Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Hoài Nghi M...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Ý Ý cố chịu đựng, không kêu lên một tiếng, cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ, cộng thêm thế thân mà thôi, người ở đây, sẽ không coi cô là người quan trọng, cố chịu tới khi kết thúc quay vậy, cô nằm sấp ở mép bồn tắm không động đậy, ở trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, đôi tay trắng nõn như ngó sen mềm nhũn, toàn thân chỉ còn sức lực bám lấy bồn tắm mà thôi.
Sau khi đại minh tinh và đạo diễn lần lượt chỉ đạo, người xung quanh đi tới đi lui, người trong lều càng ngày càng ít, mãi đến khi tổ đạo cụ tới giục cô rời đi, cô mới miễn cưỡng dùng chút sức lực cuối cùng tới phòng thay quần áo đổi quần áo, gọi điện cho Bạc Tư.
Nửa tiếng sau, khi Bạc Tư tìm thấy cô, cô dựa lưng vào vách tường, ngồi dưới đất, cơ thể cuộn tròn phát ra run rẩy rất nhỏ.
Trái tim Bạc Tư đập nhanh hơn, bước dài tới, “Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
Ý Ý ngẩng đầu, gương mặt tái mét, dọa anh ta nhảy dựng, lúc này anh ta quyết định: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Anh ta bế Ý Ý lên, bước nhanh rời đi, Ý Ý hoảng hốt nắm lấy áo anh ta, “Đừng đến bệnh viện, tôi không sao.”
“Đã như vậy rồi còn nói không sao!”
Sau khi Bạc Tư mở cửa xe ra, không nói hai lời bế cô đi vào.
Lúc đóng cửa, Ý Ý giơ tay chắn lấy, nhanh chóng nắm lấy tay Bạc Tư, cầu xin: “Thật sự không sao đâu, tôi chỉ đau bụng, chúng ta về nhà đi, đợi nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.”
“Không sao?” Bạc Tư hít sâu một hơi, có chút tức giận, “Mợ chủ, cô nói là không sao, nhưng Tứ gia sẽ trách tội bọn tôi, cô mà bị mất một sợi lông tơ, bọn tôi đều không thể đền nổi.”
“Tôi sẽ không nói với anh ta, tuyệt đối sẽ không nói, được không?”
Thực ra cô đâu thể nói được, hai năm nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đi, muốn nói cũng không tìm được cách.
“Không phải nói nữa.” Mặt Bạc Tư vẫn đen xì, không nghe lời giải thích của cô.
“Tôi ngâm bốn tiếng trong nước lạnh, bụng có chút không thoải mái mà thôi!”
Ý Ý thốt lên, vừa dứt lời, không bất ngờ khi nhận ánh mắt càng lạnh lùng của Bạc Tư, cô chột dạ cúi đầu, nói rõ mọi chuyện, “Bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi, vốn không cần đến bệnh viện, chúng ta trở về đi, được không?”
Giọng cô mềm nhũn, đang làm nũng.
Vẻ mặt Bạc Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó thở dài một tiếng, “Nếu sau này bị Tứ gia biết, tôi sẽ bị lột một lớp da.”
Anh ta đẩy tay Ý Ý ra, đóng cửa xe lại, sau đó ngồi vào ghế lái.
Sau khi xe chạy một lát, Ý Ý nhận ra đây là đường về biệt thự, thấp thỏm trong lòng mới hạ xuống, cô thở phào một hơi.
Cô lặng lẽ giơ tay đặt lên bụng, dùng áo khoác che lại, vụng trộm mò mẫm, đã không còn đau như trước, nhưng vẫn mơ hồ có chút đau đớn, rõ ràng là nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay bình thường, nhưng cảm thấy bụng mình rất lạnh.
Rất khó hình dung đây là loại cảm giác gì.
Sau khi về đến nhà, cô lại nói như vậy cho Hồ Bá một lần, không tránh được bị dạy dỗ một trận, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của mấy người, uống vào một bát canh gừng to, mới được thả lên tầng nghỉ ngơi.
Lúc tắm rửa, Ý Ý đứng dưới vòi hoa sen, không tiến vào trong bồn tắm, hiện giờ cô có bóng ma với bồn tắm, thể chất của cô vốn sợ lạnh, sợ lạnh nhất, đến lúc này tay chân đều lạnh cả.
Mới tắm được một lúc, bỗng nhiên bụng co rút lại, đau đớn làm cô không đứng thẳng được.
Sau khi chống vách tường một lát, cô tắt vòi hoa sen đi, không lau nước trên người mình, hai chân quỳ mạnh xuống, trong cổ họng có khí chua dâng lên, cô chạy nhanh về phía bồn tắm, há miệng là nôn khan, trên chán chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.
Sau khi đại minh tinh và đạo diễn lần lượt chỉ đạo, người xung quanh đi tới đi lui, người trong lều càng ngày càng ít, mãi đến khi tổ đạo cụ tới giục cô rời đi, cô mới miễn cưỡng dùng chút sức lực cuối cùng tới phòng thay quần áo đổi quần áo, gọi điện cho Bạc Tư.
Nửa tiếng sau, khi Bạc Tư tìm thấy cô, cô dựa lưng vào vách tường, ngồi dưới đất, cơ thể cuộn tròn phát ra run rẩy rất nhỏ.
Trái tim Bạc Tư đập nhanh hơn, bước dài tới, “Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
Ý Ý ngẩng đầu, gương mặt tái mét, dọa anh ta nhảy dựng, lúc này anh ta quyết định: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Anh ta bế Ý Ý lên, bước nhanh rời đi, Ý Ý hoảng hốt nắm lấy áo anh ta, “Đừng đến bệnh viện, tôi không sao.”
“Đã như vậy rồi còn nói không sao!”
Sau khi Bạc Tư mở cửa xe ra, không nói hai lời bế cô đi vào.
Lúc đóng cửa, Ý Ý giơ tay chắn lấy, nhanh chóng nắm lấy tay Bạc Tư, cầu xin: “Thật sự không sao đâu, tôi chỉ đau bụng, chúng ta về nhà đi, đợi nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.”
“Không sao?” Bạc Tư hít sâu một hơi, có chút tức giận, “Mợ chủ, cô nói là không sao, nhưng Tứ gia sẽ trách tội bọn tôi, cô mà bị mất một sợi lông tơ, bọn tôi đều không thể đền nổi.”
“Tôi sẽ không nói với anh ta, tuyệt đối sẽ không nói, được không?”
Thực ra cô đâu thể nói được, hai năm nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đi, muốn nói cũng không tìm được cách.
“Không phải nói nữa.” Mặt Bạc Tư vẫn đen xì, không nghe lời giải thích của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi ngâm bốn tiếng trong nước lạnh, bụng có chút không thoải mái mà thôi!”
Ý Ý thốt lên, vừa dứt lời, không bất ngờ khi nhận ánh mắt càng lạnh lùng của Bạc Tư, cô chột dạ cúi đầu, nói rõ mọi chuyện, “Bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi, vốn không cần đến bệnh viện, chúng ta trở về đi, được không?”
Giọng cô mềm nhũn, đang làm nũng.
Vẻ mặt Bạc Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó thở dài một tiếng, “Nếu sau này bị Tứ gia biết, tôi sẽ bị lột một lớp da.”
Anh ta đẩy tay Ý Ý ra, đóng cửa xe lại, sau đó ngồi vào ghế lái.
Sau khi xe chạy một lát, Ý Ý nhận ra đây là đường về biệt thự, thấp thỏm trong lòng mới hạ xuống, cô thở phào một hơi.
Cô lặng lẽ giơ tay đặt lên bụng, dùng áo khoác che lại, vụng trộm mò mẫm, đã không còn đau như trước, nhưng vẫn mơ hồ có chút đau đớn, rõ ràng là nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay bình thường, nhưng cảm thấy bụng mình rất lạnh.
Rất khó hình dung đây là loại cảm giác gì.
Sau khi về đến nhà, cô lại nói như vậy cho Hồ Bá một lần, không tránh được bị dạy dỗ một trận, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của mấy người, uống vào một bát canh gừng to, mới được thả lên tầng nghỉ ngơi.
Lúc tắm rửa, Ý Ý đứng dưới vòi hoa sen, không tiến vào trong bồn tắm, hiện giờ cô có bóng ma với bồn tắm, thể chất của cô vốn sợ lạnh, sợ lạnh nhất, đến lúc này tay chân đều lạnh cả.
Mới tắm được một lúc, bỗng nhiên bụng co rút lại, đau đớn làm cô không đứng thẳng được.
Sau khi chống vách tường một lát, cô tắt vòi hoa sen đi, không lau nước trên người mình, hai chân quỳ mạnh xuống, trong cổ họng có khí chua dâng lên, cô chạy nhanh về phía bồn tắm, há miệng là nôn khan, trên chán chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro