt của tiểu nha đầu Ngọc Nhi không còn hiện lên vẻ vui tươi nhí nhảnh như lúc đầu mà thay vào đó khuôn mặt của nàng trắng bệch tưởng chừng như không còn giọt máu, khóe miệng co quắp lại cố gắng mở miệng ra nói.
"Thật.........Thật sự là nó.........không thể tin được.......Chủ nhân ngươi giẫm phải bãi cứt nào????????"
Ngọc Nhi vừa nói vừa thở dốc không thôi.
"Mau...... Mau nhỏ máu nhận chủ....... nhanh lên!!!!!" Giọng nói gấp gáp của Ngọc Nhi dồn dập dội vào tai hắn.
Lý Vương giật mình nhìn biểu cảm của nha đầu này, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Lý Vương ngồi xếp thẳng lưng một tay cầm hòn đá lên, một tay đưa lên khóe miệng cắn nhỏ máu.
Khoảnh khắc giọt máu của Lý Vương rơi xuống hòn đá, chỉ thấy nó rung lắc dữ dội, trên hòn đá nhanh chóng xuất hiện từng vết rạn nứt, giữa những vết nứt tỏa ra từng tia ánh sáng trắng nhỏ. Toàn thân hòn đá từ một màu đen tuyền hóa thành một màu trắng tựa như tuyết.
Được chừng khoảng 2 hơi thở, hòn đá nhanh chóng tan vỡ hóa thành từng hạt bụi nhỏ li ti bay thẳng về phía trán của Lý Vương. Những hạt bụi ấy nhanh chóng xâm nhập vào bên trong bộ não của hắn.
"Bắt đầu truyền thụ công pháp" Âm thanh nghe có phần máy móc vang lên bên tai hắn.
CHỢT!!......
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng ngã phịch ra đất nằm yên bất động, lúc này đôi mắt của hắn như mất đi con ngươi hóa thành một màu trắng dã vô cùng quỷ dị.
"Haizz, có được công pháp nhận chủ hay không phải phụ thuộc vào bản thân của chủ nhân rồi nha" Ngọc Nhi trong lòng vừa bất an vừa hướng mắt về hắn lẩm nhẩm.
ĐAU! QUÁ ĐAU. Lý Vương chỉ cảm thấy đầu hắn đau như bị hàng vạn mũi tên cùng lúc bắn xuyên qua, hắn muốn gào thét nhưng cổ họng hắn bị chặn đứng không thể phát âm được. Hắn cố vùng vẫy nhưng bản thân lại như một kẻ thực vật, tứ chi của hắn không còn nghe theo sự điều khiển của hắn.
Lúc này đột nhiên hắn cảm nhận được linh hồn của hắn như đang bị tách ra khỏi cơ thể từ từ bay lên không trung, hắn nhìn xuống dưới chỉ thấy thân xác của Lý Vương trợn đôi mắt trắng dã nằm yên bất động trên nền đất. Phía bên cạnh còn có tiểu nha đầu Ngọc Nhi đang lo lắng nhìn thân xác hắn. Lúc này hắn cố mở to miệng gào tên Ngọc Nhi nhưng kết quả vẫn như cũ, hắn vô lực làm được điều đó.
Linh hồn hắn bay lơ lửng trên không trung cách thân xác của Lý Vương chỉ khoảng một sải tay, đột nhiên không gian xung quanh hắn xuất hiện hàng ngàn sợi xích lao đến quấn chặt lấy linh hồn của hắn, ngay sau đó hắn nhận thấy rằng linh hồn của bản thân đã bị những sợi xích kia kéo đến một vùng không gian khác.
Chỉ thấy không gian trước mắt hắn lúc này dường như bao la vô tận không có điểm kết, chỉ có đúng một màu trắng xóa, lúc này hắn vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, chỉ thấy bên dưới hắn là một mặt hồ phẳng lặng tự như một chiếc gương lớn phản chiếu lại hình ảnh của hắn.
Biến động đột ngột xảy ra, dưới mặt hồ phẳng lặng xuất hiện những sợi xích vừa trói hắn lại lao từ dưới lên quấn chặt lấy thân hắn một lần nữa lại kéo hắn chìm xuống dưới sâu mặt hồ. Hắn cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng không tài nào thoát ra được, được một hồi hắn cảm thấy như mình lại mất đi ý thức, đôi mắt hắn dần mờ đi mặc cho những sợi xích kia tiếp tục kéo hắn xuống sâu.
Một lần nữa mở mắt ra quan sát. Lúc này trước mặt hắn là một bức bình phong chỉ có một màu đen kịch, toát lên một vẻ vô cùng huyền bí. Bất chợt hàng nghìn tia sáng từ bốn phía xông thẳng vào trong tiềm thức của hắn, một lần nữa hắn rơi vào mê man, chỉ khác lần trước một điều.
Đôi mắt hắn một lần nữa trợn lên một màu trắng dã, khuôn mặt hắn dại đi, mở to miệng đọc rõ từng dòng chữ trong vô thức do hàng nghìn tia sáng vừa rồi hóa thành trong đầu hắn.
"-Đêm sáng nhất
-Ngày dài nhất
-Không gì thoát khỏi tầm mắt
-Không gì thoát khỏi bàn tay
-Vạn vật quỳ gối trước ta
-Vô Song Thần Công"
Khẩu quyết vừa niệm, hàng ngàn luồng ánh sáng trong người hắn điên cuồng chuyển động bắn phá linh hồn hắn, cụm từ đau đớn lúc này đã không còn đủ để diễn tả tình trạng của hắn. Linh hồn hắn tan nát tưởng chừng như những tia sáng kia muốn đem hắn ra nghiền chết. Từng đợt từng đợt ánh sáng cứ thế thỏa sức xâu xé hắn. Còn hắn chỉ có thể bất động chịu trận, hắn có thể cảm nhận được rằng mình thực sự sẽ chết nếu không vượt qua được lần này, hắn nhận thức được rằng Hệ Thống vẫn còn đang muốn khảo nghiệm tư cách của hắn.
"Hừ chết thì sao chứ, bố mày không sợ, đến đây với bố nào các con zai"
Hắn trợn mắt gào to nhất có thể như muốn cho Hệ Thống nghe được, hắn không sợ, đã chết một lần rồi, chết lần nữa thì có sao? Hắn kiếp trước sinh ra đã là trẻ mồ côi không cha không mẹ dù cho hắn chết quá sớm nhưng cái chết đó hắn cảm thấy đáng và bản thân hắn chẳng bao giờ hối hận vì hành động cứu bé gái đó. Hắn có dũng khí đương đầu với cái chết, cái khảo nghiệm chết tiệt này cũng muốn làm hắn chùn bước hay sao?
"Ngươi nằm mơ nha Hệ Thống, lão tử là kẻ sẽ chinh phục thiên hạ này!"
"ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Linh Hồn của hắn tan nát, trong chút ý niệm cuối cùng hắn chỉ kịp trăn trối.
"Vậy là lại chết lần nữa sao?"
MỌI THỨ TRƯỚC MẮT HẮN CHÌM VÀO BÓNG TỐI
...................................................................................................................
"Chủ nhân, chủ nhân, ngươi thành công rồi!!!!!!!!!"
Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ngọc Nhi bên tai. Đôi mắt Lý Vương chậm rãi mở ra, đập vào mắt hắn lúc này là thân ảnh của Ngọc Nhi đang lơ lửng trước mặt với khuôn mặt vui vẻ pha lẫn đôi phần gấp gáp hướng về hắn gọi to.
"Ta........Vậy mà không chết? Ta thực sự thành công rồi sao Ngọc Nhi?................. Thực sự đã được Hệ Thống công nhận?"
"Chủ nhân ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta chỉ cảm thấy đau!" Mặt hắn nhăn nhó hồi đáp.
"Xì.....ta không có hỏi khảo nghiệm, ta hỏi hiện tại ngươi đang cảm thấy thế nào nha!" Ngọc Nhi trề môi xì ra một tiếng.
"Còn có thể thế nào? Hiện tại ta đang đau muốn ch......................!" Như nhận ra điều gì đó giọng nói Lý Vương chợt ngừng lại.
"Ồ..........ồ.......ồ,.....,,Ta không sao, ngược lại còn cảm thấy thoải mái quá, rất khó tả nó như thế nào bằng lời nhưng ta cảm giác ta có thể làm điều gì đó vượt xa khả năng của một con người bình thường"
Vừa nói dứt câu Lý Vương vội vàng bật người đứng dậy, cảm giác từng đoạn gân cốt, từng múi cơ trên cơ thể hắn như đang có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đem chúng liên kết chặt chẽ lại với nhau hơn. Hắn nâng nhẹ cánh tay lên, chậm rãi cảm nhận sự biến đổi của cơ thế, cánh tay hắn dường như đang được một nguồn năng lượng bí ẩn nào đó tiếp lực khiến nó chuyển động một cách vô cùng nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Không chỉ mỗi cánh tay, Lý Vương lại đưa chân bước về phía trước vài bước, từng bước từng bước đi vô cùng nhẹ nhàng tựa lông hồng.
Lúc này như nhận ra thêm điều gì đó, Lý Vương giật mình cúi đầu nhìn xuống vị trí đan điền của mình, hắn mở to đôi mắt, chỉ thấy đan điền của hắn lúc này mở to, cảm nhận rõ được từng dòng từng dòng linh lực từ bốn phía đang chậm rã được dung nạp vào trong cơ thể mình. Hắn lại hướng một lần nữa về vị trí đan điền, nhận thấy rằng ở giữa đan điền của hắn lúc này có một thứ hình thù màu đen trông rất kỳ quái đang bị trói lại chằng chịt bởi hàng ngàn sợi xích.
"ĐINH!! Hệ Thống khảo nghiệm thành công, tiếp nhận tầng 1 Bí Công Hệ Thống: Vô Song Thần Công"
"VÔ SONG THẦN CÔNG TẦNG 1: KHAI MỞ - PHONG - HỒN - THỂ"
Tiếng mày móc vừa dứt bên tai, thứ hình thù màu đen quái dị trong cơ thể Lý Vương rung lắc kéo theo sau là vài chục sợi xích từ từ mất đi để chiếu lọt ra ngoài vài tia sáng, xung quang nó lúc này lại xuất hiện thêm một bóng trắng chuyển động dọc theo từng đường rãnh trên vật thể. Lý Vương mở to mắt ra nhìn kỹ hơn cái bóng trắng đó.
"Hửm, Giiiiii.................Gió sao?"
Không sai, cái thứ trông như bóng trắng đang chuyển động kia chính là "gió".!
"Chủ nhân ngươi đã thành công khai mở đan điền, có thể tu luyện được rồi nhưng ta nói thêm cho ngươi biết, nhờ có thứ công pháp kia mà khả năng tu luyện của ngươi sẽ có đôi chút khác biệt so với các tu sĩ thông thường khác nha"
Ngọc Nhi vội vàng bay theo sau hắn nói với theo.
"Ồ khác như thế nào?"
"Vừa rồi chẳng phải ngươi đã tự nhận thấy hay sao, tu sĩ bình thường phải ngồi khoanh chân tập trung vào việc hấp thụ linh khí đất trời để nâng cao tu vi, còn chủ nhân ngươi ở trạng thái ngồi chơi thôi thì nó vẫn sẽ tự động hấp thụ linh khí đó. Chỉ có điều công pháp tu chủ đạo càng mạnh thì yêu cầu về lượng linh khí dung nạp vào cơ thể so với các tu sĩ bình thường khác cũng là vô cùng to lớn đó nha!"
"Ha ha nói như vậy chẳng phải ta rất bá đạo sao? Hiện tại ta đang cảm thấy bản thân rất mạnh. Mau!! Đem ta ra ngoài đồ sát mấy con chó Đỉnh Quốc nào!" Lý Vương vênh mặt lên tự tin nói.
Ngọc Nhi chỉ biết lắc đầu bĩu môi.
"Mặc dù hiện tại ngươi vừa khai mở đan điền, có được sức mạnh Phong thuộc tính so với người phàm không tu luyện thì đúng là vô địch nhưng ngươi nên nhìn nhận lại bản thân ngươi đang đứng ở thế giới nào nha, đừng nói đến đánh nhau trực tiếp với toàn bộ Đỉnh Quốc. Chỉ cần gọi đại một tên cận vệ hoàng cung cũng thừa sức đánh ngươi thùa sống thiếu chết đó nha!"
Ngọc Nhi phồng má nói thêm cho tên ngốc này hiểu.
"ĐINH!! Thông tin Ký Chủ:
*Họ Tên: Lý Vương
*Tu Vi:
-Tiên Tu: Trúc Cơ trung kỳ
_Thể Tu: Nhị Thể sơ kỳ
-Hồn Tu: Luyện Khí trung kỳ
*Công pháp: VÔ SONG THẦN CÔNG.
*Vũ Kỹ: 0
*Bí thuật: 0
*Pháp bảo: Phong Lang Kiếm
*Thuộc tính: Phong
*Huyết mạch: 0
*Thể chất: 0"
.......................................................
"Ách!!!!!! Ta mới chỉ là Trúc Cơ, mà theo như trí nhớ ta có được từ chủ nhân cũ của cơ thể này thì Đỉnh Quốc là một thế lực đang có một vị hoàng đế tu vi cấp Đại Thừa toạ trấn, chỉ mới là bắt đầu thôi, hành trình của ta vẫn còn rất dài"
"Đúng là như vậy, chủ nhân ngươi hiện tại so với những kẻ như bọn hắn thì chẳng khác nào một con kiến hôi không hơn không kém nha, ngươi có thể hiểu rõ được điều đó là tốt" Ngọc Nhi chậm rãi đáp lại hắn.
"Ta khuyên đầu tiên ngươi nên tiếp thu vũ kỹ Bạo Phong Trảm mà ngươi vừa mới đạt được trước nha!"
"Ha ha ta cũng vừa nghĩ đến nó đây" Lý Vương theo ý niệm mang vũ kỹ có hình dạng hòn đá ra nhỏ máu nhận chủ.
Một luồng khẩu quyết, thông tin về vỹ kỹ mà hắn vừa nhận chủ phóng thẳng vào trán hắn.
"Bạo Phong Trảm: Nhị cấp cực phẩm vũ kỹ, sử dụng phong linh lực chuyển hóa thành nhát chém gió phóng thẳng về phía trước, tàn phá mọi thứ nhát chém cắt qua.
Sử dụng hiệu quả hơn lần lượt: Kiếm - Đao - Phiến"
"Á đù VIP, vừa vặn ta đang dùng kiếm nha"
.......................................................................................................................................
"Thật là một cái tên có phần kiêu ngạo nha. Vừa vô song, vừa là thần"
Hắn nhìn cái tên vừa hiện ra miệng không ngừng tự lẩm bẩm liên tục.
Được một lúc sau khi cái tên môn công pháp kia hiện ra, chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện một hòn đá nhỏ màu đen tuyền chỉ to bằng nắm tay rơi xuống trước mặt hắn. Hắn vội cầm hòn đá lên ngó nghía một hồi mà chẳng thấy có gì đặc biệt, hắn liền quay sang hướng Ngọc Nhi hỏi.
"Ủa Ngọc Nhi sao ta không nhận được bất kỳ chú thích nào về môn công pháp này? Hệ Thống có vấn đề gì rồi hả?"
Lời vừa dứt, hắn vừa đưa mắt qua nhìn Ngọc Nhi. Chỉ có điều lúc này vẻ mặt của tiểu nha đầu Ngọc Nhi không còn hiện lên vẻ vui tươi nhí nhảnh như lúc đầu mà thay vào đó khuôn mặt của nàng trắng bệch tưởng chừng như không còn giọt máu, khóe miệng co quắp lại cố gắng mở miệng ra nói.
"Thật.........Thật sự là nó.........không thể tin được.......Chủ nhân ngươi giẫm phải bãi cứt nào????????"
Ngọc Nhi vừa nói vừa thở dốc không thôi.
"Mau...... Mau nhỏ máu nhận chủ....... nhanh lên!!!!!" Giọng nói gấp gáp của Ngọc Nhi dồn dập dội vào tai hắn.
Lý Vương giật mình nhìn biểu cảm của nha đầu này, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Lý Vương ngồi xếp thẳng lưng một tay cầm hòn đá lên, một tay đưa lên khóe miệng cắn nhỏ máu.
Khoảnh khắc giọt máu của Lý Vương rơi xuống hòn đá, chỉ thấy nó rung lắc dữ dội, trên hòn đá nhanh chóng xuất hiện từng vết rạn nứt, giữa những vết nứt tỏa ra từng tia ánh sáng trắng nhỏ. Toàn thân hòn đá từ một màu đen tuyền hóa thành một màu trắng tựa như tuyết.
Được chừng khoảng 2 hơi thở, hòn đá nhanh chóng tan vỡ hóa thành từng hạt bụi nhỏ li ti bay thẳng về phía trán của Lý Vương. Những hạt bụi ấy nhanh chóng xâm nhập vào bên trong bộ não của hắn.
"Bắt đầu truyền thụ công pháp" Âm thanh nghe có phần máy móc vang lên bên tai hắn.
CHỢT!!......
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng ngã phịch ra đất nằm yên bất động, lúc này đôi mắt của hắn như mất đi con ngươi hóa thành một màu trắng dã vô cùng quỷ dị.
"Haizz, có được công pháp nhận chủ hay không phải phụ thuộc vào bản thân của chủ nhân rồi nha" Ngọc Nhi trong lòng vừa bất an vừa hướng mắt về hắn lẩm nhẩm.
ĐAU! QUÁ ĐAU. Lý Vương chỉ cảm thấy đầu hắn đau như bị hàng vạn mũi tên cùng lúc bắn xuyên qua, hắn muốn gào thét nhưng cổ họng hắn bị chặn đứng không thể phát âm được. Hắn cố vùng vẫy nhưng bản thân lại như một kẻ thực vật, tứ chi của hắn không còn nghe theo sự điều khiển của hắn.
Lúc này đột nhiên hắn cảm nhận được linh hồn của hắn như đang bị tách ra khỏi cơ thể từ từ bay lên không trung, hắn nhìn xuống dưới chỉ thấy thân xác của Lý Vương trợn đôi mắt trắng dã nằm yên bất động trên nền đất. Phía bên cạnh còn có tiểu nha đầu Ngọc Nhi đang lo lắng nhìn thân xác hắn. Lúc này hắn cố mở to miệng gào tên Ngọc Nhi nhưng kết quả vẫn như cũ, hắn vô lực làm được điều đó.
Linh hồn hắn bay lơ lửng trên không trung cách thân xác của Lý Vương chỉ khoảng một sải tay, đột nhiên không gian xung quanh hắn xuất hiện hàng ngàn sợi xích lao đến quấn chặt lấy linh hồn của hắn, ngay sau đó hắn nhận thấy rằng linh hồn của bản thân đã bị những sợi xích kia kéo đến một vùng không gian khác.
Chỉ thấy không gian trước mắt hắn lúc này dường như bao la vô tận không có điểm kết, chỉ có đúng một màu trắng xóa, lúc này hắn vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, chỉ thấy bên dưới hắn là một mặt hồ phẳng lặng tự như một chiếc gương lớn phản chiếu lại hình ảnh của hắn.
Biến động đột ngột xảy ra, dưới mặt hồ phẳng lặng xuất hiện những sợi xích vừa trói hắn lại lao từ dưới lên quấn chặt lấy thân hắn một lần nữa lại kéo hắn chìm xuống dưới sâu mặt hồ. Hắn cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng không tài nào thoát ra được, được một hồi hắn cảm thấy như mình lại mất đi ý thức, đôi mắt hắn dần mờ đi mặc cho những sợi xích kia tiếp tục kéo hắn xuống sâu.
Một lần nữa mở mắt ra quan sát. Lúc này trước mặt hắn là một bức bình phong chỉ có một màu đen kịch, toát lên một vẻ vô cùng huyền bí. Bất chợt hàng nghìn tia sáng từ bốn phía xông thẳng vào trong tiềm thức của hắn, một lần nữa hắn rơi vào mê man, chỉ khác lần trước một điều.
Đôi mắt hắn một lần nữa trợn lên một màu trắng dã, khuôn mặt hắn dại đi, mở to miệng đọc rõ từng dòng chữ trong vô thức do hàng nghìn tia sáng vừa rồi hóa thành trong đầu hắn.
"-Đêm sáng nhất
-Ngày dài nhất
-Không gì thoát khỏi tầm mắt
-Không gì thoát khỏi bàn tay
-Vạn vật quỳ gối trước ta
-Vô Song Thần Công"
Khẩu quyết vừa niệm, hàng ngàn luồng ánh sáng trong người hắn điên cuồng chuyển động bắn phá linh hồn hắn, cụm từ đau đớn lúc này đã không còn đủ để diễn tả tình trạng của hắn. Linh hồn hắn tan nát tưởng chừng như những tia sáng kia muốn đem hắn ra nghiền chết. Từng đợt từng đợt ánh sáng cứ thế thỏa sức xâu xé hắn. Còn hắn chỉ có thể bất động chịu trận, hắn có thể cảm nhận được rằng mình thực sự sẽ chết nếu không vượt qua được lần này, hắn nhận thức được rằng Hệ Thống vẫn còn đang muốn khảo nghiệm tư cách của hắn.
"Hừ chết thì sao chứ, bố mày không sợ, đến đây với bố nào các con zai"
Hắn trợn mắt gào to nhất có thể như muốn cho Hệ Thống nghe được, hắn không sợ, đã chết một lần rồi, chết lần nữa thì có sao? Hắn kiếp trước sinh ra đã là trẻ mồ côi không cha không mẹ dù cho hắn chết quá sớm nhưng cái chết đó hắn cảm thấy đáng và bản thân hắn chẳng bao giờ hối hận vì hành động cứu bé gái đó. Hắn có dũng khí đương đầu với cái chết, cái khảo nghiệm chết tiệt này cũng muốn làm hắn chùn bước hay sao?
"Ngươi nằm mơ nha Hệ Thống, lão tử là kẻ sẽ chinh phục thiên hạ này!"
"ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Linh Hồn của hắn tan nát, trong chút ý niệm cuối cùng hắn chỉ kịp trăn trối.
"Vậy là lại chết lần nữa sao?"
MỌI THỨ TRƯỚC MẮT HẮN CHÌM VÀO BÓNG TỐI
...................................................................................................................
"Chủ nhân, chủ nhân, ngươi thành công rồi!!!!!!!!!"
Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ngọc Nhi bên tai. Đôi mắt Lý Vương chậm rãi mở ra, đập vào mắt hắn lúc này là thân ảnh của Ngọc Nhi đang lơ lửng trước mặt với khuôn mặt vui vẻ pha lẫn đôi phần gấp gáp hướng về hắn gọi to.
"Ta........Vậy mà không chết? Ta thực sự thành công rồi sao Ngọc Nhi?................. Thực sự đã được Hệ Thống công nhận?"
"Chủ nhân ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta chỉ cảm thấy đau!" Mặt hắn nhăn nhó hồi đáp.
"Xì.....ta không có hỏi khảo nghiệm, ta hỏi hiện tại ngươi đang cảm thấy thế nào nha!" Ngọc Nhi trề môi xì ra một tiếng.
"Còn có thể thế nào? Hiện tại ta đang đau muốn ch......................!" Như nhận ra điều gì đó giọng nói Lý Vương chợt ngừng lại.
"Ồ..........ồ.......ồ,.....,,Ta không sao, ngược lại còn cảm thấy thoải mái quá, rất khó tả nó như thế nào bằng lời nhưng ta cảm giác ta có thể làm điều gì đó vượt xa khả năng của một con người bình thường"
Vừa nói dứt câu Lý Vương vội vàng bật người đứng dậy, cảm giác từng đoạn gân cốt, từng múi cơ trên cơ thể hắn như đang có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đem chúng liên kết chặt chẽ lại với nhau hơn. Hắn nâng nhẹ cánh tay lên, chậm rãi cảm nhận sự biến đổi của cơ thế, cánh tay hắn dường như đang được một nguồn năng lượng bí ẩn nào đó tiếp lực khiến nó chuyển động một cách vô cùng nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Không chỉ mỗi cánh tay, Lý Vương lại đưa chân bước về phía trước vài bước, từng bước từng bước đi vô cùng nhẹ nhàng tựa lông hồng.
Lúc này như nhận ra thêm điều gì đó, Lý Vương giật mình cúi đầu nhìn xuống vị trí đan điền của mình, hắn mở to đôi mắt, chỉ thấy đan điền của hắn lúc này mở to, cảm nhận rõ được từng dòng từng dòng linh lực từ bốn phía đang chậm rã được dung nạp vào trong cơ thể mình. Hắn lại hướng một lần nữa về vị trí đan điền, nhận thấy rằng ở giữa đan điền của hắn lúc này có một thứ hình thù màu đen trông rất kỳ quái đang bị trói lại chằng chịt bởi hàng ngàn sợi xích.
"ĐINH!! Hệ Thống khảo nghiệm thành công, tiếp nhận tầng 1 Bí Công Hệ Thống: Vô Song Thần Công"
"VÔ SONG THẦN CÔNG TẦNG 1: KHAI MỞ - PHONG - HỒN - THỂ"
Tiếng mày móc vừa dứt bên tai, thứ hình thù màu đen quái dị trong cơ thể Lý Vương rung lắc kéo theo sau là vài chục sợi xích từ từ mất đi để chiếu lọt ra ngoài vài tia sáng, xung quang nó lúc này lại xuất hiện thêm một bóng trắng chuyển động dọc theo từng đường rãnh trên vật thể. Lý Vương mở to mắt ra nhìn kỹ hơn cái bóng trắng đó.
"Hửm, Giiiiii.................Gió sao?"
Không sai, cái thứ trông như bóng trắng đang chuyển động kia chính là "gió".!
"Chủ nhân ngươi đã thành công khai mở đan điền, có thể tu luyện được rồi nhưng ta nói thêm cho ngươi biết, nhờ có thứ công pháp kia mà khả năng tu luyện của ngươi sẽ có đôi chút khác biệt so với các tu sĩ thông thường khác nha"
Ngọc Nhi vội vàng bay theo sau hắn nói với theo.
"Ồ khác như thế nào?"
"Vừa rồi chẳng phải ngươi đã tự nhận thấy hay sao, tu sĩ bình thường phải ngồi khoanh chân tập trung vào việc hấp thụ linh khí đất trời để nâng cao tu vi, còn chủ nhân ngươi ở trạng thái ngồi chơi thôi thì nó vẫn sẽ tự động hấp thụ linh khí đó. Chỉ có điều công pháp tu chủ đạo càng mạnh thì yêu cầu về lượng linh khí dung nạp vào cơ thể so với các tu sĩ bình thường khác cũng là vô cùng to lớn đó nha!"
"Ha ha nói như vậy chẳng phải ta rất bá đạo sao? Hiện tại ta đang cảm thấy bản thân rất mạnh. Mau!! Đem ta ra ngoài đồ sát mấy con chó Đỉnh Quốc nào!" Lý Vương vênh mặt lên tự tin nói.
Ngọc Nhi chỉ biết lắc đầu bĩu môi.
"Mặc dù hiện tại ngươi vừa khai mở đan điền, có được sức mạnh Phong thuộc tính so với người phàm không tu luyện thì đúng là vô địch nhưng ngươi nên nhìn nhận lại bản thân ngươi đang đứng ở thế giới nào nha, đừng nói đến đánh nhau trực tiếp với toàn bộ Đỉnh Quốc. Chỉ cần gọi đại một tên cận vệ hoàng cung cũng thừa sức đánh ngươi thùa sống thiếu chết đó nha!"
Ngọc Nhi phồng má nói thêm cho tên ngốc này hiểu.
"ĐINH!! Thông tin Ký Chủ:
*Họ Tên: Lý Vương
*Tu Vi:
-Tiên Tu: Trúc Cơ trung kỳ
_Thể Tu: Nhị Thể sơ kỳ
-Hồn Tu: Luyện Khí trung kỳ
*Công pháp: VÔ SONG THẦN CÔNG.
*Vũ Kỹ: 0
*Bí thuật: 0
*Pháp bảo: Phong Lang Kiếm
*Thuộc tính: Phong
*Huyết mạch: 0
*Thể chất: 0"
.......................................................
"Ách!!!!!! Ta mới chỉ là Trúc Cơ, mà theo như trí nhớ ta có được từ chủ nhân cũ của cơ thể này thì Đỉnh Quốc là một thế lực đang có một vị hoàng đế tu vi cấp Đại Thừa toạ trấn, chỉ mới là bắt đầu thôi, hành trình của ta vẫn còn rất dài"
"Đúng là như vậy, chủ nhân ngươi hiện tại so với những kẻ như bọn hắn thì chẳng khác nào một con kiến hôi không hơn không kém nha, ngươi có thể hiểu rõ được điều đó là tốt" Ngọc Nhi chậm rãi đáp lại hắn.
"Ta khuyên đầu tiên ngươi nên tiếp thu vũ kỹ Bạo Phong Trảm mà ngươi vừa mới đạt được trước nha!"
"Ha ha ta cũng vừa nghĩ đến nó đây" Lý Vương theo ý niệm mang vũ kỹ có hình dạng hòn đá ra nhỏ máu nhận chủ.
Một luồng khẩu quyết, thông tin về vỹ kỹ mà hắn vừa nhận chủ phóng thẳng vào trán hắn.
"Bạo Phong Trảm: Nhị cấp cực phẩm vũ kỹ, sử dụng phong linh lực chuyển hóa thành nhát chém gió phóng thẳng về phía trước, tàn phá mọi thứ nhát chém cắt qua.
Sử dụng hiệu quả hơn lần lượt: Kiếm - Đao - Phiến"
"Á đù VIP, vừa vặn ta đang dùng kiếm nha"
.......................................................................................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro