Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

(1) : Quỳ Xuống...

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

Sau khi ông Hình vừa nói xong, Tiêu Lâm Na khẽ nhếch môi dưới, nở một nụ cười ngọt ngào: "Bác Hình. Cám ơn bác đã thông cảm." Nhưng ẩn chứa trong lời nói dịu dàng ấy lại là một trái tim hoàn toàn khác, chỉ có điều. . . . . .

Nhiều ngày như vậy ít nhiều cô cũng biết được Hình Thiên Nham là loại người gì, nếu hôm nay thật sự muốn cưỡng ép tổ chức lễ cưới long trọng, sợ cuối cùng người mất nhiều hơn được là mình, vậy thì sao mình không thuận nước đẩy thuyền theo ý của Hình Thiên Nham, dù sao chỉ cần vào được cửa nhà họ Hình thì còn sợ không thể ăn ngon mặc đẹp sao? Nghĩ xong, cô ta từ từ nhìn về phía Hình Thiên Nham đang mang vẻ mặt lạnh nhạt.

Nhưng dường như anh cũng chẳng nhận được ý của Tiêu Lâm Na, xoay người bước nhanh lên tầng...... .

"Tiên sinh, tiểu thư, đây là những mẫu mới trong năm nay của Prada chúng tôi, có vừa lòng ngài không ạ?" Trong trung tâm mua sắm sang trọng, người bán hàng nhiệt tình đón tiếp một đôi vợ chồng trên người mang đầy cảm giác giàu có.

Mà Tiêu Lâm Na lại một thân một mình nhìn mấy món đồ được bày trên quầy, rồi nhìn đôi vợ chồng kia với ánh mắt hâm mộ. . . . . .

‘Thiên Nham, lát nữa con đi cùng Lâm Na mua chút đồ đi. Tuy lễ cưới này đơn giản, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể hà khắc với Lâm Na.’

Vẫn là câu nói kia, không ai có thể kiểm soát Hình Thiên Nham, ngay cả ba anh cũng không! Lấy một tấm thẻ vàng trong túi ra, lạnh lùng ném lên bàn trà: ‘Thẻ không giới hạn, mua tùy ý! ’

Thoát khỏi suy nghĩ, Tiêu Lâm Na lấy tấm thẻ vàng không giới hạn kia, trên gương mặt cô đơn lại dần lộ ra nụ cười. "Cô phục vụ, phiền cô lấy giúp tôi cái túi kia xem thử." Hừm, trước kia mình đi ngang qua trung tâm mua sắm sang trọng này vô số lần mà chỉ có thể nhìn qua kính, bây giờ rốt cục có thể tùy ý ra tay, đúng là cảm giác vô cùng hạnh phúc! Nụ cười còn chưa tắt, nhưng từ đầu tới cuối đều không thấy người bán hàng đến đây. Cô ta không vui, nhíu mày: "Cô phục vụ? Lấy cái túi kia giúp tôi được không?"

Người phục vụ kia rõ ràng nghe thấy tiếng kêu của cô ta nhưng lại vờ như không, vẫn ân cần tiếp đón cặp vợ chồng có tiền kia.

‘Hừ, rõ là đồ nịnh bợ! Nếu trước đây đối xử với tôi như vậy thì cũng thôi đi! Vậy mà giờ. . . . . .’ ngắm thẻ vàng trong tay, cô ta lạnh lùng chớp mắt: "Cô gái! Phiền cô! Giúp tôi đóng gói cái này, cái này, còn cả này nữa rồi thanh toán!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô vừa nói ra mấy lời hùng hồn khí thế, người phục vụ kia lập tức thay đổi ‘đầu súng’, nhanh chóng đi tới: "Ấy chà, thật sự ngại quá, nhân viên của cửa hàng chúng tôi đi ăn trưa hết rồi, chỉ còn một mình tôi ở đây, cho nên tiếp đón cô đây không được chu đáo, chờ một chút, tôi lập tức tính tiền cho cô." Dứt lời, cô ta nhận lấy thẻ vàng trong tay Tiêu Lâm Na rồi chạy tới quầy.

"Hừ! Không phải vẫn phải nịnh nọt lấy lòng tôi đấy sao?" Cô ta giở giọng khinh thường, khi nhân viên cửa hàng kia vừa định quét thẻ, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên lo lắng. . . . .

Không! Không đúng! Thẻ này là của Hình Thiên Nham, bây giờ mình chỉ vừa mới đính hôn với anh ấy, còn chưa kết hôn, nếu mình mua nhiều đồ đắt tiền như vậy thì anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào? Không được! Không được! Mình đã đi được 99 bước rồi, còn thiếu một bước cuối cùng, phải nhẫn nại! Nhẫn nại! Đảo mắt, cô ta nhanh chóng chạy tới quầy: "Từ từ!" Cô mỉm cười với người bán hàng đang cầm thẻ vàng trong tay: "Ấy, ngại quá, tôi đột nhiên không muốn mua nữa."

Xoay người, cô bước nhanh khỏi cửa hàng, còn nghe được tiếng nhân viên cửa hàng kia chế nhạo:"Ha, không có tiền còn giả bộ thành người giàu có, cả ngày nay tôi còn chưa gặp người khách nào không biết xấu hổ như vậy! Thật xúi quẩy!"

Dừng chân trước cửa lớn của cửa hàng, sắc mặt Tiêu Lâm Na bỗng nhiên trở nên vô cùng u ám: ‘Chết tiệt! Chờ bà đây kết hôn xong nhất định sẽ mua hết, bắt cô ta quỳ xuống đeo giày cho mình! ’

Nhà họ Tiêu. . . . . .

‘Xin chào, thuê bao quý khách vừa đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.’ "Vì sao điện thoại chị vẫn tắt máy chứ? Đã tới bảy ngày đầu của ba, rốt cuộc chị đi đâu vậy?" Tiêu Khả Nghiên lo lắng cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng khách.

"Cô Tiêu, sắp phải đưa tiễn rồi, phải gọi người đến cầm cờ, đốt tiền giấy, vàng mã với cô. Đây là phong tục địa phương, cũng chính là đêm trước ngày người chết nhập mộ, phải đốt tất cả người giấy và nhiều đồ vật khác ở giao lộ, mà con cái của người đã mất lại phải phụ trách cầm cờ ở đằng trước.

"Tôi, tôi đến đây một mình."

Người mai táng kinh ngạc đưa mắt nhìn một chút: "Một mình cô? Chỉ sợ quá sức. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0