Chương 13
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Nhà họ Trình.
"Ồ." Trình Hâm nửa tin nửa ngờ.
Thành Hòa lấy nắp bút cô đang cắn trong miệng ra, nghiêm nghị nói: "Không được cắn nắp bút."
"Hừ, em lắm chuyện quá!" Trình Hâm bĩu môi, thay đổi tư thế, tiếp tục nằm úp sấp.
Thành phố sắp chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cửa sổ tối om và yên lặng, không biết qua bao lâu, tiếng thở đều đặn của Trình Hâm truyền đến, Thành Hòa ngẩng đầu thì thấy cô nằm ngủ trên bàn.
Trong phòng vô cũng yên lặng ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì không còn tiếng gì khác.
Thành Hòa nhìn dáng vẻ không chút đề phòng của người mình thích ở bên cạnh, cậu bỗng bị kích động, vô thức đến gần Trình Hâm, hô hấp của cô càng ngày càng gần, rất ấm áp khiến nhịp tim của cậu cũng đập nhanh hơn.
Thành Hòa si mê cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi căng mọng của Trình Hâm.
Rất ấm áp, là một cảm giác cậu chưa từng có.
Lúc này, Thành Hòa hiểu được thì ra mình khát khao cảm giác này.
"Ưm."
Trình Hâm đang ngủ bỗng kêu lên một tiếng, cô xoay người theo bản năng rồi ngủ tiếp.
Thành Hòa ăn vụng thành công, trong lòng mừng thầm. Cậu sờ môi mình, hoá ra đây là cảm giác hôn môi...
Đây là lần đầu tiên cậu hôn người khác, cũng là nụ hôn đầu của cậu.
Đêm đã khuya, Thành Hòa không còn tâm trạng học hành nữa.
Cậu đứng dậy đi đến bên giường của Trình Hâm vén chăn lên, sau đó bế cô đang nằm ngủ ở bên bàn học, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Trình Hâm ngủ rất sâu, cũng không nhận ra mình đã thay đổi chỗ ngủ.
Thành Hòa cởi giày giúp cô, đắp chăn cẩn thận, lưu luyến không rời hôn lên trán cô một cái.
Đây là cô gái mà cậu thích.
Trước khi đi, Thành Hòa vô tình nhìn thấy tài liệu du học mà vừa rồi cô vội vàng nhét vào ngăn kéo, ma xui quỷ khiến cậu kéo ngăn kéo ra, sau khi nhìn thấy nội dung trên đó thì hiểu được, thì ra cô muốn đi du học.
Thành Hòa đi ra khỏi cổng nhà họ Trình, đờ đẫn ngồi xổm ở ven đường. Cả người không còn sức lực giống như quả bóng cao su bị xì hơi, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lúc này Thành Hòa bỗng nhận ra dù cậu cố gắng thế nào thì giữa cậu và Trình Hâm vẫn luôn tồn tại sáu năm, cậu đuổi nhanh như thế nào cũng không kịp thời gian sáu năm.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Linh chuẩn bị xong bữa sáng, thấy con trai lớn và Trình Nam xuống tầng ăn sáng, bà thản nhiên thuận miệng hỏi: "Em trai con vẫn chưa dậy sao?"
"Con không biết." Thành Tuấn ngáp một cái, cậu ấy cắn bánh mì rồi đáp: "Có lẽ vẫn đang ngủ."
"Thằng nhóc này, đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa dậy." Giang Linh đặt nồi xuống, hùng hổ đi lên tầng: "Thành Hòa, con còn không biết đường dậy sao?"
Trong phòng, chàng trai bị tiếng mẹ ầm ĩ làm cho tỉnh giấc. Cậu xốc chăn lên, kéo quần lót ra nhìn.
Có một lượng lớn chất lỏng màu trắng đục dính trên quần lót, nhớp nhớp rất khó chịu.
Giang Linh cũng không thèm gõ cửa, bà ấy đi thẳng vào, than thở: "Đã mấy giờ rồi mà con vẫn còn ngủ hả?"
Thành Hòa nằm trên giường bị mẹ làm cho hết hồn, cậu kéo chăn lên che hai chân lại, thảng thốt nhìn mẹ mình.
Giang Linh chỉ liếc một cái là biết cậu bị làm sao, bà ấy nhếch môi, nở nụ cười xấu xa và duỗi tay kéo chăn của Thành Hòa ra: "Á à, con trai nhỏ của mẹ lớn rồi ư?"
Thành Hòa bị mẹ nhìn đến xấu hổ, lập tức vén chăn lên, bịt quần lót chạy vào nhà tắm.
"Này, con chạy cái gì?" Giang Linh thở dài, thằng nhóc này từ nhỏ đã như vậy, không thân thiết với ai, ngoại trừ Trình Hâm nhà bên cạnh.
Thành Hòa dựa vào cửa, nói: "Mẹ đi ra ngoài đi."
"Ôi chao, không cần phải xấu hổ. Anh trai con cũng từng như vậy." Giang Linh lấy quần lót sạch trong tủ quần áo của cậu, đi đến trước cửa nhà tắm: "Mẹ treo quần lót của con ở trên cửa, nhớ phải thay đó."
"Vâng." Thành Hòa cúi đầu đỏ bừng mặt.
Thành Hòa hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm đó cậu lại nằm mơ, trong mơ ngoài mơ đều là Trình Hâm, cô cười hôn cậu, khóc ôm cậu... Đủ loại Trình Hâm.
Thành Hòa thay quần lót xong, giặt đồ lót bẩn rồi phơi lên. Đến khi cậu xuống nhà thì tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ, khiến cậu dựng cả tóc gáy.
Thành Hòa đứng ở đầu cầu thang, bước chân khựng lại, sau đó thong thả đi đến trước bàn ăn, ăn một miếng bánh bao, rồi do dự mở miệng: "Mọi người…?"
"Nghe nói em mộng tinh à?" Thành Tuấn uống sữa đậu nành, nói.
Thành Hòa suýt nữa thì nghẹn miếng bánh bao trong miệng, cậu u oán nhìn mẹ mình.
Giang Linh khoát tay, bà ấy nói như không có chuyện gì: "Không có gì đâu."
Quả thật không có gì.
Còn chưa đến buổi trưa, cả hai nhà đã biết chuyện này, chẳng qua biến thành 'Thành Hòa tè dầm'.
Trình Hâm xé một gói khoai tây chiên, tò mò hỏi: "Em lớn vậy rồi mà vẫn còn tè dầm sao?"
Tai Thành Hòa đỏ như cà chua, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu: "Em không có."
Trình Hâm đảo mắt, đáy mắt hiện lên vẻ xảo quyệt, không phải tè dầm, vậy chính là thiếu niên mới lớn mộng tinh.
Vừa nghĩ vậy, Trình Hâm nở nụ cười gian xảo, cô để khoai tây xuống, liếm môi đến gần Thành Hòa.
Thành Hòa đang cầm một quyển sách, nhích sang bên cạnh, Trình Hâm lại không buông tha, cô giật lấy sách của cậu, khuôn mặt xinh đẹp ở ngay trước mặt chàng trai.
"Vậy có phải em mơ thấy gì đó đúng không?"
Thành Hòa bị cô nói trúng tim đen, hai má càng đỏ hơn, cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ, cúi thấp đầu xuống.
Trình Hâm thấy cậu như vậy thì biết suy đoán của mình đã chính xác.
Cô túm lấy cánh tay của cậu, vội vàng muốn biết: "Em nói nhanh lên, rốt cuộc em mơ thấy cái gì vậy?"
Thành Hòa bị cô trêu chọc khiến mặt đỏ tai hồng, môi cậu mím chặt. Mùi hương thơm dịu thoang thoảng trên người cô gái xông vào mũi, rất dễ ngửi.
Trình Hâm xoa đầu cậu, ngón tay cô chọc lên khuôn mặt mềm mại của cậu: "A Hòa, người trong mộng của em có đẹp như chị không?"
Thật ra cô muốn hỏi cậu có phải cậu mơ thấy cô không, nhưng cô không dám.
Thành Hòa bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trừng lớn, trong mắt còn có vẻ ngây ngô.
Cậu cũng không biết nên trả lời thế nào, người trong mơ của cậu là cô, nhưng cũng không phải cô.
Chị gái trong mơ có vẻ ngoài giống như chị gái trước mặt, nhưng chị gái trong mơ lại làm với cậu những việc mà chị gái trước mặt chưa từng làm với cậu.
Cậu không biết có phải cùng một người hay không.
"Ồ." Trình Hâm nửa tin nửa ngờ.
Thành Hòa lấy nắp bút cô đang cắn trong miệng ra, nghiêm nghị nói: "Không được cắn nắp bút."
"Hừ, em lắm chuyện quá!" Trình Hâm bĩu môi, thay đổi tư thế, tiếp tục nằm úp sấp.
Thành phố sắp chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cửa sổ tối om và yên lặng, không biết qua bao lâu, tiếng thở đều đặn của Trình Hâm truyền đến, Thành Hòa ngẩng đầu thì thấy cô nằm ngủ trên bàn.
Trong phòng vô cũng yên lặng ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì không còn tiếng gì khác.
Thành Hòa nhìn dáng vẻ không chút đề phòng của người mình thích ở bên cạnh, cậu bỗng bị kích động, vô thức đến gần Trình Hâm, hô hấp của cô càng ngày càng gần, rất ấm áp khiến nhịp tim của cậu cũng đập nhanh hơn.
Thành Hòa si mê cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi căng mọng của Trình Hâm.
Rất ấm áp, là một cảm giác cậu chưa từng có.
Lúc này, Thành Hòa hiểu được thì ra mình khát khao cảm giác này.
"Ưm."
Trình Hâm đang ngủ bỗng kêu lên một tiếng, cô xoay người theo bản năng rồi ngủ tiếp.
Thành Hòa ăn vụng thành công, trong lòng mừng thầm. Cậu sờ môi mình, hoá ra đây là cảm giác hôn môi...
Đây là lần đầu tiên cậu hôn người khác, cũng là nụ hôn đầu của cậu.
Đêm đã khuya, Thành Hòa không còn tâm trạng học hành nữa.
Cậu đứng dậy đi đến bên giường của Trình Hâm vén chăn lên, sau đó bế cô đang nằm ngủ ở bên bàn học, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Trình Hâm ngủ rất sâu, cũng không nhận ra mình đã thay đổi chỗ ngủ.
Thành Hòa cởi giày giúp cô, đắp chăn cẩn thận, lưu luyến không rời hôn lên trán cô một cái.
Đây là cô gái mà cậu thích.
Trước khi đi, Thành Hòa vô tình nhìn thấy tài liệu du học mà vừa rồi cô vội vàng nhét vào ngăn kéo, ma xui quỷ khiến cậu kéo ngăn kéo ra, sau khi nhìn thấy nội dung trên đó thì hiểu được, thì ra cô muốn đi du học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hòa đi ra khỏi cổng nhà họ Trình, đờ đẫn ngồi xổm ở ven đường. Cả người không còn sức lực giống như quả bóng cao su bị xì hơi, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lúc này Thành Hòa bỗng nhận ra dù cậu cố gắng thế nào thì giữa cậu và Trình Hâm vẫn luôn tồn tại sáu năm, cậu đuổi nhanh như thế nào cũng không kịp thời gian sáu năm.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Linh chuẩn bị xong bữa sáng, thấy con trai lớn và Trình Nam xuống tầng ăn sáng, bà thản nhiên thuận miệng hỏi: "Em trai con vẫn chưa dậy sao?"
"Con không biết." Thành Tuấn ngáp một cái, cậu ấy cắn bánh mì rồi đáp: "Có lẽ vẫn đang ngủ."
"Thằng nhóc này, đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa dậy." Giang Linh đặt nồi xuống, hùng hổ đi lên tầng: "Thành Hòa, con còn không biết đường dậy sao?"
Trong phòng, chàng trai bị tiếng mẹ ầm ĩ làm cho tỉnh giấc. Cậu xốc chăn lên, kéo quần lót ra nhìn.
Có một lượng lớn chất lỏng màu trắng đục dính trên quần lót, nhớp nhớp rất khó chịu.
Giang Linh cũng không thèm gõ cửa, bà ấy đi thẳng vào, than thở: "Đã mấy giờ rồi mà con vẫn còn ngủ hả?"
Thành Hòa nằm trên giường bị mẹ làm cho hết hồn, cậu kéo chăn lên che hai chân lại, thảng thốt nhìn mẹ mình.
Giang Linh chỉ liếc một cái là biết cậu bị làm sao, bà ấy nhếch môi, nở nụ cười xấu xa và duỗi tay kéo chăn của Thành Hòa ra: "Á à, con trai nhỏ của mẹ lớn rồi ư?"
Thành Hòa bị mẹ nhìn đến xấu hổ, lập tức vén chăn lên, bịt quần lót chạy vào nhà tắm.
"Này, con chạy cái gì?" Giang Linh thở dài, thằng nhóc này từ nhỏ đã như vậy, không thân thiết với ai, ngoại trừ Trình Hâm nhà bên cạnh.
Thành Hòa dựa vào cửa, nói: "Mẹ đi ra ngoài đi."
"Ôi chao, không cần phải xấu hổ. Anh trai con cũng từng như vậy." Giang Linh lấy quần lót sạch trong tủ quần áo của cậu, đi đến trước cửa nhà tắm: "Mẹ treo quần lót của con ở trên cửa, nhớ phải thay đó."
"Vâng." Thành Hòa cúi đầu đỏ bừng mặt.
Thành Hòa hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm đó cậu lại nằm mơ, trong mơ ngoài mơ đều là Trình Hâm, cô cười hôn cậu, khóc ôm cậu... Đủ loại Trình Hâm.
Thành Hòa thay quần lót xong, giặt đồ lót bẩn rồi phơi lên. Đến khi cậu xuống nhà thì tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ, khiến cậu dựng cả tóc gáy.
Thành Hòa đứng ở đầu cầu thang, bước chân khựng lại, sau đó thong thả đi đến trước bàn ăn, ăn một miếng bánh bao, rồi do dự mở miệng: "Mọi người…?"
"Nghe nói em mộng tinh à?" Thành Tuấn uống sữa đậu nành, nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hòa suýt nữa thì nghẹn miếng bánh bao trong miệng, cậu u oán nhìn mẹ mình.
Giang Linh khoát tay, bà ấy nói như không có chuyện gì: "Không có gì đâu."
Quả thật không có gì.
Còn chưa đến buổi trưa, cả hai nhà đã biết chuyện này, chẳng qua biến thành 'Thành Hòa tè dầm'.
Trình Hâm xé một gói khoai tây chiên, tò mò hỏi: "Em lớn vậy rồi mà vẫn còn tè dầm sao?"
Tai Thành Hòa đỏ như cà chua, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu: "Em không có."
Trình Hâm đảo mắt, đáy mắt hiện lên vẻ xảo quyệt, không phải tè dầm, vậy chính là thiếu niên mới lớn mộng tinh.
Vừa nghĩ vậy, Trình Hâm nở nụ cười gian xảo, cô để khoai tây xuống, liếm môi đến gần Thành Hòa.
Thành Hòa đang cầm một quyển sách, nhích sang bên cạnh, Trình Hâm lại không buông tha, cô giật lấy sách của cậu, khuôn mặt xinh đẹp ở ngay trước mặt chàng trai.
"Vậy có phải em mơ thấy gì đó đúng không?"
Thành Hòa bị cô nói trúng tim đen, hai má càng đỏ hơn, cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ, cúi thấp đầu xuống.
Trình Hâm thấy cậu như vậy thì biết suy đoán của mình đã chính xác.
Cô túm lấy cánh tay của cậu, vội vàng muốn biết: "Em nói nhanh lên, rốt cuộc em mơ thấy cái gì vậy?"
Thành Hòa bị cô trêu chọc khiến mặt đỏ tai hồng, môi cậu mím chặt. Mùi hương thơm dịu thoang thoảng trên người cô gái xông vào mũi, rất dễ ngửi.
Trình Hâm xoa đầu cậu, ngón tay cô chọc lên khuôn mặt mềm mại của cậu: "A Hòa, người trong mộng của em có đẹp như chị không?"
Thật ra cô muốn hỏi cậu có phải cậu mơ thấy cô không, nhưng cô không dám.
Thành Hòa bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trừng lớn, trong mắt còn có vẻ ngây ngô.
Cậu cũng không biết nên trả lời thế nào, người trong mơ của cậu là cô, nhưng cũng không phải cô.
Chị gái trong mơ có vẻ ngoài giống như chị gái trước mặt, nhưng chị gái trong mơ lại làm với cậu những việc mà chị gái trước mặt chưa từng làm với cậu.
Cậu không biết có phải cùng một người hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro