Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Ưu Đãi Gì C...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Ngăn cách tường thủy tinh, nhìn phòng quảng cáo đang bận rộn đến mức khí thế ngất trời, tầm mắt đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Lần trước dạy dỗ cô ở phòng làm việc, mấy ngày rồi không gặp, Hồ Bá gọi tới hai lần, nói gần đây khẩu vị của cô rất kém, luôn tâm sự nặng nề, đã lâu rồi không cười.
Cô là một người không hay để ý chuyện nhỏ nhặt, có thể có chuyện gì khiến cô phát sầu.
Tuy nói như vậy, nhưng hôm nay kết thúc khảo sát đất xây dựng, trở về công ty, anh vẫn tới tầng này.
“Chú tư.” Phía sau, một giọng nam truyền đến, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần, có chút mạnh mẽ.
Nam Cảnh Thâm dừng bước, khi xoay người lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía mặt Nam Quân, đôi mắt lạnh lùng, không chứa chút nhiệt độ nào.
“Cháu nghe nói chú ở đây.”
Nam Quân đi tới trước mặt anh dừng lại, ở dưới uy áp cường độ cao của anh, tất nhiên khí chất kém hơn một chút.
“Có việc gì?” Giọng nói trầm ổn, rất có hương vị của người đàn ông trưởng thành, trong lòng có khí thế cao cao tại thượng.
Nam Quân không dám nhìn thẳng anh, “Cháu muốn hỏi một chút, gần đây trong công ty có thể sắp xếp đi công tác không.”
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của anh ta, “Cháu muốn đi à?”
“Muốn ạ.”
Nam Cảnh Thâm nghiêng đầu, hỏi Cố Diễn, “Gần đây sắp xếp công việc của Nam Quân thế nào?”
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, nếu anh muốn biết, tôi có thể lập tức hỏi trợ lý của anh Quân.”
“Không cần hỏi.” Người đàn ông nhíu mày, “Giảm một nửa công việc nửa tháng gần đây của Nam Quân, có thể không cần làm thì không phải làm.”
Nam Quân cảm thấy vui vẻ, vốn cho rằng chú tư sắp xếp công tác ra nước ngoài cho anh ta, ai ngờ câu nói tiếp theo, khiến toàn thân anh ta lạnh lẽo.
“Mỗi ngày cháu đi làm và tan làm đúng giờ, chủ nhật không cần ở lại công ty, ngoài ra Tĩnh Đình gả vào nhà họ Nam đã một thời gian, sớm nên sắp xếp lại mặt, lát nữa chú sẽ nói với trong nhà một tiếng, hai ngày này, cháu ngoan ngoãn về nhà họ Tiêu với cô ta đi.”
Nghe thấy vậy, Nam Quân cảm thấy khó có thể tin, “Chú tư, chú làm vậy là có ý gì, muốn buộc cháu và kẻ tiện nhân kia ở cùng một chỗ đúng không, rốt cuộc là cô ta cho chú ưu đãi gì thế?”
“Theo ý của cháu, ưu đãi gì có thể sai khiến được chú tư?”
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, tư thái và khí chất như vậy, trầm ổn không sợ hãi, hàng ngày có thể khiến người ta tự giác dưới uy áp của anh, trên người anh có một loại trầm ổm lắng đọng lại sau khi chìm nổi trên thương trường, trong lúc giơ tay nhấc chân, tất cả đều khiến người ta không dám xem nhẹ dòng dõi quý tộc, mỗi một câu nói ra miệng, giống như hạ mệnh lệnh, khiến người ta phản bác đều rất lao lực.
Nam Quân hiểu rõ tính cách anh, cứ nói tiếp cũng không chiếm được ưu đãi gì, đôi môi hơi mở ra, cuối cùng là điều chỉnh giọng điệu, “Cháu biết rồi, cháu sẽ đi.”
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm tốt hơn một chút, “Quay về đi làm đi.”
Nam Quân cắn môi, tâm tình rất bực bội, ánh mắt không lưu tâm nhìn thấy một bóng dáng, anh ta ngẩn người, sau đó nhìn kỹ lại, ngăn cách cửa thủy tinh to, anh ta trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Sao cô lại ở đây?
“Còn chưa đi?” Nam Cảnh Thâm thúc giục, cảnh giác nói.
Nam Quân liếc nhìn anh, ánh mắt khiêm nhường, sau đó lại nhìn thoáng qua phòng quảng cáo, nhưng không nói gì, rời đi.
Nam Cảnh Thâm đứng thẳng tắp tại chỗ, hơi khép hờ mắt, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cương nghị, nhìn có vẻ vô cùng thâm trầm, hô hấp trầm trọng, đôi mắt đen của anh đột nhiên thay đổi.
Lần trước dạy dỗ cô ở phòng làm việc, mấy ngày rồi không gặp, Hồ Bá gọi tới hai lần, nói gần đây khẩu vị của cô rất kém, luôn tâm sự nặng nề, đã lâu rồi không cười.
Cô là một người không hay để ý chuyện nhỏ nhặt, có thể có chuyện gì khiến cô phát sầu.
Tuy nói như vậy, nhưng hôm nay kết thúc khảo sát đất xây dựng, trở về công ty, anh vẫn tới tầng này.
“Chú tư.” Phía sau, một giọng nam truyền đến, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần, có chút mạnh mẽ.
Nam Cảnh Thâm dừng bước, khi xoay người lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía mặt Nam Quân, đôi mắt lạnh lùng, không chứa chút nhiệt độ nào.
“Cháu nghe nói chú ở đây.”
Nam Quân đi tới trước mặt anh dừng lại, ở dưới uy áp cường độ cao của anh, tất nhiên khí chất kém hơn một chút.
“Có việc gì?” Giọng nói trầm ổn, rất có hương vị của người đàn ông trưởng thành, trong lòng có khí thế cao cao tại thượng.
Nam Quân không dám nhìn thẳng anh, “Cháu muốn hỏi một chút, gần đây trong công ty có thể sắp xếp đi công tác không.”
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của anh ta, “Cháu muốn đi à?”
“Muốn ạ.”
Nam Cảnh Thâm nghiêng đầu, hỏi Cố Diễn, “Gần đây sắp xếp công việc của Nam Quân thế nào?”
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, nếu anh muốn biết, tôi có thể lập tức hỏi trợ lý của anh Quân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần hỏi.” Người đàn ông nhíu mày, “Giảm một nửa công việc nửa tháng gần đây của Nam Quân, có thể không cần làm thì không phải làm.”
Nam Quân cảm thấy vui vẻ, vốn cho rằng chú tư sắp xếp công tác ra nước ngoài cho anh ta, ai ngờ câu nói tiếp theo, khiến toàn thân anh ta lạnh lẽo.
“Mỗi ngày cháu đi làm và tan làm đúng giờ, chủ nhật không cần ở lại công ty, ngoài ra Tĩnh Đình gả vào nhà họ Nam đã một thời gian, sớm nên sắp xếp lại mặt, lát nữa chú sẽ nói với trong nhà một tiếng, hai ngày này, cháu ngoan ngoãn về nhà họ Tiêu với cô ta đi.”
Nghe thấy vậy, Nam Quân cảm thấy khó có thể tin, “Chú tư, chú làm vậy là có ý gì, muốn buộc cháu và kẻ tiện nhân kia ở cùng một chỗ đúng không, rốt cuộc là cô ta cho chú ưu đãi gì thế?”
“Theo ý của cháu, ưu đãi gì có thể sai khiến được chú tư?”
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, tư thái và khí chất như vậy, trầm ổn không sợ hãi, hàng ngày có thể khiến người ta tự giác dưới uy áp của anh, trên người anh có một loại trầm ổm lắng đọng lại sau khi chìm nổi trên thương trường, trong lúc giơ tay nhấc chân, tất cả đều khiến người ta không dám xem nhẹ dòng dõi quý tộc, mỗi một câu nói ra miệng, giống như hạ mệnh lệnh, khiến người ta phản bác đều rất lao lực.
Nam Quân hiểu rõ tính cách anh, cứ nói tiếp cũng không chiếm được ưu đãi gì, đôi môi hơi mở ra, cuối cùng là điều chỉnh giọng điệu, “Cháu biết rồi, cháu sẽ đi.”
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm tốt hơn một chút, “Quay về đi làm đi.”
Nam Quân cắn môi, tâm tình rất bực bội, ánh mắt không lưu tâm nhìn thấy một bóng dáng, anh ta ngẩn người, sau đó nhìn kỹ lại, ngăn cách cửa thủy tinh to, anh ta trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Sao cô lại ở đây?
“Còn chưa đi?” Nam Cảnh Thâm thúc giục, cảnh giác nói.
Nam Quân liếc nhìn anh, ánh mắt khiêm nhường, sau đó lại nhìn thoáng qua phòng quảng cáo, nhưng không nói gì, rời đi.
Nam Cảnh Thâm đứng thẳng tắp tại chỗ, hơi khép hờ mắt, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cương nghị, nhìn có vẻ vô cùng thâm trầm, hô hấp trầm trọng, đôi mắt đen của anh đột nhiên thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro