Chương 17
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Thành Hòa cực kỳ ghét người lạ bắt chuyện với mình, cậu vô thức cúi đầu núp sau lưng Trình Hâm.
Thành Tuấn an ủi vỗ vai cậu rồi tiến lên nửa bước nở nụ cười lễ phép, giải thích bằng tiếng Quảng Đông tiêu chuẩn: “Ngại quá. Em trai tôi còn nhỏ nên không có thông tin liên lạc.”
Hai cô gái nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thành Tuấn thì lập tức chìm vào trong nháy mắt.
“Bọn em có thể xin thông tin liên lạc của anh được không?”
Thành Tuấn nhướng mày, giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có điện thoại, phải làm sao đây...”
Vẻ mặt của hai cô gái lập tức thay đổi, khóe miệng hạ xuống, bọn họ nói chuyện với Trình Hâm bằng vẻ mặt kìm nén: “Chị ơi, hai người em trai của chị thật sự rất đẹp trai!!!”
Trình Hâm nháy mắt, nâng ngón tay đẩy kính râm, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý: “Cảm ơn em.” Cô luôn biết các em trai của cô vừa đáng yêu lại quyến rũ.
Ba chị em đến nơi tổ chức lễ hội âm nhạc, bọn họ vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm thì có ánh chiều tà chiếu vào, Trình Hâm bất giác che ánh nắng rồi ngắm nhìn bốn phía.
Trình Hâm hỏi: “Ở đâu vậy?”
Thành Tuấn chỉ về một phía: “Ở đó.”
“Ồ.”
Trình Hâm đi theo sát từ phía sau, trên đường đi ba người trò chuyện rôm rả. Khi sắp đến cổng sân vận động thì bỗng nhiên Trình Hâm dừng bước, cô tò mò nhìn vài cô gái ở cách đó không xa.
Dọc theo con đường này cô nhìn thấy có không ít cô gái cầm đủ các băng rôn figure và những tấm ảnh tụ tập lại nói chuyện phiếm, trao đổi đồ vật nào đó.
Thậm chí còn có người đeo vòng tay thần tượng, cũng có người in dấu lên mặt.
Trình Hâm túm lấy cánh tay của Thành Tuấn, tò mò hỏi: “Các cô ấy đang làm gì vậy?”
Thành Tuấn che miệng nói: “Trao đổi đồ chăng?”
“Vì sao bọn họ làm như vậy?” Từ trước đến nay Trình Hâm không theo đuổi thần tượng nên tất nhiên không biết những thứ này.
Thành Tuấn hít một hơi rồi giải thích: “Bọn họ đều là fan hâm mộ, bọn họ thành lập nhóm fan hâm mộ, khi thần tượng có hoạt động nào thì sẽ tới cổ vũ. Đồ bọn họ cầm chính là đồ cổ vũ, có cả banner, cũng có đồ trang sức và quần áo giống với đồ của thần tượng.”
Cậu ấy chỉ vào vài cô gái ở ven đường rồi nói: “Chị nhìn quần áo của bọn họ đi, có quen mắt không?”
Trình Hâm gật đầu, kinh ngạc hô lên: “Chẳng phải là thiết kế mà chị đưa cho em và Nam Nam sao? Tại sao bọn họ lại có nó?”
Khi cô còn học ở trường trong nước, có bài tập yêu cầu học sinh tự tạo nhãn hiệu của mình, có vài bạn học chọn làm trang sức hoặc là đồ ngọt thức ăn ngon nào đó. Lúc ấy Trình Hâm có hứng thú với hội họa, cô cũng có cách nhìn riêng trong việc ăn mặc của mình nên cô chọn làm quần áo. Nhưng không biết vì sao lúc ấy cô chỉ làm một nửa, cũng không kiên trì tiếp tục tạo nhãn hiệu. Có điều trong khoảng thời gian sau đó, khi rảnh rỗi cô sẽ thiết kế một vài mẫu quần áo đưa cho người nhà.
Thành Tuấn khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cho nên lúc trước em đã bảo chị đăng kí nhãn hiệu, thành lập studio quần áo. Nếu không thì những fans này chỉ có thể đi mua đồ lậu hoặc là tự chế. Hơn nữa rõ ràng đây là thành quả chị vất vả thiết kế ra, bán ra tiền nhưng không thuộc về chị, chị có khó chịu không?”
Trình Hâm không biết năng lực của hai người em trai, cô không ngờ quần áo của hai người bọn họ sẽ bị fans săn lùng trên mạng và làm quần áo tương tự. Cô gật đầu, hiểu rõ nói: “Xem ra chị phải đưa chuyện này vào danh sách ưu tiên rồi.”
Nhưng Trình Hâm là người coi trọng đồng tiền, cơ hội kiếm tiền đưa đến tận miệng thì tại sao cô lại không cần, nên cô quyết định sẽ thành lập nhãn hiệu quần áo độc lập của riêng mình! Người mẫu thì dùng các em trai nhà mình, dù sao cũng miễn phí.
Cánh tay phải của Thành Tuấn khoác lên trên bả vai của Trình Hâm, ôm cô nói: “Em và Nam Nam làm người mẫu miễn phí cho chị! Làm vĩnh viễn không lấy tiền luôn.”
“Vậy thì tốt quá.” Trình Hâm hài lòng vỗ mu bàn tay cậu ấy.
Thành Hòa bị xem nhẹ nãy giờ nghiêm mặt lại, không vui đẩy hai người trước mặt ra, nói chen vào: “Em cũng có thể làm được!”
Trình Hâm ôm eo Thành Hòa, kéo cậu vào trong lòng, xoa nắn thịt eo mềm mại của cậu, mỉm cười nói chuyện với hai người bọn họ: “Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm được.”
Cô mỉm cười, khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Thành Hòa thông qua chiếc kính râm màu đen thì trong lòng chợt căng thẳng, cô lắc đầu dời mắt.
Vì sao cô lại thấy tính chiếm hữu mạnh mẽ từ trong đôi mắt của cậu nhỉ?
Thành Tuấn chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy quay đầu trêu ghẹo nói: “A Hòa à, catse của em có đắt không đấy? Chị ấy không có nhiều tiền đâu.”
Thành Hòa được cô ôm thì rất vui vẻ, mỉm cười lộ ra hai hàng hàm răng trắng tinh: “Em miễn phí.”
“Ôi...” Trình Hâm cảm khái: “Các em đúng là em trai tốt của chị! Tương lai của chị phải phụ thuộc vào các em rồi!!! Sau này chị có thể trở thành phú bà ăn no chờ chết trước hai mươi tám tuổi không thì phải phụ thuộc vào các em đấy.”
Thành Hòa nhìn cô nghiêm túc nói: “Em nuôi chị!”
“Được.” Hiển nhiên Trình Hâm không để tâm tới lời nói của cậu.
Thành Tuấn nghe hai người nói chuyện thì thở một hơi thật dài.
Một người thiếu quyết đoán từ xưa đến nay có thần kinh thô không suy nghĩ nhiều, một người ước gì có thể thông báo cho cả thế giới biết người cậu thích là Trình Hâm.
Trình Hâm nói cái gì thì là cái đó, sau Quốc Khánh cô bàn bạc với mẹ mình, cả nhà đều nhất trí quyết định ủng hộ cô gầy dựng sự nghiệp.
Thế là, Trình Hâm đăng ký nhãn hiệu và studio dưới sự trợ giúp của Trình Bội Nghi, trước đó cô đã thành công đạt thỏa thuận hợp tác lâu dài với xưởng may.
Trình Nam và Thành Tuấn trở thành người đại diện cho nhãn hiệu của cô cả đời.
Thành Tuấn an ủi vỗ vai cậu rồi tiến lên nửa bước nở nụ cười lễ phép, giải thích bằng tiếng Quảng Đông tiêu chuẩn: “Ngại quá. Em trai tôi còn nhỏ nên không có thông tin liên lạc.”
Hai cô gái nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thành Tuấn thì lập tức chìm vào trong nháy mắt.
“Bọn em có thể xin thông tin liên lạc của anh được không?”
Thành Tuấn nhướng mày, giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có điện thoại, phải làm sao đây...”
Vẻ mặt của hai cô gái lập tức thay đổi, khóe miệng hạ xuống, bọn họ nói chuyện với Trình Hâm bằng vẻ mặt kìm nén: “Chị ơi, hai người em trai của chị thật sự rất đẹp trai!!!”
Trình Hâm nháy mắt, nâng ngón tay đẩy kính râm, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý: “Cảm ơn em.” Cô luôn biết các em trai của cô vừa đáng yêu lại quyến rũ.
Ba chị em đến nơi tổ chức lễ hội âm nhạc, bọn họ vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm thì có ánh chiều tà chiếu vào, Trình Hâm bất giác che ánh nắng rồi ngắm nhìn bốn phía.
Trình Hâm hỏi: “Ở đâu vậy?”
Thành Tuấn chỉ về một phía: “Ở đó.”
“Ồ.”
Trình Hâm đi theo sát từ phía sau, trên đường đi ba người trò chuyện rôm rả. Khi sắp đến cổng sân vận động thì bỗng nhiên Trình Hâm dừng bước, cô tò mò nhìn vài cô gái ở cách đó không xa.
Dọc theo con đường này cô nhìn thấy có không ít cô gái cầm đủ các băng rôn figure và những tấm ảnh tụ tập lại nói chuyện phiếm, trao đổi đồ vật nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí còn có người đeo vòng tay thần tượng, cũng có người in dấu lên mặt.
Trình Hâm túm lấy cánh tay của Thành Tuấn, tò mò hỏi: “Các cô ấy đang làm gì vậy?”
Thành Tuấn che miệng nói: “Trao đổi đồ chăng?”
“Vì sao bọn họ làm như vậy?” Từ trước đến nay Trình Hâm không theo đuổi thần tượng nên tất nhiên không biết những thứ này.
Thành Tuấn hít một hơi rồi giải thích: “Bọn họ đều là fan hâm mộ, bọn họ thành lập nhóm fan hâm mộ, khi thần tượng có hoạt động nào thì sẽ tới cổ vũ. Đồ bọn họ cầm chính là đồ cổ vũ, có cả banner, cũng có đồ trang sức và quần áo giống với đồ của thần tượng.”
Cậu ấy chỉ vào vài cô gái ở ven đường rồi nói: “Chị nhìn quần áo của bọn họ đi, có quen mắt không?”
Trình Hâm gật đầu, kinh ngạc hô lên: “Chẳng phải là thiết kế mà chị đưa cho em và Nam Nam sao? Tại sao bọn họ lại có nó?”
Khi cô còn học ở trường trong nước, có bài tập yêu cầu học sinh tự tạo nhãn hiệu của mình, có vài bạn học chọn làm trang sức hoặc là đồ ngọt thức ăn ngon nào đó. Lúc ấy Trình Hâm có hứng thú với hội họa, cô cũng có cách nhìn riêng trong việc ăn mặc của mình nên cô chọn làm quần áo. Nhưng không biết vì sao lúc ấy cô chỉ làm một nửa, cũng không kiên trì tiếp tục tạo nhãn hiệu. Có điều trong khoảng thời gian sau đó, khi rảnh rỗi cô sẽ thiết kế một vài mẫu quần áo đưa cho người nhà.
Thành Tuấn khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cho nên lúc trước em đã bảo chị đăng kí nhãn hiệu, thành lập studio quần áo. Nếu không thì những fans này chỉ có thể đi mua đồ lậu hoặc là tự chế. Hơn nữa rõ ràng đây là thành quả chị vất vả thiết kế ra, bán ra tiền nhưng không thuộc về chị, chị có khó chịu không?”
Trình Hâm không biết năng lực của hai người em trai, cô không ngờ quần áo của hai người bọn họ sẽ bị fans săn lùng trên mạng và làm quần áo tương tự. Cô gật đầu, hiểu rõ nói: “Xem ra chị phải đưa chuyện này vào danh sách ưu tiên rồi.”
Nhưng Trình Hâm là người coi trọng đồng tiền, cơ hội kiếm tiền đưa đến tận miệng thì tại sao cô lại không cần, nên cô quyết định sẽ thành lập nhãn hiệu quần áo độc lập của riêng mình! Người mẫu thì dùng các em trai nhà mình, dù sao cũng miễn phí.
Cánh tay phải của Thành Tuấn khoác lên trên bả vai của Trình Hâm, ôm cô nói: “Em và Nam Nam làm người mẫu miễn phí cho chị! Làm vĩnh viễn không lấy tiền luôn.”
“Vậy thì tốt quá.” Trình Hâm hài lòng vỗ mu bàn tay cậu ấy.
Thành Hòa bị xem nhẹ nãy giờ nghiêm mặt lại, không vui đẩy hai người trước mặt ra, nói chen vào: “Em cũng có thể làm được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hâm ôm eo Thành Hòa, kéo cậu vào trong lòng, xoa nắn thịt eo mềm mại của cậu, mỉm cười nói chuyện với hai người bọn họ: “Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm được.”
Cô mỉm cười, khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Thành Hòa thông qua chiếc kính râm màu đen thì trong lòng chợt căng thẳng, cô lắc đầu dời mắt.
Vì sao cô lại thấy tính chiếm hữu mạnh mẽ từ trong đôi mắt của cậu nhỉ?
Thành Tuấn chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy quay đầu trêu ghẹo nói: “A Hòa à, catse của em có đắt không đấy? Chị ấy không có nhiều tiền đâu.”
Thành Hòa được cô ôm thì rất vui vẻ, mỉm cười lộ ra hai hàng hàm răng trắng tinh: “Em miễn phí.”
“Ôi...” Trình Hâm cảm khái: “Các em đúng là em trai tốt của chị! Tương lai của chị phải phụ thuộc vào các em rồi!!! Sau này chị có thể trở thành phú bà ăn no chờ chết trước hai mươi tám tuổi không thì phải phụ thuộc vào các em đấy.”
Thành Hòa nhìn cô nghiêm túc nói: “Em nuôi chị!”
“Được.” Hiển nhiên Trình Hâm không để tâm tới lời nói của cậu.
Thành Tuấn nghe hai người nói chuyện thì thở một hơi thật dài.
Một người thiếu quyết đoán từ xưa đến nay có thần kinh thô không suy nghĩ nhiều, một người ước gì có thể thông báo cho cả thế giới biết người cậu thích là Trình Hâm.
Trình Hâm nói cái gì thì là cái đó, sau Quốc Khánh cô bàn bạc với mẹ mình, cả nhà đều nhất trí quyết định ủng hộ cô gầy dựng sự nghiệp.
Thế là, Trình Hâm đăng ký nhãn hiệu và studio dưới sự trợ giúp của Trình Bội Nghi, trước đó cô đã thành công đạt thỏa thuận hợp tác lâu dài với xưởng may.
Trình Nam và Thành Tuấn trở thành người đại diện cho nhãn hiệu của cô cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro