Chương 12
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Trình Hâm chán nản đi đến bên cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra, ánh đèn đường bên ngoài chiếu rọi, ánh trăng hôm nay cũng rất sáng.
Trong tiểu khu yên lặng tĩnh mịch, gia đình quây quần.
Trước cửa nhà họ Trình, Thành Hòa mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản thoải mái. Cậu cầm xấp giấy kiểm tra hóa học trong tay, đứng tại chỗ nín thở, suy nghĩ một lúc lâu mới mở cửa nhà họ Trình và quen lối bước vào.
“Chào chú, dì.”
Trong phòng khách, Trình Bội Nghi vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Đến tìm Tâm Tâm à?”
Thành Hòa mất tự nhiên xoa gáy, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Vâng, cháu có vài câu không biết làm nên muốn hỏi Tâm Tâm ạ.”
Tuy rằng đang nói dối, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của cậu lại vô cùng bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối.
Trình Bồi Y nhìn chằm chằm vào tivi: “Tâm Tâm ở trên lầu, cháu lên phòng của con bé tìm đi.”
“Vâng ạ.”
Phòng của Trình Hâm ở tầng hai, bên phía tay trái.
Thành Hòa biết rõ hơn ai hết, dù nhắm mắt cậu cũng có thể tìm thấy phòng của cô.
“Cốc cốc.”
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Hâm vội vàng nhét tất cả thông tin liên quan đến du học vào trong ngăn kéo, giọng nói có chút hoảng hốt: “Ai đấy?”
“Em, Thành Hòa.” Thành Hòa mười hai tuổi, đã đến giai đoạn đổi giọng, giọng nói không còn non nớt như trước nhưng Trình Hâm vừa nghe là đã biết. Dù sao cũng không giống với Thành Tuấn và Trình Nam.
“Ồ, vào đi.” Trình Hâm không nhận ra vào giây phút Thành Hòa xuất hiện, đôi mắt ảm đạm của cô bỗng chốc trở nên bừng sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm: “Sao em lại đến đây?”
Cậu mấp máy môi, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục nói dối: “À, em có một đề hóa học không biết làm, mà thầy nói ngày mai phải nộp. Chị có thể dạy em làm không?”
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không ra có bất kỳ vấn đề gì.
Trong đôi mắt Trình Hâm lóe lên một tia sáng, kéo chiếc ghế đến bên cạnh rồi vỗ nhẹ vào lưng ghế, ngoắc ngón tay ra lệnh: “Vậy em lại đây ngồi đi.”
“Ừm.”
Bàn học của Trình Hâm chất đầy sách, cô nhường ra một vị trí cho Thành Hòa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi cậu ngồi bên cạnh cô, cả người hơi khựng lại, dường như trong hơi thở còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.
Trình Hâm nhếch môi cười nửa miệng, cầm cây bút giữa hai ngón tay lắc lư, ánh mắt từ sách bài tập quét lên khuôn mặt tuấn tú với chiếc mũi thẳng tắp của cậu: “Chỗ nào?”
Thành Hòa cố gắng thả lỏng khuôn mặt cứng ngắc của mình, bình tĩnh nói: “Chỗ này.”
Đèn bàn rất sáng, như một tia sáng nhạt nhòa và ấm áp chiếu lên gương mặt Trình Hâm. Thành Hòa lặng lẽ nhìn cô, bất giác cử động yết hầu, nuốt nước bọt.
“Em xem, câu này em nên làm rõ chỗ này trước…” Trình Hâm ở rất gần cậu, vì sợ cậu bỏ sót nên nói rất nghiêm túc, cậu có thể cảm nhận được hơi thở phả ra khi cô nói.
Thành Hòa hơi sửng sốt, đôi môi của cô gái chuyển động tới lui giống như quả anh đào chín mọng, hồng phấn, động tác liếm môi trong lúc lơ đãng của cô khiến bờ môi càng mềm mại, hồng hào, mọng nước hơn, vô cùng ngây ngất lòng người.
Một lúc lâu mà bên cạnh không có động tĩnh, Trình Hâm quay đầu lại, khua tay vài cái trước mặt Thành Hòa đang ngây người, gằn giọng hỏi: “Cậu chủ, đã hiểu chưa?”
“Ừm.” Thành Hòa hoảng hốt, vành tai đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt trong trẻo trong vắt của cô.
Vẻ mặt Trình Hâm bỗng nhiên mất đi sự hào hứng, cô ngã người ra sau, một tay kê đầu, lười nhác đẩy tờ giấy kiểm tra đến trước mặt cậu, giọng nói lạnh lùng: “Em giải bài trước đi, giải xong thì chị xem thử.”
“Ừm.” Thành Hòa cầm lấy tờ giấy, cúi đầu trả lời.
Trình Hâm nhoài người về phía trước, tay chống đầu, cắn nắp bút trong miệng, nghiêng đầu nhìn Thành Hòa đang giải đề. Cô như nhớ tới điều gì đó, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, không phải Trình Nam ở nhà em sao? Chị nhớ em ấy và A Tuấn rất giỏi môn tự nhiên mà, sao em không đi hỏi hai người bọn họ?”
Trên mặt Thành Hòa hiện lên một gợn sóng nhỏ, cậu hít sâu một hơi, qua loa nói: “Hai người họ đang bận.”
Khi nói, vành tai Thành Hòa càng ngày càng đỏ, gò má cũng đỏ bừng lên. Có trời mới biết, lúc nãy khi cậu đi ngang qua cửa phòng của anh trai mình đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Hai mươi phút trước, khi Thành Hòa cầm tờ giấy kiểm tra đi ra khỏi phòng, đang định đi xuống lầu tìm Trình Hâm, lúc đi ngang qua phòng anh trai mình, qua khe cửa khép hờ, cậu vô tình nhìn thấy Trình Nam ngồi trên ghế sô pha trong phòng anh trai mình, anh trai yêu quý của cậu thì đang đè lên và hôn cậu ấy, thậm chí cậu còn nhìn thấy tay của anh trai mình đang đưa vào mò mẫm trong đũng quần của cậu ấy…
Nhà họ Thành.
Thành Tuấn đè nửa người lên Trình Nam, đôi môi mỏng gợi cảm liên tục hôn lên mặt cậu ấy, anh ấy vòng tay ôm eo cậu ấy, ngón tay nhẹ nhàng xoa da thịt mềm mại trên eo cậu ấy, áp môi vào bên tai cậu ấy, thì thầm: “Cục cưng, đêm nay đừng về, được không?” Anh ấy vừa nói vừa không nhịn được mà vươn lưỡi liếm vành tai của Trình Nam.
Trình Nam tập trung vào cuốn sách giáo khoa trong tay, tai bị anh ấy liếm đến tê dại, mỉm cười đưa tay nhéo bàn tay không yên phận của anh ấy: “Cậu điên rồi à?”
Ngày thường, lúc ở Hồng Kông, hai người có làm gì cũng chẳng sao, dù sao người trong nhà biết chuyện cũng đều nhắm mắt làm ngơ. Bây giờ về nhà rồi, không thể nào làm càn ở ngay trước mắt của những người lớn được.
Thành Tuấn bĩu môi: “Làm gì có.” Hai tay của anh ấy sờ loạn trên người Trình Nam, bởi vì hành động hư hỏng ấy mà vạt áo của Trình Nam bung ra, thấp thoáng lộ ra một phần cơ bụng.
Hình ảnh đó… Đủ để kích thích trẻ vị thành niên như Thành Hòa. Yết hầu của cậu bất giác di chuyển, chu đáo đóng cửa lại cho hai anh của mình.
Đôi tai nhạy bén của Trình Nam nghe thấy tiếng khóa cửa, cậu ấy nhéo má Thành Tuấn, khẽ nói: “Hình như là em trai của cậu.”
Thành Tuấn nhướng mày, ôm Trình Nam thật chặt, áp mặt vào vai cậu ấy, nhắm mắt nói: “Chắc em ấy đi tìm chị rồi.”
“Shhh…” Trình Nam khẽ nhíu mày, hít một hơi: “Tại sao em trai cậu cứ bám lấy chị tớ như vậy nhỉ? Đừng bảo là em ấy thật sự thích chị gái tớ đấy?” Không biết trong đầu hiện lên hình ảnh gì, Trình Nam run vai một cái: “Eo ôi…”
Thành Tuấn nằm ở bên cạnh cậu ấy, ngửa đầu thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy.” Không chừng em trai của anh ấy thật sự thích chị gái của Trình Nam.
Trong tiểu khu yên lặng tĩnh mịch, gia đình quây quần.
Trước cửa nhà họ Trình, Thành Hòa mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản thoải mái. Cậu cầm xấp giấy kiểm tra hóa học trong tay, đứng tại chỗ nín thở, suy nghĩ một lúc lâu mới mở cửa nhà họ Trình và quen lối bước vào.
“Chào chú, dì.”
Trong phòng khách, Trình Bội Nghi vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Đến tìm Tâm Tâm à?”
Thành Hòa mất tự nhiên xoa gáy, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Vâng, cháu có vài câu không biết làm nên muốn hỏi Tâm Tâm ạ.”
Tuy rằng đang nói dối, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của cậu lại vô cùng bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối.
Trình Bồi Y nhìn chằm chằm vào tivi: “Tâm Tâm ở trên lầu, cháu lên phòng của con bé tìm đi.”
“Vâng ạ.”
Phòng của Trình Hâm ở tầng hai, bên phía tay trái.
Thành Hòa biết rõ hơn ai hết, dù nhắm mắt cậu cũng có thể tìm thấy phòng của cô.
“Cốc cốc.”
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Hâm vội vàng nhét tất cả thông tin liên quan đến du học vào trong ngăn kéo, giọng nói có chút hoảng hốt: “Ai đấy?”
“Em, Thành Hòa.” Thành Hòa mười hai tuổi, đã đến giai đoạn đổi giọng, giọng nói không còn non nớt như trước nhưng Trình Hâm vừa nghe là đã biết. Dù sao cũng không giống với Thành Tuấn và Trình Nam.
“Ồ, vào đi.” Trình Hâm không nhận ra vào giây phút Thành Hòa xuất hiện, đôi mắt ảm đạm của cô bỗng chốc trở nên bừng sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm: “Sao em lại đến đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu mấp máy môi, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục nói dối: “À, em có một đề hóa học không biết làm, mà thầy nói ngày mai phải nộp. Chị có thể dạy em làm không?”
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không ra có bất kỳ vấn đề gì.
Trong đôi mắt Trình Hâm lóe lên một tia sáng, kéo chiếc ghế đến bên cạnh rồi vỗ nhẹ vào lưng ghế, ngoắc ngón tay ra lệnh: “Vậy em lại đây ngồi đi.”
“Ừm.”
Bàn học của Trình Hâm chất đầy sách, cô nhường ra một vị trí cho Thành Hòa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi cậu ngồi bên cạnh cô, cả người hơi khựng lại, dường như trong hơi thở còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.
Trình Hâm nhếch môi cười nửa miệng, cầm cây bút giữa hai ngón tay lắc lư, ánh mắt từ sách bài tập quét lên khuôn mặt tuấn tú với chiếc mũi thẳng tắp của cậu: “Chỗ nào?”
Thành Hòa cố gắng thả lỏng khuôn mặt cứng ngắc của mình, bình tĩnh nói: “Chỗ này.”
Đèn bàn rất sáng, như một tia sáng nhạt nhòa và ấm áp chiếu lên gương mặt Trình Hâm. Thành Hòa lặng lẽ nhìn cô, bất giác cử động yết hầu, nuốt nước bọt.
“Em xem, câu này em nên làm rõ chỗ này trước…” Trình Hâm ở rất gần cậu, vì sợ cậu bỏ sót nên nói rất nghiêm túc, cậu có thể cảm nhận được hơi thở phả ra khi cô nói.
Thành Hòa hơi sửng sốt, đôi môi của cô gái chuyển động tới lui giống như quả anh đào chín mọng, hồng phấn, động tác liếm môi trong lúc lơ đãng của cô khiến bờ môi càng mềm mại, hồng hào, mọng nước hơn, vô cùng ngây ngất lòng người.
Một lúc lâu mà bên cạnh không có động tĩnh, Trình Hâm quay đầu lại, khua tay vài cái trước mặt Thành Hòa đang ngây người, gằn giọng hỏi: “Cậu chủ, đã hiểu chưa?”
“Ừm.” Thành Hòa hoảng hốt, vành tai đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt trong trẻo trong vắt của cô.
Vẻ mặt Trình Hâm bỗng nhiên mất đi sự hào hứng, cô ngã người ra sau, một tay kê đầu, lười nhác đẩy tờ giấy kiểm tra đến trước mặt cậu, giọng nói lạnh lùng: “Em giải bài trước đi, giải xong thì chị xem thử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.” Thành Hòa cầm lấy tờ giấy, cúi đầu trả lời.
Trình Hâm nhoài người về phía trước, tay chống đầu, cắn nắp bút trong miệng, nghiêng đầu nhìn Thành Hòa đang giải đề. Cô như nhớ tới điều gì đó, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, không phải Trình Nam ở nhà em sao? Chị nhớ em ấy và A Tuấn rất giỏi môn tự nhiên mà, sao em không đi hỏi hai người bọn họ?”
Trên mặt Thành Hòa hiện lên một gợn sóng nhỏ, cậu hít sâu một hơi, qua loa nói: “Hai người họ đang bận.”
Khi nói, vành tai Thành Hòa càng ngày càng đỏ, gò má cũng đỏ bừng lên. Có trời mới biết, lúc nãy khi cậu đi ngang qua cửa phòng của anh trai mình đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Hai mươi phút trước, khi Thành Hòa cầm tờ giấy kiểm tra đi ra khỏi phòng, đang định đi xuống lầu tìm Trình Hâm, lúc đi ngang qua phòng anh trai mình, qua khe cửa khép hờ, cậu vô tình nhìn thấy Trình Nam ngồi trên ghế sô pha trong phòng anh trai mình, anh trai yêu quý của cậu thì đang đè lên và hôn cậu ấy, thậm chí cậu còn nhìn thấy tay của anh trai mình đang đưa vào mò mẫm trong đũng quần của cậu ấy…
Nhà họ Thành.
Thành Tuấn đè nửa người lên Trình Nam, đôi môi mỏng gợi cảm liên tục hôn lên mặt cậu ấy, anh ấy vòng tay ôm eo cậu ấy, ngón tay nhẹ nhàng xoa da thịt mềm mại trên eo cậu ấy, áp môi vào bên tai cậu ấy, thì thầm: “Cục cưng, đêm nay đừng về, được không?” Anh ấy vừa nói vừa không nhịn được mà vươn lưỡi liếm vành tai của Trình Nam.
Trình Nam tập trung vào cuốn sách giáo khoa trong tay, tai bị anh ấy liếm đến tê dại, mỉm cười đưa tay nhéo bàn tay không yên phận của anh ấy: “Cậu điên rồi à?”
Ngày thường, lúc ở Hồng Kông, hai người có làm gì cũng chẳng sao, dù sao người trong nhà biết chuyện cũng đều nhắm mắt làm ngơ. Bây giờ về nhà rồi, không thể nào làm càn ở ngay trước mắt của những người lớn được.
Thành Tuấn bĩu môi: “Làm gì có.” Hai tay của anh ấy sờ loạn trên người Trình Nam, bởi vì hành động hư hỏng ấy mà vạt áo của Trình Nam bung ra, thấp thoáng lộ ra một phần cơ bụng.
Hình ảnh đó… Đủ để kích thích trẻ vị thành niên như Thành Hòa. Yết hầu của cậu bất giác di chuyển, chu đáo đóng cửa lại cho hai anh của mình.
Đôi tai nhạy bén của Trình Nam nghe thấy tiếng khóa cửa, cậu ấy nhéo má Thành Tuấn, khẽ nói: “Hình như là em trai của cậu.”
Thành Tuấn nhướng mày, ôm Trình Nam thật chặt, áp mặt vào vai cậu ấy, nhắm mắt nói: “Chắc em ấy đi tìm chị rồi.”
“Shhh…” Trình Nam khẽ nhíu mày, hít một hơi: “Tại sao em trai cậu cứ bám lấy chị tớ như vậy nhỉ? Đừng bảo là em ấy thật sự thích chị gái tớ đấy?” Không biết trong đầu hiện lên hình ảnh gì, Trình Nam run vai một cái: “Eo ôi…”
Thành Tuấn nằm ở bên cạnh cậu ấy, ngửa đầu thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy.” Không chừng em trai của anh ấy thật sự thích chị gái của Trình Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro