Chương 7
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Từ xa Trình Hâm đã nhìn thấy Thành Hòa đang cúi đầu đi đến đây nên mới cố ý né tránh, chờ Thành Hòa đi đến ngã rẽ thì lập tức nhảy ra, vui vẻ nói: “サプライズ! (Ngạc nhiên chưa!)”
Thành Hòa nghiêng người, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là đã bị cô dọa cho hoảng sợ.
Trình Hâm theo bản năng nắm lấy hai cánh tay của cậu nhóc, cười nói: “Làm em sợ à?” Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, như đang an ủi cún con vậy.
Thành Hòa né đầu ra chỗ khác: “Không có.”
Trình Hâm nhún nhún vai, quơ quơ bài thi trong tay, cười nói: “Chị mới đi lấy bài thi ở chỗ thầy giáo, em vào lớp chờ chút nhé, chị đi dọn sách vở đã.”
“Được.” Vẻ mặt Thành Hòa bình tĩnh, bước vào trong phòng học.
Trong lớp vẫn còn vài người chưa về, Trình Hâm nói chuyện với họ mấy câu rồi xách cặp theo Thành Hòa ra ngoài.
Thời gian dần trôi đi, mặt trời lặn xuống. Điện đường bắt đầu được thắp sáng, hai chị em thong thả đi bộ về nhà.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, trên phố chỉ còn lác đác vài người đi lại.
“Sao lại không khóa cửa thế này.” Trình Hâm nhìn cửa nhà không khóa, nghi ngờ đi lên phía trước, nhưng chỉ trong giấy tiếp theo cô đã đứng im tại chỗ.
Cửa khép hờ, ánh đèn trong phòng bật sáng trưng, trong phòng khách, bố và em trai đang cãi nhau.
“Chỉ bởi vì bố cũng từng thích con trai, cho nên mới không đồng ý cho con và Tuấn Tuấn ở bên nhau phải không?”
Trình Nam đang trong giai đoạn dậy thì nổi loạn, dễ xúc động nên lúc nói chuyện cực kỳ lớn tiếng.
Ba người trong nhà không chú ý, mà lời cậu nói vọng ra không chỉ cho bố mẹ nghe thấy mà còn truyền vào tai Trình Hâm và Thành Hòa đang đứng ở ngoài cửa.
Ngoài cửa, Trình Hâm ngây ngốc đến thất hồn lạc phách, tay nắm then cửa cứng đờ lại.
Trong phòng, hai vợ chồng nhà họ Trình khiếp sợ nhìn nhau.
“Trình Nam!” Trình Bội Nghi nổi giận hét lên một tiếng, không chút suy nghĩ mà tát cậu một cái, giọng bà cực kỳ khiếp sợ: “Con có biết mình đang nói cái gì không hả?”
Trình Nam bị đánh nghiêng đầu, khóe môi còn chảy ra chút máu. Cậu hừ lạnh hai tiếng, cay đắng nói: “Mọi người rất kinh ngạc vì sao con lại biết đúng không?”
Genkawa Yoshiba sầm mặt, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở của ba người. Luvevaland chấm co. Trình Bội Nghi không biết nhớ tới cái gì mà ngồi sụp xuống sô pha, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má, bà không ngăn được tiếng khóc nức nở, thở dài một tiếng.
Không ngờ bí mật hai người bọn họ nỗ lực che giấu nhiều năm, đến cuối cùng vẫn bị đám trẻ phát hiện.
Trình Nam thất thanh cười khổ, quay khuôn mặt sưng ra, giọng khàn khàn: “Bố, chẳng lẽ bố thật sự cho rằng không ai biết quá khứ của mình sao? Rốt cuộc chị là con của ai, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng không ai biết ư?”
Bí mật chôn giấu bao nhiêu năm của Genkawa Yoshiba bị đào lại, cả người ông như bị rút hết mọi sức lực, suy sụp ngồi xuống. Tháo mắt kính, xoa xoa khuôn mặt, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Con biết từ khi nào?”
Trầm ngâm hồi lâu, Trình Nam mới thở dài một tiếng, bình tĩnh mở miệng: “Rất lâu trước kia, có một lần chị bị thương cần phải truyền máu. Chị ấy khác nhóm máu với nhà mình nhưng lớn lên lại rất giống chúng ta, chính từ khi đó con đã biết chị không phải con ruột do mẹ sinh ra. Sau đó trong lúc vô tình phát hiện bố đã từng ở bên một người đàn ông, người đàn ông kia là người song tính…” Trình Nam kéo dài giọng, nói rõ từng chữ.
Nghe đến đây, Trình Hâm cực kỳ hoảng sợ.
Cô thở gấp từng hơi, cả người cứng đờ, tay chân tê dại, sắc mặt trắng bệch, đến cả môi cũng tái đi, sợ hãi cùng bất lực nhìn thiếu niên phía sau.
Môi mỏng mấp máy nhiều lần mới thốt ra được: “Mau, dẫn chị đi, không, không muốn về nhà.” Lời vừa nói ra, Trình Hâm mới nhận thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt.
“Được.”
Thành Hòa nắm chặt lấy tay cô, ôm cô vào trong lòng. Cả người Trình Hâm run rẩy được cậu ôm lấy, hai chân run run vô lực phải dựa vào mới không té ngã.
Buổi tối hôm đó, Thành Hòa cùng Trình Hâm ra chỗ sân thể dục ngồi một hồi lâu.
Sau khi khóc rất lâu, Trình Hâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ngồi trên xích đu, Luvevaland chấm co, một lúc sau mới nức nở nói: “A Hòa, em biết không, thật ra chị đã sớm biết mình không phải con ruột của mẹ rồi.”
Thành Hòa ngồi bên cạnh xích đu, nhìn cô không nói một lời, cậu vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Trình Hâm nói năng lộn xộn: “Nhưng chị không biết bố thích đàn ông, nếu không phải vừa rồi nghe thấy Nam Nam nói, chị, chị, thậm chí, thậm chị, chị cũng không biết mình, mình lại là, là một song, song...” Cô giơ tay bụm mặt, ngôn ngữ hỗn loạn, nước mắt chạy ra khỏi kẽ ngón tay, cô không biết nên nói thế nào để thể hiện nội tâm bất an cùng khiếp sợ lúc này.
Từ kia thật sự không thể thốt ra nổi.
“Chị, chị, chị nên làm gì bây giờ, A Hòa, chị, chị nên làm gì bây giờ?” Cô bất lực nắm tóc, cả người dựa vào dây xích sắt của xích đu mà khóc thút thít, thực sự không nhớ mình muốn nói cái gì, nên nói như thế nào. “Thảo nào cứ cách một thời gian bọn họ lại đưa chị đi bệnh viện, hóa ra bởi vì bọn họ sợ chị là quái vật.”
“Tâm Tâm, chị không phải quái vật, chị còn có em.” Giọng Thành Hòa cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề kinh ngạc vì chuyện vừa xảy ra chút nào: “Chị là người rất giỏi, trước nay đều không phải quái vật.”
Trình Hâm dựa vào trong lòng ngực cậu mà lau nước mắt, cúi đầu cười khẽ: “Có lẽ chỉ em mới nghĩ như vậy.”
Cô nhìn sao trời, cả người đều cảm thấy mệt mỏi. Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Chúng ta về thôi.”
“Được.”
Hai chị em đứng dậy đi về nhà.
Dưới con đường rợp bóng cây, ánh điện đường chiếu xuống hai người. Luvevaland chấm co. Trình Hâm do dự vài giây, chậm rãi mở miệng: “Em phải hứa với chị, những chuyện vừa rồi đều phải quên hết đi, không được nhớ gì hết.”
“Được.” Ánh mắt Thành Hòa kiên định nhìn cô: “Em không nhớ gì hết.”
Hai người bọn họ đều biết rõ, nếu muốn cuộc sống được yên ổn thì phải giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Thành Hòa nghiêng người, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là đã bị cô dọa cho hoảng sợ.
Trình Hâm theo bản năng nắm lấy hai cánh tay của cậu nhóc, cười nói: “Làm em sợ à?” Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, như đang an ủi cún con vậy.
Thành Hòa né đầu ra chỗ khác: “Không có.”
Trình Hâm nhún nhún vai, quơ quơ bài thi trong tay, cười nói: “Chị mới đi lấy bài thi ở chỗ thầy giáo, em vào lớp chờ chút nhé, chị đi dọn sách vở đã.”
“Được.” Vẻ mặt Thành Hòa bình tĩnh, bước vào trong phòng học.
Trong lớp vẫn còn vài người chưa về, Trình Hâm nói chuyện với họ mấy câu rồi xách cặp theo Thành Hòa ra ngoài.
Thời gian dần trôi đi, mặt trời lặn xuống. Điện đường bắt đầu được thắp sáng, hai chị em thong thả đi bộ về nhà.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, trên phố chỉ còn lác đác vài người đi lại.
“Sao lại không khóa cửa thế này.” Trình Hâm nhìn cửa nhà không khóa, nghi ngờ đi lên phía trước, nhưng chỉ trong giấy tiếp theo cô đã đứng im tại chỗ.
Cửa khép hờ, ánh đèn trong phòng bật sáng trưng, trong phòng khách, bố và em trai đang cãi nhau.
“Chỉ bởi vì bố cũng từng thích con trai, cho nên mới không đồng ý cho con và Tuấn Tuấn ở bên nhau phải không?”
Trình Nam đang trong giai đoạn dậy thì nổi loạn, dễ xúc động nên lúc nói chuyện cực kỳ lớn tiếng.
Ba người trong nhà không chú ý, mà lời cậu nói vọng ra không chỉ cho bố mẹ nghe thấy mà còn truyền vào tai Trình Hâm và Thành Hòa đang đứng ở ngoài cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa, Trình Hâm ngây ngốc đến thất hồn lạc phách, tay nắm then cửa cứng đờ lại.
Trong phòng, hai vợ chồng nhà họ Trình khiếp sợ nhìn nhau.
“Trình Nam!” Trình Bội Nghi nổi giận hét lên một tiếng, không chút suy nghĩ mà tát cậu một cái, giọng bà cực kỳ khiếp sợ: “Con có biết mình đang nói cái gì không hả?”
Trình Nam bị đánh nghiêng đầu, khóe môi còn chảy ra chút máu. Cậu hừ lạnh hai tiếng, cay đắng nói: “Mọi người rất kinh ngạc vì sao con lại biết đúng không?”
Genkawa Yoshiba sầm mặt, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở của ba người. Luvevaland chấm co. Trình Bội Nghi không biết nhớ tới cái gì mà ngồi sụp xuống sô pha, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má, bà không ngăn được tiếng khóc nức nở, thở dài một tiếng.
Không ngờ bí mật hai người bọn họ nỗ lực che giấu nhiều năm, đến cuối cùng vẫn bị đám trẻ phát hiện.
Trình Nam thất thanh cười khổ, quay khuôn mặt sưng ra, giọng khàn khàn: “Bố, chẳng lẽ bố thật sự cho rằng không ai biết quá khứ của mình sao? Rốt cuộc chị là con của ai, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng không ai biết ư?”
Bí mật chôn giấu bao nhiêu năm của Genkawa Yoshiba bị đào lại, cả người ông như bị rút hết mọi sức lực, suy sụp ngồi xuống. Tháo mắt kính, xoa xoa khuôn mặt, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Con biết từ khi nào?”
Trầm ngâm hồi lâu, Trình Nam mới thở dài một tiếng, bình tĩnh mở miệng: “Rất lâu trước kia, có một lần chị bị thương cần phải truyền máu. Chị ấy khác nhóm máu với nhà mình nhưng lớn lên lại rất giống chúng ta, chính từ khi đó con đã biết chị không phải con ruột do mẹ sinh ra. Sau đó trong lúc vô tình phát hiện bố đã từng ở bên một người đàn ông, người đàn ông kia là người song tính…” Trình Nam kéo dài giọng, nói rõ từng chữ.
Nghe đến đây, Trình Hâm cực kỳ hoảng sợ.
Cô thở gấp từng hơi, cả người cứng đờ, tay chân tê dại, sắc mặt trắng bệch, đến cả môi cũng tái đi, sợ hãi cùng bất lực nhìn thiếu niên phía sau.
Môi mỏng mấp máy nhiều lần mới thốt ra được: “Mau, dẫn chị đi, không, không muốn về nhà.” Lời vừa nói ra, Trình Hâm mới nhận thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt.
“Được.”
Thành Hòa nắm chặt lấy tay cô, ôm cô vào trong lòng. Cả người Trình Hâm run rẩy được cậu ôm lấy, hai chân run run vô lực phải dựa vào mới không té ngã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối hôm đó, Thành Hòa cùng Trình Hâm ra chỗ sân thể dục ngồi một hồi lâu.
Sau khi khóc rất lâu, Trình Hâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ngồi trên xích đu, Luvevaland chấm co, một lúc sau mới nức nở nói: “A Hòa, em biết không, thật ra chị đã sớm biết mình không phải con ruột của mẹ rồi.”
Thành Hòa ngồi bên cạnh xích đu, nhìn cô không nói một lời, cậu vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Trình Hâm nói năng lộn xộn: “Nhưng chị không biết bố thích đàn ông, nếu không phải vừa rồi nghe thấy Nam Nam nói, chị, chị, thậm chí, thậm chị, chị cũng không biết mình, mình lại là, là một song, song...” Cô giơ tay bụm mặt, ngôn ngữ hỗn loạn, nước mắt chạy ra khỏi kẽ ngón tay, cô không biết nên nói thế nào để thể hiện nội tâm bất an cùng khiếp sợ lúc này.
Từ kia thật sự không thể thốt ra nổi.
“Chị, chị, chị nên làm gì bây giờ, A Hòa, chị, chị nên làm gì bây giờ?” Cô bất lực nắm tóc, cả người dựa vào dây xích sắt của xích đu mà khóc thút thít, thực sự không nhớ mình muốn nói cái gì, nên nói như thế nào. “Thảo nào cứ cách một thời gian bọn họ lại đưa chị đi bệnh viện, hóa ra bởi vì bọn họ sợ chị là quái vật.”
“Tâm Tâm, chị không phải quái vật, chị còn có em.” Giọng Thành Hòa cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề kinh ngạc vì chuyện vừa xảy ra chút nào: “Chị là người rất giỏi, trước nay đều không phải quái vật.”
Trình Hâm dựa vào trong lòng ngực cậu mà lau nước mắt, cúi đầu cười khẽ: “Có lẽ chỉ em mới nghĩ như vậy.”
Cô nhìn sao trời, cả người đều cảm thấy mệt mỏi. Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Chúng ta về thôi.”
“Được.”
Hai chị em đứng dậy đi về nhà.
Dưới con đường rợp bóng cây, ánh điện đường chiếu xuống hai người. Luvevaland chấm co. Trình Hâm do dự vài giây, chậm rãi mở miệng: “Em phải hứa với chị, những chuyện vừa rồi đều phải quên hết đi, không được nhớ gì hết.”
“Được.” Ánh mắt Thành Hòa kiên định nhìn cô: “Em không nhớ gì hết.”
Hai người bọn họ đều biết rõ, nếu muốn cuộc sống được yên ổn thì phải giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro