Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Dư Tình Chư...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
“Chịu đựng.” Bạch Uyển Như đè thấp giọng nói, trách mắng, sau đó quay đầu nói với người giúp việc: “Sao lại không hiểu chuyện như vậy, cô hai sẽ không uống rượu, đổi nước trái cây đi, Ý Ý, con uống nước trái cây hay là nước lọc?”
Câu phía sau, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Ý Ý há miệng, nấc cục một cách bất nhã, tầm mắt hư vô mờ mịt, trên mặt đôi mẹ con kia cùng hiện lên vẻ ghét bỏ, cô cười ha ha: “Đều được cả.”
Khi nói chuyện, rõ ràng là có chút say rượu.
Nam Quân xoa ấn ký trên chiếc cốc, nhìn về phía Tiêu Ý Ý, quả thật là cô hơi say, cúi đầu gắp cá viên mãi, gắp vài lần cũng không thành công, gương mặt cô dần hiện lên đỏ ửng, vẻ say rượu đáng yêu như vậy, cũng khờ dại tinh thuần như vậy, sạch sẽ tới mức không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Sao trước đây không phát hiện ra, cô khiến người ta có cảm giác thoải mái như vậy.
Anh ta không uống rượu, nhưng hơi say, tầm mắt không hề kiêng dè nhìn chằm chằm cô không chớp, sau đó dùng đũa của mình, kẹp cá viên kia lên, gắp vào trong bát cô.
Ánh mắt Ý Ý đi theo cá viên, sau đó lại ngẩng đầu, híp mắt nhìn anh ta, giống như đang phân biệt là ai, đầu rơi buông xuống, nhếch miệng cười với anh ta, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, nếu muốn ăn, anh lại gắp cho em.”
Hành động của bọn họ, không giống anh rể đối với em vợ, vô cùng ái muội, ba người còn lại trên bàn cơm, không ai không nhìn ra.
Sắc mặt Tiêu Tĩnh Đình đã vô cùng khó coi, món tay gãy ra trong lòng bàn tay cô ta, cô ta nắm chặt chiếc đũa, cưỡng ép mình kìm nén lại.
Bữa cơm ăn xong, Tiêu Chấn Hải và btn luôn kéo Nam Quân nói chuyện nhà, đề tài đều khá gượng gạo, cộng thêm thái độ của Nam Quân luôn không lạnh không nhạt, lúc nói chuyện xuất hiện lỗ hổng nhiều lần, ai nấy đều thấy được anh ta thiếu hứng thú, nhưng không ai nói ra, cho dù hôm nay Nam Quân cầm dao để lên cổ bọn họ, bọn họ cũng phải nở nụ cười.
Bởi vì không thể đắc tội nhà họ Nam.
Ý Ý ngồi bên cạnh nghe, thực ra không nghe vào, tiết mục làm bộ là người một nhà ấm áp, cô đã sớm diễn đủ rồi, dù sao không ai để ý tới cô, cũng chẳng muốn phối hợp.
Ăn no xong, cô lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy, “Con ăn no rồi, đi trước đây.”
Nam Quân đẩy ghế sau lưng cô ra, thuận tay lấy áo khoác trên ghế để lên tay, “Anh đưa em về.”
“Nam Quân!” Cuối cùng Tiêu Tĩnh Đình không nhịn được nữa, “Hôm nay là ngày chúng ta lại mặt, anh không đợi em đi cùng à?”
Nam Quân hơi liếc mắt nhìn, “Không phải cô thích ở nhà mẹ đẻ sao, không bằng ở lại mấy ngày, tránh để tôi thấy lại bực bội.”
“Chúng ta mới tân hôn…” Tiêu Tĩnh Đình kìm nén nước mắt đảo quanh hốc mắt, hít sâu một hơi, rất nhanh liếc mắt nhìn Ý Ý một cái, ánh mắt đó là chán ghét và ghen tị, “Có phải vì trong lòng anh vẫn thích Tiêu Ý Ý, cho nên mới đối xử với em như vậy?”
Nam Quân cười mỉa: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Tiêu Tĩnh Đình nghe thấy vậy, nước mắt chảy ra, cô ta cho rằng ở trước mặt cha mẹ, ít nhất Nam Quân sẽ cho cô ta chút mặt mũi, cuộc hôn nhân này rất quan trọng đối với cô ta, cô ta càng không nỡ bỏ người đàn ông này.
Kết quả là…
Nam Quân vừa nói xong, ngay cả Tiêu Chấn Hải và Bạch Uyển Như đều thay đổi sắc mặt, Bạch Uyển Như kéo Tiêu Tĩnh Đình, hỏi: “Con nói gì thế, có phải Nam Quân có quan hệ với Tiêu Ý Ý hay không?”
Câu phía sau, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Ý Ý há miệng, nấc cục một cách bất nhã, tầm mắt hư vô mờ mịt, trên mặt đôi mẹ con kia cùng hiện lên vẻ ghét bỏ, cô cười ha ha: “Đều được cả.”
Khi nói chuyện, rõ ràng là có chút say rượu.
Nam Quân xoa ấn ký trên chiếc cốc, nhìn về phía Tiêu Ý Ý, quả thật là cô hơi say, cúi đầu gắp cá viên mãi, gắp vài lần cũng không thành công, gương mặt cô dần hiện lên đỏ ửng, vẻ say rượu đáng yêu như vậy, cũng khờ dại tinh thuần như vậy, sạch sẽ tới mức không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Sao trước đây không phát hiện ra, cô khiến người ta có cảm giác thoải mái như vậy.
Anh ta không uống rượu, nhưng hơi say, tầm mắt không hề kiêng dè nhìn chằm chằm cô không chớp, sau đó dùng đũa của mình, kẹp cá viên kia lên, gắp vào trong bát cô.
Ánh mắt Ý Ý đi theo cá viên, sau đó lại ngẩng đầu, híp mắt nhìn anh ta, giống như đang phân biệt là ai, đầu rơi buông xuống, nhếch miệng cười với anh ta, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, nếu muốn ăn, anh lại gắp cho em.”
Hành động của bọn họ, không giống anh rể đối với em vợ, vô cùng ái muội, ba người còn lại trên bàn cơm, không ai không nhìn ra.
Sắc mặt Tiêu Tĩnh Đình đã vô cùng khó coi, món tay gãy ra trong lòng bàn tay cô ta, cô ta nắm chặt chiếc đũa, cưỡng ép mình kìm nén lại.
Bữa cơm ăn xong, Tiêu Chấn Hải và btn luôn kéo Nam Quân nói chuyện nhà, đề tài đều khá gượng gạo, cộng thêm thái độ của Nam Quân luôn không lạnh không nhạt, lúc nói chuyện xuất hiện lỗ hổng nhiều lần, ai nấy đều thấy được anh ta thiếu hứng thú, nhưng không ai nói ra, cho dù hôm nay Nam Quân cầm dao để lên cổ bọn họ, bọn họ cũng phải nở nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì không thể đắc tội nhà họ Nam.
Ý Ý ngồi bên cạnh nghe, thực ra không nghe vào, tiết mục làm bộ là người một nhà ấm áp, cô đã sớm diễn đủ rồi, dù sao không ai để ý tới cô, cũng chẳng muốn phối hợp.
Ăn no xong, cô lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy, “Con ăn no rồi, đi trước đây.”
Nam Quân đẩy ghế sau lưng cô ra, thuận tay lấy áo khoác trên ghế để lên tay, “Anh đưa em về.”
“Nam Quân!” Cuối cùng Tiêu Tĩnh Đình không nhịn được nữa, “Hôm nay là ngày chúng ta lại mặt, anh không đợi em đi cùng à?”
Nam Quân hơi liếc mắt nhìn, “Không phải cô thích ở nhà mẹ đẻ sao, không bằng ở lại mấy ngày, tránh để tôi thấy lại bực bội.”
“Chúng ta mới tân hôn…” Tiêu Tĩnh Đình kìm nén nước mắt đảo quanh hốc mắt, hít sâu một hơi, rất nhanh liếc mắt nhìn Ý Ý một cái, ánh mắt đó là chán ghét và ghen tị, “Có phải vì trong lòng anh vẫn thích Tiêu Ý Ý, cho nên mới đối xử với em như vậy?”
Nam Quân cười mỉa: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Tiêu Tĩnh Đình nghe thấy vậy, nước mắt chảy ra, cô ta cho rằng ở trước mặt cha mẹ, ít nhất Nam Quân sẽ cho cô ta chút mặt mũi, cuộc hôn nhân này rất quan trọng đối với cô ta, cô ta càng không nỡ bỏ người đàn ông này.
Kết quả là…
Nam Quân vừa nói xong, ngay cả Tiêu Chấn Hải và Bạch Uyển Như đều thay đổi sắc mặt, Bạch Uyển Như kéo Tiêu Tĩnh Đình, hỏi: “Con nói gì thế, có phải Nam Quân có quan hệ với Tiêu Ý Ý hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro