Chương 8
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Từ giờ trở đi, Trình Hâm vẫn sẽ là Trình Hâm. Cô chính là con gái của Trình Bội Nghi, hai người mãi mãi là mẹ con ‘ruột.
Khi Trình Hâm về đến nhà, cuộc tranh cãi trong phòng khách đã kết thúc, ngôi nhà từng ấm áp cũng khôi phục bầu không khí yên bình vốn có. Cô không nhìn thấy bố và Trình Nam, vội vàng chạy lên lầu, sợ bị Trình Bội Nghi nhìn thấy mình đang khóc.
Trình Bội Nghi ở phía sau bỗng nhiên gọi cô lại: “Tâm Tâm.” Giọng của bà ấy có chút mệt mỏi và căng thẳng.
Trình Hâm ngạc nhiên, không dám quay lại nhìn ‘mẹ’ mình. Cô không tự nhiên cúi đầu kiếm cớ: “Con, con mới đi ăn với A Hòa về. Giờ con lên phòng làm việc.” Nói xong, cô không quan tâm gì mà lập tức bỏ đi.
Trình Bội Nghi nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, Trình Bội Nghi như có gì đó sụp đổ. Bà ấy luôn nghĩ bí mật này sẽ bị chôn vùi vào quá khứ theo thời gian, nhưng không ngờ…
Trình Hâm không phải là con của bà ấy, nhưng với bên ngoài, con bé là do bà sinh ra.
Mấy năm nay, bà ấy từ lâu đã coi Trình Hâm như con ruột của mình. Ngay cả trong suy nghĩ, con bé cũng là con gái bà. Chỉ là kiếp này họ nhận nhau hơi muộn, Trình Hâm không thể chui ra từ bụng bà mà thôi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của họ.
Trình Hâm chỉ cần hai ngày để khôi phục tâm trạng. Bố mẹ và em trai đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Hâm vô cùng hiểu chuyện, nếu người nhà đã cố gắng giấu cô mọi chuyện, cô cũng có thể tự lừa mình dối người rặng mình không biết gì cả.
Chủ nhật, ngày chín tháng chín là sinh nhật của Thành Hòa. Mặc dù cậu chỉ muốn tổ chức cùng Trình Hâm nhưng không thể chịu đựng nổi sự dày vò của Giang Linh, người nhà cũng đã chuẩn bị trước niềm vui bất ngờ và quà tặng cho cậu.
Mấy ngày nay, vì chuyện của hai người mà hai gia đình ít liên lạc với nhau. Để xoa dịu mối quan hệ này, Giang Linh cố ý tổ chức một bữa tiệc cho hai nhà nhân dịp sinh nhật Thành Hòa.
Mới sáng sớm, Trình Hâm đã sang nhà đối diện, ăn uống bên này. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô đi siêu thị mua đồ ăn với Giang Linh, cố ý học cách làm bánh kem với bà ấy.
Buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn về phía Tây, hai người bắt đầu vào bếp. Luvevaland chấm co. Một người thì chuẩn bị bữa tối phong phú, người còn lại thì đích thân chuẩn bị bánh kem cho Thành Hòa.
Chạng vạng bảy giờ tối, người của hai nhà đã tập trung trong vườn hoa của nhà họ Thành.
Giang Linh biết rõ khẩu vị của từng người mà nấu rất nhiều món ngon dựa vào sở thích của họ.
Trên bàn ăn là bốn người lớn và bốn đứa trẻ, tám người ai cũng có những bí mật riêng.
Trình Hâm và Thành Hòa là chủ nhân bữa tiệc thì làm như không có chuyện gì, Trình Nam và Thành Tuấn thì cúi đầu không nói chuyện.
Bốn người lớn cũng trầm tư không khác gì những người trẻ.
Sân của nhà họ Thành hôm nay rất sáng, trên cây treo rất nhiều đèn đủ màu sắc.
Sau bữa cơm, Giang Linh đã rất cố gắng để xoa dịu bầu không khí khó xử, hơn nữa Trình Hâm và Thành Hòa cũng rất hợp tác.
“Chờ con chút.”
Trình Hâm cười, ra hiệu cho Thành Tuấn đi tắt đèn. Lát sau, Trình Hâm vừa cầm bánh kem sô cô la ra, vừa hát: “Mừng ngày sinh nhật của em~”
Mọi người nhìn nhau, sau đó cũng phối hợp hát theo.
Giang Linh cười hỏi: “A Hòa, con muốn ước gì?”
Thành Hòa nhìn tất cả mọi người, cuối cùng dừng trên người Trình Hâm, chắp tay trước ngực lẩm nhẩm ba điều ước.
Thứ nhất: Hy vọng bố mẹ và người thân đều khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc.
Thứ haị: Hy vọng mình có thể lớn thật nhanh.
Thứ ba: Hy vọng sau này năm nào Trình Hâm cũng đón sinh nhật với mình.
Ước xong, Thành Hòa thổi nến, bầu không khí trong sân lập tức trầm xuống.
Trình Hâm nhìn Thành Hòa cười hỏi: “A Hòa, chị hơi no, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”
Thành Hòa nhìn mọi người đang ngồi trên bàn, cuối cùng nhìn cô gật đầu.
Sau khi hai nhân vật phụ Trình Hâm và Thành Hòa rời đi, Trình Nam và Thành Tuấn mới giải thích toàn bộ mọi chuyện cho bốn người lớn.
Trên đường, Trình Hâm chắp tay sau lưng, đi rất chậm, bỗng nhiên cô lên tiếng: “Em biết bọn họ có chuyện muốn nói không?”
Thành Hòa nhướng mày nói: “Em biết.”
Trình Hâm mím môi nói thêm: “Vậy em cũng biết chuyện Nam Nam thích Tuấn Tuấn?”
“Ừm, em biết.” Thành Hòa đi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Anh của em đã nhận ra bản thân thích anh Trình Nam từ lâu rồi, hơn nữa cũng nói cho mẹ em biết chuyện.”
“… Hóa ra cái gì em cũng biết.” Trình Hâm quay người lại, Luvevaland chấm co, nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ và bình tĩnh của Thành Hòa, nói: “Nhưng sao em chưa bao giờ nói cho chị biết?”
Khóe miệng Thành Hòa giật giật, hoảng loạn đảo mắt, muốn tìm lý do: “Em...”
“Suỵt.” Trình Hâm ra hiệu anh không cần nói nữa.
Cô biết tối nay bố mẹ có chuyện muốn nói nên mới lấy cớ ăn no để ra ngoài đi dạo cùng Thành Hòa.
Trình Hâm nhìn cậu, khẽ cười, gằn từng chữ: “Em không muốn nói cũng không sao, nhưng… chị sẽ nói cho em một chuyện, em nhất định phải giữ bí mật. Chị không muốn những gì mình sắp nói sẽ bị người thứ ba biết được. Nếu em nói cho người khác, sau này chị sẽ không nói chuyện với em nữa.”
“Được.” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, môi mím chặt. Có một số chuyện là bí mật chỉ thuộc về hai người.
Chạng vạng tối tháng chín mang theo những cơn gió nóng, hai người đi cùng nhau không có mục đích trong tiểu khu.
“Này, hình như em cao lên thì phải?” Trình Hâm nhìn đứa trẻ vốn thấp hơn mình đã lớn lên từng chút một. Lần trước cậu chỉ cao gần bằng cô, nhưng gần đây cảm giác cậu đã cao hơn cô rồi.
“Ừm, có cao hơn một chút.”
Khi Trình Hâm về đến nhà, cuộc tranh cãi trong phòng khách đã kết thúc, ngôi nhà từng ấm áp cũng khôi phục bầu không khí yên bình vốn có. Cô không nhìn thấy bố và Trình Nam, vội vàng chạy lên lầu, sợ bị Trình Bội Nghi nhìn thấy mình đang khóc.
Trình Bội Nghi ở phía sau bỗng nhiên gọi cô lại: “Tâm Tâm.” Giọng của bà ấy có chút mệt mỏi và căng thẳng.
Trình Hâm ngạc nhiên, không dám quay lại nhìn ‘mẹ’ mình. Cô không tự nhiên cúi đầu kiếm cớ: “Con, con mới đi ăn với A Hòa về. Giờ con lên phòng làm việc.” Nói xong, cô không quan tâm gì mà lập tức bỏ đi.
Trình Bội Nghi nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, Trình Bội Nghi như có gì đó sụp đổ. Bà ấy luôn nghĩ bí mật này sẽ bị chôn vùi vào quá khứ theo thời gian, nhưng không ngờ…
Trình Hâm không phải là con của bà ấy, nhưng với bên ngoài, con bé là do bà sinh ra.
Mấy năm nay, bà ấy từ lâu đã coi Trình Hâm như con ruột của mình. Ngay cả trong suy nghĩ, con bé cũng là con gái bà. Chỉ là kiếp này họ nhận nhau hơi muộn, Trình Hâm không thể chui ra từ bụng bà mà thôi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của họ.
Trình Hâm chỉ cần hai ngày để khôi phục tâm trạng. Bố mẹ và em trai đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Hâm vô cùng hiểu chuyện, nếu người nhà đã cố gắng giấu cô mọi chuyện, cô cũng có thể tự lừa mình dối người rặng mình không biết gì cả.
Chủ nhật, ngày chín tháng chín là sinh nhật của Thành Hòa. Mặc dù cậu chỉ muốn tổ chức cùng Trình Hâm nhưng không thể chịu đựng nổi sự dày vò của Giang Linh, người nhà cũng đã chuẩn bị trước niềm vui bất ngờ và quà tặng cho cậu.
Mấy ngày nay, vì chuyện của hai người mà hai gia đình ít liên lạc với nhau. Để xoa dịu mối quan hệ này, Giang Linh cố ý tổ chức một bữa tiệc cho hai nhà nhân dịp sinh nhật Thành Hòa.
Mới sáng sớm, Trình Hâm đã sang nhà đối diện, ăn uống bên này. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô đi siêu thị mua đồ ăn với Giang Linh, cố ý học cách làm bánh kem với bà ấy.
Buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn về phía Tây, hai người bắt đầu vào bếp. Luvevaland chấm co. Một người thì chuẩn bị bữa tối phong phú, người còn lại thì đích thân chuẩn bị bánh kem cho Thành Hòa.
Chạng vạng bảy giờ tối, người của hai nhà đã tập trung trong vườn hoa của nhà họ Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Linh biết rõ khẩu vị của từng người mà nấu rất nhiều món ngon dựa vào sở thích của họ.
Trên bàn ăn là bốn người lớn và bốn đứa trẻ, tám người ai cũng có những bí mật riêng.
Trình Hâm và Thành Hòa là chủ nhân bữa tiệc thì làm như không có chuyện gì, Trình Nam và Thành Tuấn thì cúi đầu không nói chuyện.
Bốn người lớn cũng trầm tư không khác gì những người trẻ.
Sân của nhà họ Thành hôm nay rất sáng, trên cây treo rất nhiều đèn đủ màu sắc.
Sau bữa cơm, Giang Linh đã rất cố gắng để xoa dịu bầu không khí khó xử, hơn nữa Trình Hâm và Thành Hòa cũng rất hợp tác.
“Chờ con chút.”
Trình Hâm cười, ra hiệu cho Thành Tuấn đi tắt đèn. Lát sau, Trình Hâm vừa cầm bánh kem sô cô la ra, vừa hát: “Mừng ngày sinh nhật của em~”
Mọi người nhìn nhau, sau đó cũng phối hợp hát theo.
Giang Linh cười hỏi: “A Hòa, con muốn ước gì?”
Thành Hòa nhìn tất cả mọi người, cuối cùng dừng trên người Trình Hâm, chắp tay trước ngực lẩm nhẩm ba điều ước.
Thứ nhất: Hy vọng bố mẹ và người thân đều khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc.
Thứ haị: Hy vọng mình có thể lớn thật nhanh.
Thứ ba: Hy vọng sau này năm nào Trình Hâm cũng đón sinh nhật với mình.
Ước xong, Thành Hòa thổi nến, bầu không khí trong sân lập tức trầm xuống.
Trình Hâm nhìn Thành Hòa cười hỏi: “A Hòa, chị hơi no, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hòa nhìn mọi người đang ngồi trên bàn, cuối cùng nhìn cô gật đầu.
Sau khi hai nhân vật phụ Trình Hâm và Thành Hòa rời đi, Trình Nam và Thành Tuấn mới giải thích toàn bộ mọi chuyện cho bốn người lớn.
Trên đường, Trình Hâm chắp tay sau lưng, đi rất chậm, bỗng nhiên cô lên tiếng: “Em biết bọn họ có chuyện muốn nói không?”
Thành Hòa nhướng mày nói: “Em biết.”
Trình Hâm mím môi nói thêm: “Vậy em cũng biết chuyện Nam Nam thích Tuấn Tuấn?”
“Ừm, em biết.” Thành Hòa đi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Anh của em đã nhận ra bản thân thích anh Trình Nam từ lâu rồi, hơn nữa cũng nói cho mẹ em biết chuyện.”
“… Hóa ra cái gì em cũng biết.” Trình Hâm quay người lại, Luvevaland chấm co, nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ và bình tĩnh của Thành Hòa, nói: “Nhưng sao em chưa bao giờ nói cho chị biết?”
Khóe miệng Thành Hòa giật giật, hoảng loạn đảo mắt, muốn tìm lý do: “Em...”
“Suỵt.” Trình Hâm ra hiệu anh không cần nói nữa.
Cô biết tối nay bố mẹ có chuyện muốn nói nên mới lấy cớ ăn no để ra ngoài đi dạo cùng Thành Hòa.
Trình Hâm nhìn cậu, khẽ cười, gằn từng chữ: “Em không muốn nói cũng không sao, nhưng… chị sẽ nói cho em một chuyện, em nhất định phải giữ bí mật. Chị không muốn những gì mình sắp nói sẽ bị người thứ ba biết được. Nếu em nói cho người khác, sau này chị sẽ không nói chuyện với em nữa.”
“Được.” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, môi mím chặt. Có một số chuyện là bí mật chỉ thuộc về hai người.
Chạng vạng tối tháng chín mang theo những cơn gió nóng, hai người đi cùng nhau không có mục đích trong tiểu khu.
“Này, hình như em cao lên thì phải?” Trình Hâm nhìn đứa trẻ vốn thấp hơn mình đã lớn lên từng chút một. Lần trước cậu chỉ cao gần bằng cô, nhưng gần đây cảm giác cậu đã cao hơn cô rồi.
“Ừm, có cao hơn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro