Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Hoài Nghi M...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Cô tưởng ngâm trong nước lạnh lâu mới như vậy…
Hiện giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Dưới người có thứ gì tanh chảy ra, cô ngu ngơ không dám giơ tay đi sờ thử, cuộn người lại run rẩy.
Ngày đó Nam Cảnh Thâm… Cô nhớ rõ là không làm biện pháp.
Kinh nguyệt nên tới cũng không tới, đã chậm một tuần…
Ý Ý không dám nghĩ tiếp, cô mặc quần áo xong, rút khăn giấy lau sạch máu trong phòng tắm, vứt vào trong bồn cầu, ấn xả nước mấy lần cũng chưa cuốn đi, trong cổ họng cô nóng lên, sẵng giọng, nước mắt không hề báo động trước rơi xuống.
Cô ngồi yên trên giường một lúc lâu, càng nghĩ càng sợ hãi, một mình kìm nén tới mức hoảng hốt, không nhịn được gọi điện cho Tống Khải Nhân.
“Sao thế, lại bị Hồ Bá dạy bảo, tìm tớ kể khổ à?”
Ý Ý nhếch miệng, mở ra một cách gian nan, trong giọng nói mang theo nức nở: “Khải Nhân, bây giờ tớ ở nhà, cậu tới đón tớ được không?”
Tống Khải Nhân vừa nghe thấy lời cô nói thì luống cuống, lập tức thu hồi lời nói đùa, cô ấy biết bình thường Ý Ý tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt cô áy, cho dù ở nhà bị ấm ức cũng sẽ không, có thể khiến cô bối rối như vậy, chắc chắn gặp phải chuyện gì đó.
“Cậu làm sao thế, sao lại khóc, vì sao lại bảo tớ tới đón cậu, đón đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, nhà cậu cũng được, không, không đến nhà cậu, cậu thuê một phòng trong khách sạn giúp tớ được không, bây giờ tớ… Bị thu thẻ, đợi sau này tớ trả cho cậu.”
“Đừng nói chuyện tiền bạc với tớ nữa, tớ phải biết cậu bị làm sao vậy, đừng dọa tớ.”
Ý Ý cắn môi, trong chớp mắt, nước mắt chảy ra, “Khải Nhân, có khả năng tớ mang thai rồi.”
Tống Khải Nhân sửng sốt một lúc lâu không lên tiếng, sau đó thăm dò: “Cậu gặp chồng cậu rồi à?”
Ý Ý lắc đầu thật mạnh, bỗng nhiên phản ứng kịp Tống Khải Nhân không nhìn thấy, hai chữ truyền từ giữa kẽ răng ra, “Chưa gặp.”
“…” Ở bên kia điện thoại, Tống Khải Nhân im lặng.
“Cậu đừng hoảng, hãy nghe tớ nói, có biết cha đứa bé là ai không?”
“…”
“Tớ hỏi cậu có biết không!”
“… Tớ biết.”
Ý Ý cho ngón tay vào trong miệng, dùng lực cắn, giọng nói lại càng nhỏ hơn, cô sợ động tĩnh lớn, bị người ngoài cửa nghe thấy, trong nhà này, khắp nơi đều là ánh mắt giám thị cô, một khi biết cô mang thai, Tứ gia chắc chắn sẽ tức giận.
Tuy cô chưa từng gặp Tứ gia, nhưng từ trong miêu tả của Bạc Tư và Hồ Bá, trong đầu đã phác họa ra bộ dạng anh lạnh lùng nghiêm túc.
Cô rất sợ.
“Bây giờ tớ tới đón cậu.” Trong điện thoại, Tống Khải Nhân đã mặc quần áo, “Nhưng trên đường tớ tới, cậu nhất định phải thông báo cho cha của đứa bé, anh ta phải gánh vác trách nhiệm này, đứa bé này ở trong bụng cậu, là một quả bom, sai lầm không thể để mình cậu chịu.”
“Phải báo cho anh ấy sao?”
“Đương nhiên là phải báo, cho dù là giao phí phẫu thuật cũng được, dù thế nào anh ta cũng phải cho cậu một câu trả lời, biết rõ cậu là phụ nữ có chồng còn thông đồng, không phải là cố tình gây thêm phiền phức sao.”
Trái tim Ý Ý trầm xuống, cuối cùng rơi sâu xuống không dậy nổi.
Cô sắp tan vỡ, di động cầm trong tay, bỗng nhiên không biết rơi chỗ nào, cô che mặt, nước mắt tiến vào giữa kẽ tay, bọn họ là người trưởng thành rồi, xảy ra loại chuyện đó, vì sao… Vì sao lại quên uống thuốc.
Nam Cảnh Thâm… Nên nói cho anh biết sao?
Hiện giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Dưới người có thứ gì tanh chảy ra, cô ngu ngơ không dám giơ tay đi sờ thử, cuộn người lại run rẩy.
Ngày đó Nam Cảnh Thâm… Cô nhớ rõ là không làm biện pháp.
Kinh nguyệt nên tới cũng không tới, đã chậm một tuần…
Ý Ý không dám nghĩ tiếp, cô mặc quần áo xong, rút khăn giấy lau sạch máu trong phòng tắm, vứt vào trong bồn cầu, ấn xả nước mấy lần cũng chưa cuốn đi, trong cổ họng cô nóng lên, sẵng giọng, nước mắt không hề báo động trước rơi xuống.
Cô ngồi yên trên giường một lúc lâu, càng nghĩ càng sợ hãi, một mình kìm nén tới mức hoảng hốt, không nhịn được gọi điện cho Tống Khải Nhân.
“Sao thế, lại bị Hồ Bá dạy bảo, tìm tớ kể khổ à?”
Ý Ý nhếch miệng, mở ra một cách gian nan, trong giọng nói mang theo nức nở: “Khải Nhân, bây giờ tớ ở nhà, cậu tới đón tớ được không?”
Tống Khải Nhân vừa nghe thấy lời cô nói thì luống cuống, lập tức thu hồi lời nói đùa, cô ấy biết bình thường Ý Ý tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt cô áy, cho dù ở nhà bị ấm ức cũng sẽ không, có thể khiến cô bối rối như vậy, chắc chắn gặp phải chuyện gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu làm sao thế, sao lại khóc, vì sao lại bảo tớ tới đón cậu, đón đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, nhà cậu cũng được, không, không đến nhà cậu, cậu thuê một phòng trong khách sạn giúp tớ được không, bây giờ tớ… Bị thu thẻ, đợi sau này tớ trả cho cậu.”
“Đừng nói chuyện tiền bạc với tớ nữa, tớ phải biết cậu bị làm sao vậy, đừng dọa tớ.”
Ý Ý cắn môi, trong chớp mắt, nước mắt chảy ra, “Khải Nhân, có khả năng tớ mang thai rồi.”
Tống Khải Nhân sửng sốt một lúc lâu không lên tiếng, sau đó thăm dò: “Cậu gặp chồng cậu rồi à?”
Ý Ý lắc đầu thật mạnh, bỗng nhiên phản ứng kịp Tống Khải Nhân không nhìn thấy, hai chữ truyền từ giữa kẽ răng ra, “Chưa gặp.”
“…” Ở bên kia điện thoại, Tống Khải Nhân im lặng.
“Cậu đừng hoảng, hãy nghe tớ nói, có biết cha đứa bé là ai không?”
“…”
“Tớ hỏi cậu có biết không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“… Tớ biết.”
Ý Ý cho ngón tay vào trong miệng, dùng lực cắn, giọng nói lại càng nhỏ hơn, cô sợ động tĩnh lớn, bị người ngoài cửa nghe thấy, trong nhà này, khắp nơi đều là ánh mắt giám thị cô, một khi biết cô mang thai, Tứ gia chắc chắn sẽ tức giận.
Tuy cô chưa từng gặp Tứ gia, nhưng từ trong miêu tả của Bạc Tư và Hồ Bá, trong đầu đã phác họa ra bộ dạng anh lạnh lùng nghiêm túc.
Cô rất sợ.
“Bây giờ tớ tới đón cậu.” Trong điện thoại, Tống Khải Nhân đã mặc quần áo, “Nhưng trên đường tớ tới, cậu nhất định phải thông báo cho cha của đứa bé, anh ta phải gánh vác trách nhiệm này, đứa bé này ở trong bụng cậu, là một quả bom, sai lầm không thể để mình cậu chịu.”
“Phải báo cho anh ấy sao?”
“Đương nhiên là phải báo, cho dù là giao phí phẫu thuật cũng được, dù thế nào anh ta cũng phải cho cậu một câu trả lời, biết rõ cậu là phụ nữ có chồng còn thông đồng, không phải là cố tình gây thêm phiền phức sao.”
Trái tim Ý Ý trầm xuống, cuối cùng rơi sâu xuống không dậy nổi.
Cô sắp tan vỡ, di động cầm trong tay, bỗng nhiên không biết rơi chỗ nào, cô che mặt, nước mắt tiến vào giữa kẽ tay, bọn họ là người trưởng thành rồi, xảy ra loại chuyện đó, vì sao… Vì sao lại quên uống thuốc.
Nam Cảnh Thâm… Nên nói cho anh biết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro