(2):
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Phòng khách nhà họ Hình…
“Thiên Nham! Con đứng lại đó.” Trong phòng khách, ba Hình gọi đứa con trai mới về nhà lại.
“Chuyện gì?”
“Con ngồi xuống!”
Ba Hình nhìn Tiêu Lâm Na đang ngồi trên sô pha: “Con không thấy Lâm Na đang ở đây hay sao?”
Thấy vậy Tiêu Lâm Na vội vàng hướng về phía Hình Thiên Nham cười cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia chưa từng liếc cô ta, cô ta đành phải ỉu xìu ngồi đó cười cười.
“Ba, ba gọi con lại chỉ để thông báo là có người đến thôi sao?”
“Con có thái độ gì vậy?” Đối mặt với đứa con trai này, ba Hình cũng bất lực, ông hít sâu một hơi, nhấc chén trà trên bàn lên, nhâm nhi rồi thở ra một cái, nói: “Ba đã bàn bạc với Lâm Na, bốn ngày nữa sẽ định hôn sự cho các con.”
Đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên vẻ u ám, anh đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Không phải bác Tiêu vừa mới qua đời hay sao?”
“Đúng vậy, di ngôn của ba Lâm Na chính là hi vọng nhìn thấy con bé kết hôn sớm một chút, mà ba cũng muốn con nhanh chóng lập gia đình.”
Hình Thiên Nham không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo kia từ từ rũ xuống…Ba mình vừa mới qua đời, còn chưa qua bảy ngày đầu mà người phụ nữ này lại có tâm trạng kết hôn? Đôi mắt mang theo ý quan sát mạnh mẽ của anh nhìn vào biểu cảm của Tiêu Lâm Na lúc này, trên mặt cô ta không có vẻ gì là đau buồn vì ba mình vừa mất, vì sao lại như vậy? “Con đã nói rồi, chỉ cần Dục Thành là con của con thì con sẽ chịu trách nhiệm! Có điều…” Ánh mắt lạnh lùng lóe lên, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Cũng chỉ vì tương lai của Dục Thành mà thôi.”
Anh vốn đã nói rất rõ ràng, đơn giản cũng chỉ vì muốn chịu trách nhiệm với con trai mình, nên mới cần người mẹ này. Tiêu Lâm Na hiểu rõ điều này nhưng phóng lao thì phải theo lao, cô ta chỉ có thể giả vờ hồ đồ, cúi thấp đầu không dám nói tiếng nào.
“Được, nếu con đã nói thế thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Con trai mình kết hôn mà ông còn gấp gáp lo lắng hơn nó.
Hình Thiên Nham đưa tay ra ngăn cản người ba đang lo lắng của mình, bình tĩnh nói: “Bác Tiêu vừa qua đời không lâu, hôn lễ cứ tổ chức đơn giản là được rồi!”
Đơn giản? Phải biết rằng Tiêu Lâm Na chờ đợi thời khắc được gả vào nhà giàu từ rất lâu rồi. Hôn lễ xa hoa, xe đua đắt tiền, áo cưới đính đầy kim cương và vô số ánh mắt hâm mộ của những cô gái khác, những thứ này khiến bao người phải mơ ước chứ? Thế mà lại muốn tổ chức hôn lễ đơn giản? Vậy có nghĩa là mọi chuyện cô ta mơ ước đều trở nên vô nghĩa….
“Không được, nhà họ Hình chúng ta sao có thể tổ chức hôn lễ đơn giản như vậy được?!” Còn chưa đợi Tiêu Lâm Na mở miệng, ba Hình đã đứng dậy làm người đầu tiên phản đối. Nhưng ông làm gì thì đối với Hình Thiên Nham cũng vô dụng, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định thì có là ông trời cũng không làm gì được!
Thấy thế, Tiêu Lâm Na đứng dậy chậm rãi cười nhẹ, đưa tay ra kéo cánh tay cha Hình: “Bác Hình, thật ra dù Thiên Nham không nói thì con cũng nghĩ sẽ bàn với bác chuyện tổ chức hôn lễ đơn giản.”
Ba Hình ngạc nhiên, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời chỉ có một lần, có cô gái nào mà không mong muốn có thể diện, tổ chức long trọng chứ. Huống chỉ nhà họ Hình họ cũng không phải không thể bỏ tiền ra tổ chức: “Không được, Lâm Na! Nhà họ Hình chúng ta không thể để con tủi thân được.”
“Bác Hình… Con biết bác thương con… Nhưng ba con vừa mới mất, nếu như không phải ông cứ khăng khăng muốn con kết hôn sớm, có lẽ phải đợi ba năm sau con mới cân nhắc đến việc này…” Cô ta thản nhiên nói, trên gương mặt nhợt nhạt thoáng hiện lên nét buồn bã.
Ba Hình có thể hiểu được ý của cô ta, dù sao thì trong lòng ông, Tiêu Lâm Na là một đứa con có hiếu. Ba con bé vừa mới qua đời mà lại tổ chức hôn lễ long trọng như vậy thì không thỏa đáng lắm: “Ai.” Ba Hình nặng nề thở dài, ông vỗ nhẹ tay Tiêu Lâm Na: “Con thật sự là một đứa con có hiếu, ta cũng chỉ lo là con sẽ bị tủi thân. Nhưng thôi được rồi, thân là trưởng bối, chỉ cần con cái sống tốt, ta… sao cũng được!”
“Thiên Nham! Con đứng lại đó.” Trong phòng khách, ba Hình gọi đứa con trai mới về nhà lại.
“Chuyện gì?”
“Con ngồi xuống!”
Ba Hình nhìn Tiêu Lâm Na đang ngồi trên sô pha: “Con không thấy Lâm Na đang ở đây hay sao?”
Thấy vậy Tiêu Lâm Na vội vàng hướng về phía Hình Thiên Nham cười cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia chưa từng liếc cô ta, cô ta đành phải ỉu xìu ngồi đó cười cười.
“Ba, ba gọi con lại chỉ để thông báo là có người đến thôi sao?”
“Con có thái độ gì vậy?” Đối mặt với đứa con trai này, ba Hình cũng bất lực, ông hít sâu một hơi, nhấc chén trà trên bàn lên, nhâm nhi rồi thở ra một cái, nói: “Ba đã bàn bạc với Lâm Na, bốn ngày nữa sẽ định hôn sự cho các con.”
Đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên vẻ u ám, anh đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Không phải bác Tiêu vừa mới qua đời hay sao?”
“Đúng vậy, di ngôn của ba Lâm Na chính là hi vọng nhìn thấy con bé kết hôn sớm một chút, mà ba cũng muốn con nhanh chóng lập gia đình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Thiên Nham không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo kia từ từ rũ xuống…Ba mình vừa mới qua đời, còn chưa qua bảy ngày đầu mà người phụ nữ này lại có tâm trạng kết hôn? Đôi mắt mang theo ý quan sát mạnh mẽ của anh nhìn vào biểu cảm của Tiêu Lâm Na lúc này, trên mặt cô ta không có vẻ gì là đau buồn vì ba mình vừa mất, vì sao lại như vậy? “Con đã nói rồi, chỉ cần Dục Thành là con của con thì con sẽ chịu trách nhiệm! Có điều…” Ánh mắt lạnh lùng lóe lên, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Cũng chỉ vì tương lai của Dục Thành mà thôi.”
Anh vốn đã nói rất rõ ràng, đơn giản cũng chỉ vì muốn chịu trách nhiệm với con trai mình, nên mới cần người mẹ này. Tiêu Lâm Na hiểu rõ điều này nhưng phóng lao thì phải theo lao, cô ta chỉ có thể giả vờ hồ đồ, cúi thấp đầu không dám nói tiếng nào.
“Được, nếu con đã nói thế thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Con trai mình kết hôn mà ông còn gấp gáp lo lắng hơn nó.
Hình Thiên Nham đưa tay ra ngăn cản người ba đang lo lắng của mình, bình tĩnh nói: “Bác Tiêu vừa qua đời không lâu, hôn lễ cứ tổ chức đơn giản là được rồi!”
Đơn giản? Phải biết rằng Tiêu Lâm Na chờ đợi thời khắc được gả vào nhà giàu từ rất lâu rồi. Hôn lễ xa hoa, xe đua đắt tiền, áo cưới đính đầy kim cương và vô số ánh mắt hâm mộ của những cô gái khác, những thứ này khiến bao người phải mơ ước chứ? Thế mà lại muốn tổ chức hôn lễ đơn giản? Vậy có nghĩa là mọi chuyện cô ta mơ ước đều trở nên vô nghĩa….
“Không được, nhà họ Hình chúng ta sao có thể tổ chức hôn lễ đơn giản như vậy được?!” Còn chưa đợi Tiêu Lâm Na mở miệng, ba Hình đã đứng dậy làm người đầu tiên phản đối. Nhưng ông làm gì thì đối với Hình Thiên Nham cũng vô dụng, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định thì có là ông trời cũng không làm gì được!
Thấy thế, Tiêu Lâm Na đứng dậy chậm rãi cười nhẹ, đưa tay ra kéo cánh tay cha Hình: “Bác Hình, thật ra dù Thiên Nham không nói thì con cũng nghĩ sẽ bàn với bác chuyện tổ chức hôn lễ đơn giản.”
Ba Hình ngạc nhiên, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời chỉ có một lần, có cô gái nào mà không mong muốn có thể diện, tổ chức long trọng chứ. Huống chỉ nhà họ Hình họ cũng không phải không thể bỏ tiền ra tổ chức: “Không được, Lâm Na! Nhà họ Hình chúng ta không thể để con tủi thân được.”
“Bác Hình… Con biết bác thương con… Nhưng ba con vừa mới mất, nếu như không phải ông cứ khăng khăng muốn con kết hôn sớm, có lẽ phải đợi ba năm sau con mới cân nhắc đến việc này…” Cô ta thản nhiên nói, trên gương mặt nhợt nhạt thoáng hiện lên nét buồn bã.
Ba Hình có thể hiểu được ý của cô ta, dù sao thì trong lòng ông, Tiêu Lâm Na là một đứa con có hiếu. Ba con bé vừa mới qua đời mà lại tổ chức hôn lễ long trọng như vậy thì không thỏa đáng lắm: “Ai.” Ba Hình nặng nề thở dài, ông vỗ nhẹ tay Tiêu Lâm Na: “Con thật sự là một đứa con có hiếu, ta cũng chỉ lo là con sẽ bị tủi thân. Nhưng thôi được rồi, thân là trưởng bối, chỉ cần con cái sống tốt, ta… sao cũng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro