Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Cậu Ấy Muốn...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
“Ai là người chuẩn bị phương án này.”
Ai là người chuẩn bị phương án này?
Phương án này là do tổ kế hoạch làm việc chăm chỉ hơn nửa tháng mới làm ra, dựa theo ý tưởng của tổng giám đốc, được giao lại toàn quyền cho bên dưới, tổng giám đốc cũng chưa từng hỏi qua, hơn nữa vẫn chưa quyết định ra nhóm trưởng, giám đốc Lưu có thể được tuyển chọn làm người bàn bạc với Hoa Thụy, đó là do ông ta là người lão luyện trên thương trường, là người biết a dua nịnh nọt. Đối phương là Hoa Thụy, lần hợp tác này chưa chắc đã đạt thành, phái ông ta đến, một là bày tỏ thành ý của công ty, hai là giám đốc Lưu là người khéo léo đưa đẩy, sẽ không đắc tội với người có quyền thế cao hơn ông ta.
Có hai tầng đảm bảo, giám đốc Lưu hơi thoải mái, lúc này Nam Cảnh Thâm hỏi như thế, ông ta không chút suy nghĩ, lên tiếng nói: “Nam Tứ gia, tôi chính là người đã chuẩn bị phương án này, nếu cậu cảm thấy có vấn đề gì, chúng tôi có thể bổ sung.”
Lúc nói chuyện, khóe môi ông ta nhếch lên, nở một nụ cười, dáng vẻ đắc ý, giống như đã nhìn thấy hợp tác thành công.
Ánh mắt Nam Cảnh Thâm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Khóe miệng anh nở một nụ cười, một tay chống lên thái dương, hai mắt nghiêm nghị mang theo uy áp nhìn người trước mặt: “Đúng thế, quả thật có vấn đề.”
Giám đốc Lưu giật mình: “Cậu nói đi, là nơi nào, chúng tôi sẽ kịp thời sửa lại.”
Người đàn ông giống như đế vương khẽ cười một tiếng, không nặng không nhẹ, nói: “Giám đốc Lưu ở trên thương trường nhiều năm, ông có biết lấy trộm tài liệu cơ mật của công ty đối thủ sẽ bị định tội gì không?”
“Tài liệu cơ mật gì chứ?”
Người đàn ông không nói gì, liếc mắt ra hiệu cho người phía sau.
Cố Đình Thâm không nhanh không chậm đưa điện thoại di động đến trước mặt giám đốc Lưu, trên màn hình điện thoại đang mở ra một tài liệu.
“Đây là phương án mà Ôn thị gửi đến cho chúng tôi từ hai tiếng trước, nó gần như giống với phương án mà ông đưa ra, chỉ hơi kém một chút.”
Giám đốc Lưu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Nếu như bọn họ kém hơn chúng tôi, làm sao lại không phải là bọn họ lấy trộm của chúng tôi chứ?”
“Ông vẫn chưa hiểu rõ sao?” Sắc mặt Cố Đình Thâm không đổi, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trầm ổn, giống như chỉ đang thảo luận một chuyện không thể bình thường hơn: “Bởi vì phương án của các ông càng tỉ mỉ hơn, gần như đem mỗi chỗ hổng trong điều khoản của bọn họ đều hoàn thiện, hoàn thiện đến mức không tìm ra được một sai lầm gì, nhưng chính vì làm quá hoàn mỹ, ngược lại lộ ra chân tướng.”
Cố Đình Thâm lấy điện thoại di động về, không nhìn dáng vẻ đã luống cuống tay chân của giám đốc Lưu, anh ta quay người, máy móc xin chỉ thị của Nam Cảnh Thâm: “Tứ gia, có phải cậu muốn khởi tố không?”
Đôi môi mỏng của Nam Cảnh Thâm hơi nhếch lên, nhả ra một làn khói trắng, sau đó ném điếu thuốc lá chưa hút hết vào trong cốc nước, xèo một tiếng, thuốc lá bị dập tắt, khói đen phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Cậu gọi điện cho Ôn thị đi.”
“Tứ… Tứ gia!” Giám đốc Lưu dần dần luống cuống, bị dọa đến mức không nói nên lời, đôi mắt ông ta chưa từng mở to như thế: “Cậu không thể làm như thế, phương án này không liên quan đến tôi, tôi căn bản không tham dự, cậu đừng…”
Nam Cảnh Thâm nheo mắt lại, cười như không cười: “Giám đốc Lưu à, ông đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, hay là ông tiết kiệm sức để cẩn thận suy nghĩ xem nên thắng vụ kiện này như thế nào, trộm tài liệu cơ mật của công ty đối thủ là chuyện tối kỵ trên thương trường.”
Lúc giám đốc Lưu bị bảo vệ kéo ra ngoài, chân ông ta còn đang run rẩy, trên chiếc đầu hói của ông ta thấm đẫm mồ hôi.
Trước khi đi ra ngoài, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ vẫn luôn được Nam Cảnh Thâm bảo vệ trong ngực.
Đầu ông ta giống như bị đánh một gậy.
Ai là người chuẩn bị phương án này?
Phương án này là do tổ kế hoạch làm việc chăm chỉ hơn nửa tháng mới làm ra, dựa theo ý tưởng của tổng giám đốc, được giao lại toàn quyền cho bên dưới, tổng giám đốc cũng chưa từng hỏi qua, hơn nữa vẫn chưa quyết định ra nhóm trưởng, giám đốc Lưu có thể được tuyển chọn làm người bàn bạc với Hoa Thụy, đó là do ông ta là người lão luyện trên thương trường, là người biết a dua nịnh nọt. Đối phương là Hoa Thụy, lần hợp tác này chưa chắc đã đạt thành, phái ông ta đến, một là bày tỏ thành ý của công ty, hai là giám đốc Lưu là người khéo léo đưa đẩy, sẽ không đắc tội với người có quyền thế cao hơn ông ta.
Có hai tầng đảm bảo, giám đốc Lưu hơi thoải mái, lúc này Nam Cảnh Thâm hỏi như thế, ông ta không chút suy nghĩ, lên tiếng nói: “Nam Tứ gia, tôi chính là người đã chuẩn bị phương án này, nếu cậu cảm thấy có vấn đề gì, chúng tôi có thể bổ sung.”
Lúc nói chuyện, khóe môi ông ta nhếch lên, nở một nụ cười, dáng vẻ đắc ý, giống như đã nhìn thấy hợp tác thành công.
Ánh mắt Nam Cảnh Thâm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Khóe miệng anh nở một nụ cười, một tay chống lên thái dương, hai mắt nghiêm nghị mang theo uy áp nhìn người trước mặt: “Đúng thế, quả thật có vấn đề.”
Giám đốc Lưu giật mình: “Cậu nói đi, là nơi nào, chúng tôi sẽ kịp thời sửa lại.”
Người đàn ông giống như đế vương khẽ cười một tiếng, không nặng không nhẹ, nói: “Giám đốc Lưu ở trên thương trường nhiều năm, ông có biết lấy trộm tài liệu cơ mật của công ty đối thủ sẽ bị định tội gì không?”
“Tài liệu cơ mật gì chứ?”
Người đàn ông không nói gì, liếc mắt ra hiệu cho người phía sau.
Cố Đình Thâm không nhanh không chậm đưa điện thoại di động đến trước mặt giám đốc Lưu, trên màn hình điện thoại đang mở ra một tài liệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là phương án mà Ôn thị gửi đến cho chúng tôi từ hai tiếng trước, nó gần như giống với phương án mà ông đưa ra, chỉ hơi kém một chút.”
Giám đốc Lưu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Nếu như bọn họ kém hơn chúng tôi, làm sao lại không phải là bọn họ lấy trộm của chúng tôi chứ?”
“Ông vẫn chưa hiểu rõ sao?” Sắc mặt Cố Đình Thâm không đổi, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trầm ổn, giống như chỉ đang thảo luận một chuyện không thể bình thường hơn: “Bởi vì phương án của các ông càng tỉ mỉ hơn, gần như đem mỗi chỗ hổng trong điều khoản của bọn họ đều hoàn thiện, hoàn thiện đến mức không tìm ra được một sai lầm gì, nhưng chính vì làm quá hoàn mỹ, ngược lại lộ ra chân tướng.”
Cố Đình Thâm lấy điện thoại di động về, không nhìn dáng vẻ đã luống cuống tay chân của giám đốc Lưu, anh ta quay người, máy móc xin chỉ thị của Nam Cảnh Thâm: “Tứ gia, có phải cậu muốn khởi tố không?”
Đôi môi mỏng của Nam Cảnh Thâm hơi nhếch lên, nhả ra một làn khói trắng, sau đó ném điếu thuốc lá chưa hút hết vào trong cốc nước, xèo một tiếng, thuốc lá bị dập tắt, khói đen phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Cậu gọi điện cho Ôn thị đi.”
“Tứ… Tứ gia!” Giám đốc Lưu dần dần luống cuống, bị dọa đến mức không nói nên lời, đôi mắt ông ta chưa từng mở to như thế: “Cậu không thể làm như thế, phương án này không liên quan đến tôi, tôi căn bản không tham dự, cậu đừng…”
Nam Cảnh Thâm nheo mắt lại, cười như không cười: “Giám đốc Lưu à, ông đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, hay là ông tiết kiệm sức để cẩn thận suy nghĩ xem nên thắng vụ kiện này như thế nào, trộm tài liệu cơ mật của công ty đối thủ là chuyện tối kỵ trên thương trường.”
Lúc giám đốc Lưu bị bảo vệ kéo ra ngoài, chân ông ta còn đang run rẩy, trên chiếc đầu hói của ông ta thấm đẫm mồ hôi.
Trước khi đi ra ngoài, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ vẫn luôn được Nam Cảnh Thâm bảo vệ trong ngực.
Đầu ông ta giống như bị đánh một gậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro