Chương 14
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
"Chị có xinh không?" Trình Hâm mỉm cười hỏi tiếp.
Thành Hòa không khỏi nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Xinh."
Chị cậu là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.
Trình Hâm đầy hứng thú liếm môi, cô cố ý đến gần đôi tai đỏ bừng của cậu, môi kề sát vào tai cậu, nói chuyện mang theo sự quyến rũ trí mạng, chậm rãi nói từng chữ: "Vậy sau này, em phải, thường xuyên, mơ thấy chị nhé, được không?"
Hơi thở của cô phả vào lỗ tai và cổ của cậu khiến lòng cậu tê dại, cảm giác lần trước bị cô cọ chân vào lại xuất hiện.
"Được." Thành Hòa ngây ngốc gật đầu đồng ý.
Trong mơ của cậu đều là chị cậu.
Lễ Quốc khánh.
Hơn một tuần sau Trung Thu là đến lễ Quốc khánh.
Nhờ sự cố gắng của Thành Hòa, bốn vị bố mẹ cũng không nghi ngờ nữa, đồng ý để hai người có thể trở về Hồng Kông chơi vào kỳ nghỉ Quốc khánh.
Bởi vì là ngày nghỉ nên buổi chiều không phải đi học, hết giờ học buổi sáng, Trình Hâm lôi kéo Thành Hòa chạy nhanh về nhà. Hai người thu dọn hành lý, tài xế đưa bọn họ đến bến tàu, bọn họ ngồi phà đến Hồng Kông.
Trình Bội Nghi ân cần hỏi han: "Tâm Tâm, con đã mang đủ quần áo chưa?"
"Mẹ, con có quần áo ở bên đó, nên không cần mang nhiều." Trình Hâm mừng rỡ như điên, cô thỉnh thoảng sẽ đến Hồng Kông ở, vậy nên trong nhà bên đó cũng có rất nhiều đồ của cô.
Trình Bội Nghi vuốt bím tóc đuôi sam của cô, liếc nhìn nói: "Các loại giấy tờ thì sao? Đã mang cả chưa?"
Trình Hâm vỗ vào balo trên người, cười nói: "Có, con mang cả rồi."
Thành Hòa nhìn hai mẹ con họ tương tác với nhau, cậu kéo vali của Trình Hâm xuống tầng. Cô vui vẻ đi theo sau cậu, hào hứng nói: "Cuối cùng cũng có thể đi chơi rồi."
Hôm nay Trình Hâm mặc một chiếc quần bò màu xanh và áo sơ mi có in hoa màu xanh, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Áo sơ mi được bỏ vào quần làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp của cô, cả người như tỏa ra ánh nắng, hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa theo động tác nhảy nhót của cô, trông rất có tinh thần và đáng yêu.
Trình Bội Nghi lại lo lắng dặn dò cô: "Chăm sóc em trai cẩn thận, biết chưa? Còn có dì Giang của con đã đánh tiếng với người bên kia rồi, sau khi các con đến sẽ có người đón hai đứa. À đúng rồi, buổi tối không được đi chơi lung tung biết không?"
"Vâng, bọn con chắc chắn sẽ không đi lung tung." Trình Hâm bình tĩnh nói dối có lệ với mẹ.
Genkawa Yoshiba đi tới, ông thuận miệng hỏi: "Có mang đủ tiền không? Không đủ thì bố cho con." Ông nói rồi lấy thẻ trong ví tiền ra.
Trình Hâm cản tay bố lại, cười nhe răng nói: "Không cần đâu ạ." Trình Bội Nghi đã chuẩn bị tiền mặt cho cô, cô vỗ cái túi của mình nói: "Mẹ đã cho con tiền rồi, là tiền mặt."
Trình Hâm cũng không nghèo, lần này cô ra ngoài đã mang theo thẻ bố mẹ cho tiền tiêu vặt, còn mang theo cả thẻ của cô cho cô. Cô Kato luôn cảm thấy không thể để hai đứa cháu chịu khổ, vậy nên đã cho Trình Nam và Trình Hâm thẻ phụ của mình, đồng thời còn chu cấp định kỳ cho hai đứa nhỏ nên hai người bọn họ không hề nghèo chút nào.
"Lái xe tới rồi, đi thôi."
"Vâng, tạm biệt bố mẹ." Trình Hâm vui vẻ đi ra cửa.
"Tạm biệt chú dì."
Genkawa Yoshiba vỗ vai Thành Hòa: "Trên đường chú ý an toàn, tới nơi nhớ gọi điện về nhà." Mặc dù thằng nhóc này là đứa nhỏ nhất, nhưng cũng là đứa trẻ trưởng thành, chín chắn nhất trong bốn đứa. Genkawa Yoshiba rất yên tâm khi để cô đi ra ngoài với cậu.
Thành Hòa đáp lại: "Vâng." Tâm trí Trình Hâm ở bên cạnh đã sớm bay đi đâu mất rồi.
Ở trên phà, Thành Hòa bị say sóng, cậu tựa vào ghế với vẻ mặt tái nhợt, không nói gì.
"Khó chịu à?"
"Ừ." Thành Hòa khẽ ừ, xem như trả lời cô.
Trình Hâm thở dài, cô để đầu cậu dựa vào vai mình rồi cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, cô chỉnh sửa lại những bức ảnh phong cảnh vừa chụp. Ngoài miệng thì than vãn: "Đã đi bao nhiêu lần rồi mà lần nào ngồi phà em cũng bị say sóng thế? Tại sao lúc em ngồi ô tô thì không bị say?"
Thành Hòa có cảm giác linh hồn của mình đã bay khỏi cơ thể, cậu thở dài tựa vào vai Trình Hâm, cánh tay như có như không kề sát và cô, uể oải nói: "Sao em biết được."
Lúc này Thành Hòa nói chuyện đã yếu hơn bình thường không ít. Cậu là một chàng trai sinh ra ở thành phố biển, vậy mà lại sợ nước sâu, không biết bơi, còn bị say sóng.
"Em không biết sao." Ngoài miệng Trình Hâm than thở, nhưng vẫn không quên bật chế độ tự chụp ảnh, cô giơ điện thoại lên chuẩn bị chụp ảnh.
Thành Hòa cọ đầu vào bả vai cô, mặt vùi vào hõm vai của cô, khẽ nói: "Thôi."
“Chị muốn chụp ảnh mà." Trình Hâm nâng cằm Thành Hòa lên cùng chụp ảnh, cô cất cao giọng, hơi càm ràm: "Lâu rồi em không chụp ảnh với chị đó!"
Thành Hòa cãi lại: "Nào có, rõ ràng chị chụp không ít." Ngón tay cậu luồn vào lọn tóc đuôi ngựa của cô.
"Chị mặc kệ, làm phiền em phối hợp với chị một chút." Trình Hâm nhân lúc cậu không chú ý mà cù lét cậu, Thành Hòa không kịp tránh, lúc này chỉ biết xin tha: "Được rồi được rồi, chụp thì chụp."
"Ngoan." Trình Hâm sờ đầu Thành Hòa, tay khoác lên cổ cậu, hai người thân mật chụp chung. Sau khi chụp ảnh xong, Trình Hâm hài lòng, vỗ đầu Thành Hòa: "Em ngủ tiếp đi."
Điển hình của việc dùng xong thì vứt.
Thành Hòa cũng rất tự nhiên tựa lên vai cô, còn nhân cơ hội đó ôm lấy cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có niềm vui thì phải chia sẻ.
Bạn học Trình Hâm lập tức đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, với tiêu đề: Kỷ niệm lần say sóng không biết lần thứ bao nhiêu cùng bạn học A Hòa.
Trong ảnh Trình Hâm ngước mắt lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, mặt mày tươi cười. Mà mặt Thành Hòa thì không có cảm xúc, trong mắt dường như còn có chút ghét bỏ.
Bình luận: [Tới rồi sao?]
Điện thoại Trình Nam có bật thông báo, chỉ cần Trình Hâm đăng cái gì thì đều sẽ thông báo cho cậu ấy trước tiên. Cậu ấy vừa nhìn thấy ảnh selfie thì liền bình luận.
[Vẫn đang trên đường. Không đúng, vẫn đang dưới nước.]
Trình Nam phóng to ảnh lên xem, cậu nói: [A Hòa lại say sóng à?]
[Đúng vậy, không phải em không biết lần nào ngồi phà em ấy cũng bị say sóng.]
Thành Hòa không khỏi nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Xinh."
Chị cậu là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.
Trình Hâm đầy hứng thú liếm môi, cô cố ý đến gần đôi tai đỏ bừng của cậu, môi kề sát vào tai cậu, nói chuyện mang theo sự quyến rũ trí mạng, chậm rãi nói từng chữ: "Vậy sau này, em phải, thường xuyên, mơ thấy chị nhé, được không?"
Hơi thở của cô phả vào lỗ tai và cổ của cậu khiến lòng cậu tê dại, cảm giác lần trước bị cô cọ chân vào lại xuất hiện.
"Được." Thành Hòa ngây ngốc gật đầu đồng ý.
Trong mơ của cậu đều là chị cậu.
Lễ Quốc khánh.
Hơn một tuần sau Trung Thu là đến lễ Quốc khánh.
Nhờ sự cố gắng của Thành Hòa, bốn vị bố mẹ cũng không nghi ngờ nữa, đồng ý để hai người có thể trở về Hồng Kông chơi vào kỳ nghỉ Quốc khánh.
Bởi vì là ngày nghỉ nên buổi chiều không phải đi học, hết giờ học buổi sáng, Trình Hâm lôi kéo Thành Hòa chạy nhanh về nhà. Hai người thu dọn hành lý, tài xế đưa bọn họ đến bến tàu, bọn họ ngồi phà đến Hồng Kông.
Trình Bội Nghi ân cần hỏi han: "Tâm Tâm, con đã mang đủ quần áo chưa?"
"Mẹ, con có quần áo ở bên đó, nên không cần mang nhiều." Trình Hâm mừng rỡ như điên, cô thỉnh thoảng sẽ đến Hồng Kông ở, vậy nên trong nhà bên đó cũng có rất nhiều đồ của cô.
Trình Bội Nghi vuốt bím tóc đuôi sam của cô, liếc nhìn nói: "Các loại giấy tờ thì sao? Đã mang cả chưa?"
Trình Hâm vỗ vào balo trên người, cười nói: "Có, con mang cả rồi."
Thành Hòa nhìn hai mẹ con họ tương tác với nhau, cậu kéo vali của Trình Hâm xuống tầng. Cô vui vẻ đi theo sau cậu, hào hứng nói: "Cuối cùng cũng có thể đi chơi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Trình Hâm mặc một chiếc quần bò màu xanh và áo sơ mi có in hoa màu xanh, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Áo sơ mi được bỏ vào quần làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp của cô, cả người như tỏa ra ánh nắng, hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa theo động tác nhảy nhót của cô, trông rất có tinh thần và đáng yêu.
Trình Bội Nghi lại lo lắng dặn dò cô: "Chăm sóc em trai cẩn thận, biết chưa? Còn có dì Giang của con đã đánh tiếng với người bên kia rồi, sau khi các con đến sẽ có người đón hai đứa. À đúng rồi, buổi tối không được đi chơi lung tung biết không?"
"Vâng, bọn con chắc chắn sẽ không đi lung tung." Trình Hâm bình tĩnh nói dối có lệ với mẹ.
Genkawa Yoshiba đi tới, ông thuận miệng hỏi: "Có mang đủ tiền không? Không đủ thì bố cho con." Ông nói rồi lấy thẻ trong ví tiền ra.
Trình Hâm cản tay bố lại, cười nhe răng nói: "Không cần đâu ạ." Trình Bội Nghi đã chuẩn bị tiền mặt cho cô, cô vỗ cái túi của mình nói: "Mẹ đã cho con tiền rồi, là tiền mặt."
Trình Hâm cũng không nghèo, lần này cô ra ngoài đã mang theo thẻ bố mẹ cho tiền tiêu vặt, còn mang theo cả thẻ của cô cho cô. Cô Kato luôn cảm thấy không thể để hai đứa cháu chịu khổ, vậy nên đã cho Trình Nam và Trình Hâm thẻ phụ của mình, đồng thời còn chu cấp định kỳ cho hai đứa nhỏ nên hai người bọn họ không hề nghèo chút nào.
"Lái xe tới rồi, đi thôi."
"Vâng, tạm biệt bố mẹ." Trình Hâm vui vẻ đi ra cửa.
"Tạm biệt chú dì."
Genkawa Yoshiba vỗ vai Thành Hòa: "Trên đường chú ý an toàn, tới nơi nhớ gọi điện về nhà." Mặc dù thằng nhóc này là đứa nhỏ nhất, nhưng cũng là đứa trẻ trưởng thành, chín chắn nhất trong bốn đứa. Genkawa Yoshiba rất yên tâm khi để cô đi ra ngoài với cậu.
Thành Hòa đáp lại: "Vâng." Tâm trí Trình Hâm ở bên cạnh đã sớm bay đi đâu mất rồi.
Ở trên phà, Thành Hòa bị say sóng, cậu tựa vào ghế với vẻ mặt tái nhợt, không nói gì.
"Khó chịu à?"
"Ừ." Thành Hòa khẽ ừ, xem như trả lời cô.
Trình Hâm thở dài, cô để đầu cậu dựa vào vai mình rồi cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, cô chỉnh sửa lại những bức ảnh phong cảnh vừa chụp. Ngoài miệng thì than vãn: "Đã đi bao nhiêu lần rồi mà lần nào ngồi phà em cũng bị say sóng thế? Tại sao lúc em ngồi ô tô thì không bị say?"
Thành Hòa có cảm giác linh hồn của mình đã bay khỏi cơ thể, cậu thở dài tựa vào vai Trình Hâm, cánh tay như có như không kề sát và cô, uể oải nói: "Sao em biết được."
Lúc này Thành Hòa nói chuyện đã yếu hơn bình thường không ít. Cậu là một chàng trai sinh ra ở thành phố biển, vậy mà lại sợ nước sâu, không biết bơi, còn bị say sóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không biết sao." Ngoài miệng Trình Hâm than thở, nhưng vẫn không quên bật chế độ tự chụp ảnh, cô giơ điện thoại lên chuẩn bị chụp ảnh.
Thành Hòa cọ đầu vào bả vai cô, mặt vùi vào hõm vai của cô, khẽ nói: "Thôi."
“Chị muốn chụp ảnh mà." Trình Hâm nâng cằm Thành Hòa lên cùng chụp ảnh, cô cất cao giọng, hơi càm ràm: "Lâu rồi em không chụp ảnh với chị đó!"
Thành Hòa cãi lại: "Nào có, rõ ràng chị chụp không ít." Ngón tay cậu luồn vào lọn tóc đuôi ngựa của cô.
"Chị mặc kệ, làm phiền em phối hợp với chị một chút." Trình Hâm nhân lúc cậu không chú ý mà cù lét cậu, Thành Hòa không kịp tránh, lúc này chỉ biết xin tha: "Được rồi được rồi, chụp thì chụp."
"Ngoan." Trình Hâm sờ đầu Thành Hòa, tay khoác lên cổ cậu, hai người thân mật chụp chung. Sau khi chụp ảnh xong, Trình Hâm hài lòng, vỗ đầu Thành Hòa: "Em ngủ tiếp đi."
Điển hình của việc dùng xong thì vứt.
Thành Hòa cũng rất tự nhiên tựa lên vai cô, còn nhân cơ hội đó ôm lấy cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có niềm vui thì phải chia sẻ.
Bạn học Trình Hâm lập tức đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, với tiêu đề: Kỷ niệm lần say sóng không biết lần thứ bao nhiêu cùng bạn học A Hòa.
Trong ảnh Trình Hâm ngước mắt lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, mặt mày tươi cười. Mà mặt Thành Hòa thì không có cảm xúc, trong mắt dường như còn có chút ghét bỏ.
Bình luận: [Tới rồi sao?]
Điện thoại Trình Nam có bật thông báo, chỉ cần Trình Hâm đăng cái gì thì đều sẽ thông báo cho cậu ấy trước tiên. Cậu ấy vừa nhìn thấy ảnh selfie thì liền bình luận.
[Vẫn đang trên đường. Không đúng, vẫn đang dưới nước.]
Trình Nam phóng to ảnh lên xem, cậu nói: [A Hòa lại say sóng à?]
[Đúng vậy, không phải em không biết lần nào ngồi phà em ấy cũng bị say sóng.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro