Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Dư Tình Chư...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
“Cô nghĩ là như vậy à?” Anh hỏi lại.
Lúc này… Trong lòng bàn tay Bạch Sanh Nhi đều xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn thẳng mắt anh vài giây, cô ta cảm thấy đầu đau từng cơn, thiếu chút nữa không chống đỡ được uy áp ánh mắt của anh, cuối cùng cô ta cắn môi, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.
Hỏi đã hỏi rồi, hơn nữa nhất định phải biết được đáp án từ miệng anh.
Nam Cảnh Thâm không vội mở miệng, mà lấy điện thoại ra, liên hệ với một số liên lạc gần đây, sau khi bên kia nghe máy, một giọng nói trung niên, cung kính gọi anh: “Tổng giám đốc Nam, thật có lỗi, vừa rồi đang ký văn kiện, không tiện nghe máy, thất lễ với cậu rồi.”
“Không sao, tôi hỏi một câu, về quảng cáo của Bạch Sanh Nhi - -”
“A… Tài chính đã vào vị trí, phải làm phiền cô Bạch Sanh Nhi một phen, chụp bên trong và bên ngoài mỗi nơi một bộ, đến lúc đó biên tập sẽ cắt nối với nhau, làm sao vậy, tổng giám đốc Nam, có vấn đề gì à?”
“Không có, quấy rầy rồi.”
Nam Cảnh Thâm tắt điện thoại, đặt di động lên trên bàn, cúi đầu một lần nữa, nhìn phần văn kiện trước mặt.
Anh lạnh nhạt nói: “Bên phía đầu tư thêm giá.”
Ngụ ý, anh không cố ý gây khó dễ cho cô ta, hoặc trút giận cho ai, mà vì bên phía đầu tư đột nhiên đưa ra yêu cầu?
Bạch Sanh Nhi có tính đa nghi, tất nhiên sẽ không tin tưởng chuyện này, cô ta đi về phía cửa, vừa đi vừa gọi cho Phương Viên.
“Sao cô không nói trước với tôi một tiếng… Không kịp? Cô không kịp, nhưng tôi mất mặt rồi…”
Tắt điện thoại, cô ta chậm rãi đi trở về, hô hấp tăng nhanh ngẩng đầu, rõ ràng là giọng điệu mềm mại hơn nhiều, “Thực xin lỗi, anh tư, là do em không biết.”
“Tính cách lanh chanh này của cô, đến khi nào mới sửa được.”
Nam Cảnh Thâm lật tới tờ cuối cùng, ký tên lên, văn kiện mới đóng lại, đã được Bạch Sanh Nhi cầm lấy, ân cần bỏ vào trên giá.
“Anh quản em à, anh quản em, em chắc chắn có thể thay đổi.”
Anh cười khẽ một tiếng: “Nói linh tinh.”
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Tôi tan làm rồi, cô ở đây, hay tôi đưa cô về nhà?”
“Đương nhiên là đưa em về nhà rồi.”
Bạch Sanh Nhi nhân cơ hội kéo tay anh, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, cô ta cố ý kéo khoảng cách hai người gần hơn, cười hì hì nói: “Ông nội chắc chắn sẽ rất vui, còn nữa, nhà em mới có một đầu bếp mới, làm cơm Tây rất ngon, anh muốn nếm thử không?”
Cô ta hỏi trong thấp thỏm, tay nắm tay anh cũng chặt hơn một chút, sợ anh từ chối.
“Đi thôi.”
Nam Cảnh Thâm cầm lấy chìa khóa xe, đi đầu ra ngoài, Bạch Sanh Nhi vui vẻ tới mức như đạt được thứ gì, bước chân đều có thể bay lên.
…
Tiệc lại mặt, không có mời thân thích nhà họ Tiêu, chỉ sắp xếp một bàn, đều là người trong nhà.
Lúc Tiêu Tĩnh Đình kéo Nam Quân xuống xe, Bạch Uyển Như hối hận tới mức ruột xanh lại rồi, nếu sớm biết nhà họ Nam sẽ nể tình như vậy, bà ta tuyệt đối sẽ gọi toàn bộ mọi người đến, xem ai dám khinh thường nhà họ Tiêu.
Một bữa cơm, chỉ riêng Ý Ý như người ngòi.
Người hầu thêm rượu trong ly của cô, cô tưởng là nước, uống một hớp lớn, trực tiếp bị sặc trong cổ họng, yết hầu vô cùng đau đớn, cô hoảng sợ bỏ ly rượu xuống, tìm nước khắp nơi, không biết ai đặt một cốc nước trái cây trước mặt, cô cầm lấy uống luôn.
“Tiêu Ý Ý, em cố ý đúng không!” Tiêu Tĩnh Đình nổi giận cướp lấy cái cốc kia đi, “Lát nữa anh Quân phải lái xe, chị mới đưa nước trái cây cho anh ấy, không phải cho em uống!”
Rượu kia rất mạnh, mới uống một ngụm, Ý Ý đã thấy hơi choáng váng.
Đầu ong ong, không nghe hiểu Tiêu Tĩnh Đình đang nói gì, cô nâng mắt nở nụ cười, “Làm sao vậy?”
Nụ cười này, hoàn toàn chọc giận Tiêu Tĩnh Đình, lúc cô ta muốn phát tiết bực bội, bị Bạch Uyển Như nắm chặt tay, bóp mạnh tay cô ta.
Lúc này… Trong lòng bàn tay Bạch Sanh Nhi đều xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn thẳng mắt anh vài giây, cô ta cảm thấy đầu đau từng cơn, thiếu chút nữa không chống đỡ được uy áp ánh mắt của anh, cuối cùng cô ta cắn môi, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.
Hỏi đã hỏi rồi, hơn nữa nhất định phải biết được đáp án từ miệng anh.
Nam Cảnh Thâm không vội mở miệng, mà lấy điện thoại ra, liên hệ với một số liên lạc gần đây, sau khi bên kia nghe máy, một giọng nói trung niên, cung kính gọi anh: “Tổng giám đốc Nam, thật có lỗi, vừa rồi đang ký văn kiện, không tiện nghe máy, thất lễ với cậu rồi.”
“Không sao, tôi hỏi một câu, về quảng cáo của Bạch Sanh Nhi - -”
“A… Tài chính đã vào vị trí, phải làm phiền cô Bạch Sanh Nhi một phen, chụp bên trong và bên ngoài mỗi nơi một bộ, đến lúc đó biên tập sẽ cắt nối với nhau, làm sao vậy, tổng giám đốc Nam, có vấn đề gì à?”
“Không có, quấy rầy rồi.”
Nam Cảnh Thâm tắt điện thoại, đặt di động lên trên bàn, cúi đầu một lần nữa, nhìn phần văn kiện trước mặt.
Anh lạnh nhạt nói: “Bên phía đầu tư thêm giá.”
Ngụ ý, anh không cố ý gây khó dễ cho cô ta, hoặc trút giận cho ai, mà vì bên phía đầu tư đột nhiên đưa ra yêu cầu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Sanh Nhi có tính đa nghi, tất nhiên sẽ không tin tưởng chuyện này, cô ta đi về phía cửa, vừa đi vừa gọi cho Phương Viên.
“Sao cô không nói trước với tôi một tiếng… Không kịp? Cô không kịp, nhưng tôi mất mặt rồi…”
Tắt điện thoại, cô ta chậm rãi đi trở về, hô hấp tăng nhanh ngẩng đầu, rõ ràng là giọng điệu mềm mại hơn nhiều, “Thực xin lỗi, anh tư, là do em không biết.”
“Tính cách lanh chanh này của cô, đến khi nào mới sửa được.”
Nam Cảnh Thâm lật tới tờ cuối cùng, ký tên lên, văn kiện mới đóng lại, đã được Bạch Sanh Nhi cầm lấy, ân cần bỏ vào trên giá.
“Anh quản em à, anh quản em, em chắc chắn có thể thay đổi.”
Anh cười khẽ một tiếng: “Nói linh tinh.”
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Tôi tan làm rồi, cô ở đây, hay tôi đưa cô về nhà?”
“Đương nhiên là đưa em về nhà rồi.”
Bạch Sanh Nhi nhân cơ hội kéo tay anh, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, cô ta cố ý kéo khoảng cách hai người gần hơn, cười hì hì nói: “Ông nội chắc chắn sẽ rất vui, còn nữa, nhà em mới có một đầu bếp mới, làm cơm Tây rất ngon, anh muốn nếm thử không?”
Cô ta hỏi trong thấp thỏm, tay nắm tay anh cũng chặt hơn một chút, sợ anh từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi thôi.”
Nam Cảnh Thâm cầm lấy chìa khóa xe, đi đầu ra ngoài, Bạch Sanh Nhi vui vẻ tới mức như đạt được thứ gì, bước chân đều có thể bay lên.
…
Tiệc lại mặt, không có mời thân thích nhà họ Tiêu, chỉ sắp xếp một bàn, đều là người trong nhà.
Lúc Tiêu Tĩnh Đình kéo Nam Quân xuống xe, Bạch Uyển Như hối hận tới mức ruột xanh lại rồi, nếu sớm biết nhà họ Nam sẽ nể tình như vậy, bà ta tuyệt đối sẽ gọi toàn bộ mọi người đến, xem ai dám khinh thường nhà họ Tiêu.
Một bữa cơm, chỉ riêng Ý Ý như người ngòi.
Người hầu thêm rượu trong ly của cô, cô tưởng là nước, uống một hớp lớn, trực tiếp bị sặc trong cổ họng, yết hầu vô cùng đau đớn, cô hoảng sợ bỏ ly rượu xuống, tìm nước khắp nơi, không biết ai đặt một cốc nước trái cây trước mặt, cô cầm lấy uống luôn.
“Tiêu Ý Ý, em cố ý đúng không!” Tiêu Tĩnh Đình nổi giận cướp lấy cái cốc kia đi, “Lát nữa anh Quân phải lái xe, chị mới đưa nước trái cây cho anh ấy, không phải cho em uống!”
Rượu kia rất mạnh, mới uống một ngụm, Ý Ý đã thấy hơi choáng váng.
Đầu ong ong, không nghe hiểu Tiêu Tĩnh Đình đang nói gì, cô nâng mắt nở nụ cười, “Làm sao vậy?”
Nụ cười này, hoàn toàn chọc giận Tiêu Tĩnh Đình, lúc cô ta muốn phát tiết bực bội, bị Bạch Uyển Như nắm chặt tay, bóp mạnh tay cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro