Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Chịu Ủy Khu...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
“Ý của cậu là, cậu dự định rời chuyện bàn bạc vào cuộc họp ngày mai sang hôm nay ư?”
Giám đốc Lưu thử hỏi dò một tiếng.
Nam Cảnh Thâm ngước đầu, ánh mắt anh nheo lại, trong môi nhả ra khói thuốc, khẽ cười một tiếng: “Không làm chậm trễ thời gian của giám đốc Lưu chứ?”
“Không, làm sao lại chậm trễ chứ, tôi có rất nhiều thời gian.”
Sự việc phát triển theo hướng hoàn toàn vượt ra khỏi mong muốn, ban đầu vốn dĩ Ý Ý đã rơi vào trong sương mù, lúc này cuối cùng cũng hiểu một ít, Nam Cảnh Thâm thế mà lại muốn nói chuyện hợp tác với lão già muốn xâm phạm cô?
Vừa rồi cô khóc lóc cầu xin, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một chuyện cười.
Từ trước đến giờ, tính cách của cô thiên về dịu dàng, cô rất ít khi nổi giận, giờ phút này cô lại có cảm giác tức đến mức bể phổi, cơn giận từ ngực xông thẳng lên đầu.
Cô đứng lên: “Nam Tứ gia, thứ mà anh muốn dạy cho tôi chính là việc buồn nôn, dơ bẩn này ư, xin lỗi anh, tôi không muốn nghe nữa, tránh quấy rầy chuyện hợp tác của hai người.”
Cô nhấn mạnh vào hai chữ “hợp tác”, bàn tay đang nắm chặt của cô hơi run rẩy.
Trong nháy mắt, lông mày của Nam Cảnh Thâm hơi nhíu lại, đôi mắt đen khuất sau làn khói thuốc, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng lại có vẻ lạnh lùng.
Cô đột nhiên muốn khóc, quay người dự định rời đi.
Nam Cảnh Thâm giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Đợi!”
Cô khiếp sợ không thôi nhìn anh, sau khi ngơ ngác một giây, cô liền muốn tránh thoát khỏi tay anh.
Chẳng qua Nam Cảnh Thâm nhìn cũng không nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dừng lại trên người cô, tay anh kéo cô về phía lồng ngực mình, lòng bàn tay ấm áp giữ chặt lấy cơ thể Ý Ý, mặc cho Ý Ý có giãy dụa như thế nào cũng không đẩy được.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh là một đôi mắt u ám, lạnh lùng, nói với giám đốc Lưu: “Chúng ta tiếp tục, ông đem suy nghĩ của mình nói cho tôi nghe qua.”
“À, được, lần này…”
Giám đốc Lưu đã chuẩn bị xong tài liệu, khoảng thời gian này ông ta không có chuyện gì khác, chỉ bận rộn một dự án này, dĩ nhiên là có thể nói ra một cách trôi chảy, lúc mới bắt đầu, giọng điệu của ông ta hơi thấp thỏm bất an, đến sau cùng dần dần nắm chắc, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua người Ý Ý, lặng lẽ dò xét cô, còn tưởng rằng người phụ nữ này là người đặc biệt với Nam Cảnh Thâm, hóa ra cũng chẳng có gì hay.
Ý Ý cảm giác được, giám đốc Lưu béo đến mức con mắt híp lại sắp không mở được, nhưng ánh mắt dâm tà của ông ta lại quá rõ ràng, trong cổ họng cô giống như nghẹn phải thứ gì đó buồn nôn, không nôn ra được, nuốt xuống lại giày vò chính mình. Hiện tại cảm xúc của cô gần như là tức sùi bọt mép.
Cô chưa từng phải chịu loại ủy khuất này, tuy nhà họ Tiêu không chào đón cô, nhưng hai năm nay, cô sớm đã bị chồng và người giúp việc trong biệt thự dưỡng thành tính tình kiêu căng, được coi như bảo bối, đã lâu rồi không cảm thấy ủy khuất như hiện tại.
Cô cúi đầu, tầm mắt buông xuống, đôi mắt ngập nước, nhưng nước mắt không rơi xuống.
Cơ thể đang tựa trên người anh cứng ngắc, vành mắt đỏ lên, chỉ cần kích thích một chút, có lẽ cô sẽ khóc thành tiếng.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi nhúc nhích, nở một nụ cười không dễ phát hiện ra rồi nhanh chóng biến mất, đôi môi mỏng của anh hơi mấp máy: “Đây đều là phương án do quý công ty nghĩ ra?”
Giám đốc Lưu nói không ngớt, chỗ đặc sắc nhất mới nói được hơn một nửa thì đột nhiên bị đánh gãy, ông ta không nói tiếp, một lúc sau giám đốc Lưu mới nói: “Đúng thế, Tứ gia.”
Giám đốc Lưu thử hỏi dò một tiếng.
Nam Cảnh Thâm ngước đầu, ánh mắt anh nheo lại, trong môi nhả ra khói thuốc, khẽ cười một tiếng: “Không làm chậm trễ thời gian của giám đốc Lưu chứ?”
“Không, làm sao lại chậm trễ chứ, tôi có rất nhiều thời gian.”
Sự việc phát triển theo hướng hoàn toàn vượt ra khỏi mong muốn, ban đầu vốn dĩ Ý Ý đã rơi vào trong sương mù, lúc này cuối cùng cũng hiểu một ít, Nam Cảnh Thâm thế mà lại muốn nói chuyện hợp tác với lão già muốn xâm phạm cô?
Vừa rồi cô khóc lóc cầu xin, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một chuyện cười.
Từ trước đến giờ, tính cách của cô thiên về dịu dàng, cô rất ít khi nổi giận, giờ phút này cô lại có cảm giác tức đến mức bể phổi, cơn giận từ ngực xông thẳng lên đầu.
Cô đứng lên: “Nam Tứ gia, thứ mà anh muốn dạy cho tôi chính là việc buồn nôn, dơ bẩn này ư, xin lỗi anh, tôi không muốn nghe nữa, tránh quấy rầy chuyện hợp tác của hai người.”
Cô nhấn mạnh vào hai chữ “hợp tác”, bàn tay đang nắm chặt của cô hơi run rẩy.
Trong nháy mắt, lông mày của Nam Cảnh Thâm hơi nhíu lại, đôi mắt đen khuất sau làn khói thuốc, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng lại có vẻ lạnh lùng.
Cô đột nhiên muốn khóc, quay người dự định rời đi.
Nam Cảnh Thâm giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Đợi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khiếp sợ không thôi nhìn anh, sau khi ngơ ngác một giây, cô liền muốn tránh thoát khỏi tay anh.
Chẳng qua Nam Cảnh Thâm nhìn cũng không nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dừng lại trên người cô, tay anh kéo cô về phía lồng ngực mình, lòng bàn tay ấm áp giữ chặt lấy cơ thể Ý Ý, mặc cho Ý Ý có giãy dụa như thế nào cũng không đẩy được.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh là một đôi mắt u ám, lạnh lùng, nói với giám đốc Lưu: “Chúng ta tiếp tục, ông đem suy nghĩ của mình nói cho tôi nghe qua.”
“À, được, lần này…”
Giám đốc Lưu đã chuẩn bị xong tài liệu, khoảng thời gian này ông ta không có chuyện gì khác, chỉ bận rộn một dự án này, dĩ nhiên là có thể nói ra một cách trôi chảy, lúc mới bắt đầu, giọng điệu của ông ta hơi thấp thỏm bất an, đến sau cùng dần dần nắm chắc, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua người Ý Ý, lặng lẽ dò xét cô, còn tưởng rằng người phụ nữ này là người đặc biệt với Nam Cảnh Thâm, hóa ra cũng chẳng có gì hay.
Ý Ý cảm giác được, giám đốc Lưu béo đến mức con mắt híp lại sắp không mở được, nhưng ánh mắt dâm tà của ông ta lại quá rõ ràng, trong cổ họng cô giống như nghẹn phải thứ gì đó buồn nôn, không nôn ra được, nuốt xuống lại giày vò chính mình. Hiện tại cảm xúc của cô gần như là tức sùi bọt mép.
Cô chưa từng phải chịu loại ủy khuất này, tuy nhà họ Tiêu không chào đón cô, nhưng hai năm nay, cô sớm đã bị chồng và người giúp việc trong biệt thự dưỡng thành tính tình kiêu căng, được coi như bảo bối, đã lâu rồi không cảm thấy ủy khuất như hiện tại.
Cô cúi đầu, tầm mắt buông xuống, đôi mắt ngập nước, nhưng nước mắt không rơi xuống.
Cơ thể đang tựa trên người anh cứng ngắc, vành mắt đỏ lên, chỉ cần kích thích một chút, có lẽ cô sẽ khóc thành tiếng.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi nhúc nhích, nở một nụ cười không dễ phát hiện ra rồi nhanh chóng biến mất, đôi môi mỏng của anh hơi mấp máy: “Đây đều là phương án do quý công ty nghĩ ra?”
Giám đốc Lưu nói không ngớt, chỗ đặc sắc nhất mới nói được hơn một nửa thì đột nhiên bị đánh gãy, ông ta không nói tiếp, một lúc sau giám đốc Lưu mới nói: “Đúng thế, Tứ gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro