Chương 24
2024-10-01 16:48:54
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào người, Khương Linh nhướng mí nặng trĩu, nhìn thấy Lục Vu đang canh giữ ở bên giường.
Thấy nàng tỉnh, tiểu nha đầu này lao tới và khóc lớn.
"Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, nô tỳ còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ có thể hầu hạ người nữa..."
Nàng ấy khóc rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu như thỏ con.
Nhìn thấy nha hoàn tâm phúc đã cùng mình lớn lên từ nhỏ, Khương Linh có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Nàng được đối phương đỡ người ngồi dậy.
Có hạ nhân bưng chén thuốc, khăn lông và các vật khác nối đuôi nhau vào. Lục Vu nói, nàng đã sinh một vị tiểu công tử, Thừa tướng đã quyết định đặt tên cho tiểu công tử một chữ "Dục".
Đợi người xung quanh lui ra, Lục Vu mới uất ức chen tới, ấp úng nói: "Đúng rồi, phu nhân, khi ngài đang hôn mê, phủ Thừa tướng còn xảy ra một chuyện, nô tỳ không biết phải nói cho ngài như thế nào..."
"Chuyện gì?"
Khi vừa nói lời này, một luồng gió lạnh ùa vào cổ họng khiến Khương Linh phải cúi người ho sặc sụa. Nàng ho dữ dội khiến Lục Vu lại căng thẳng, vội vàng rót thêm ly nước ấm.
"Phu nhân, người đừng ngồi dậy, nô tỳ sẽ đi tìm xiêm y cho người mặc."
Xung quanh không lạnh nhưng Khương Linh lại thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Lục Vu khoác xiêm y cho nàng, cuối cùng nói:
"Phu nhân, người đừng tức giận... Trong lúc người hôn mê, nô tỳ, nô tỳ thấy Thừa tướng phái người đưa hỉ phục đến Đàm Hương Viện..."
Động tác tay của Khương Linh cứng đờ.
Hai tay nàng đang ôm ly nước, nghe vậy thì hai tay đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Lục Vu ở một bên lo lắng nhưng cũng không dám giấu diếm sự tình, thấy phu nhân nhà mình như vậy nên tiểu nha đầu vội vàng tiến tới an ủi nàng.
Không đợi nàng ấy lên tiếng ----
Chỉ thấy thiếu nữ trên giường khoác áo choàng, buồn bã rũ mi xuống.
"Là vậy sao?"
Nàng còn chưa chết mà Bộ Chiêm đã sốt ruột muốn nâng Phùng thị vào cửa.
Trái tim nàng hoàn toàn lạnh giá.
Nói cũng lạ, có lẽ đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi nên bây giờ nghe tin Bộ Chiêm muốn nghênh đón Phùng thị mà nàng cũng không cảm thấy quá thương tâm.
Khương Linh cụp mắt xuống, mặt nước tĩnh lặng trong chén nước phản chiếu đôi mắt bình tĩnh, vô hồn của nàng.
Ngón tay nàng cứng đờ đặt ly nước xuống.
Nàng liếc qua thì bắt gặp một tấm vải đỏ đặt ở trên bàn.
Lục Vu thấy vậy cũng nhìn qua. Đó là một tấm vải hình vuông, màu đỏ tươi, bề mặt rất sạch sẽ và không có đường kim mũi chỉ nào. Nhìn thấy nó, Khương Linh chợt nhớ tới --- theo tục lệ của Đại Tuyên, nàng phải tự mình lo liệu lễ xuất giá của Phùng thị, tự mình đưa thiếp thất cùng tranh giành phu quân của mình vào phòng của trượng phu.
Ngay cả hôn phục khi đối phương mặc vào cửa cũng phải được chính thê thêu một đóa hoa bách hợp để thể hiện lời chúc tốt đẹp "bách niên hảo hợp".
Hôn sự của Phùng Nhân Nhân được sắp xếp vội vàng, ngay cả hỉ phục cũng được may gấp trong đêm.
Vì vậy, đối phương không trực tiếp gửi hỉ phục mà gửi khăn voan đỏ tới. Nếu Khương Linh chết thì nàng ta sẽ danh chính ngôn thuận thành chủ mẫu của Bộ gia, nếu Khương Linh phúc lớn mạng lớn thì chính thất là nàng phải tự tay thêu một đóa hoa bách hợp lên đó.
Lục Vu thấy khăn voan đó thì tức giận nhếch miệng.
Ngay sau đó, nàng ấy thấy chủ tử nhà mình vẫy ra bảo nàng ấy lấy khăn voan kia tới.
"Phu nhân..."
Lục Vu kinh ngạc: "Người thật sự muốn thêu khăn voan cho Phùng thị sao?"
Khương Linh ngồi thẳng dậy, lấy một sợi chỉ vàng ra se kim.
Ngón tay nàng đã khôi phục cảm giác, dù không còn linh hoạt như trước nhưng vẫn có thể thêu đóa hoa bách hợp một cách dễ dàng.
Lục Vu không nhịn được nữa, đi đi lại lại trong phòng một lúc rồi cuối cùng khóc òa lên.
"Phu nhân, nô tỳ không đành lòng thấy người phải ấm ức như vậy. Người có muốn đi hỏi Thừa tướng không, người vừa mới hạ sinh tiểu công tử, còn đang ở cữ, sao lại bắt thêu khăn voan đỏ cho thiếp thất... Phu nhân, nô tỳ cảm thấy thật khó chịu."
"Ngày đại hôn của người, Thừa tướng còn không tới đón, bây giờ một thiếp thất như nàng ta vào cửa lại muốn người thêu bách hợp lên khăn voan. Chủ tử, nô tỳ buồn sắp chết rồi. Ngày ấy người khó sinh… hay chúng ta đừng thêu nữa được không?"
Khương Linh cúi đầu nhìn khăn voan đỏ trên đầu gối.
Nàng mở mắt nhắm mắt lại đều là câu nói chói tai ngoài phòng sinh ---- Thừa tướng nói bỏ mẫu giữ tử, phải giữ được hài tử!!
"Có lẽ... trước nay hắn chưa từng thích ta."
Người hắn thích là Phùng thị, người hắn muốn nghênh đón cũng là Phùng thị.
Cưới nàng chỉ là do mệnh phượng, đối tốt với nàng cũng chỉ vì hài tử trong bụng nàng.
Rõ ràng hắn không thích màu đỏ, rõ ràng thấy màu đỏ thì sẽ đau đầu. Nhưng vì cưới Phùng Nhân Nhân mà hắn lại dùng màu đỏ tươi như vậy.
Khương Linh nhếch môi cười tự giễu.
Đột nhiên xuất hiện cơn đau, nàng chợt nhận ra mình bị kim đâm vào tay. Giọt máu thấm vào tấm vải vuông trên tay, màu sắc còn tươi sáng và chói lóa hơn khăn voan màu đỏ thẫm.
Ngày hôm đó ở trên giường, khi nghe thấy câu "bỏ mẫu giữ tử" kia, nàng rất muốn lao ra ngoài giằng co với Bộ Chiêm.
Chất vấn hắn tại sao lại đối xử với nàng như vậy, tại sao lại dễ dàng vứt bỏ nàng như vậy.
Nhưng hiện giờ có vẻ không cần điều này.
Khương Linh đã xác định ----
Hắn chưa bao giờ yêu nàng.
Sau khi tỉnh lại, Khương Linh vẫn luôn báo ốm, không muốn gặp ai cả.
Mà Bộ Chiêm cũng trở nên rất bận rộn vì hôn sự này.
Hầu hết thời gian Khương Linh đều nằm trên giường dưỡng sức và dỗ dành Dục Nhi. Kể cũng lạ, thường ngày Dục Nhi rất thích khóc nhưng khi được nàng ôm thì y sẽ ngừng khóc. Hài tử này rất thông minh, mỗi khi Khương Linh gọi tên y thì y sẽ cười khanh khách, duy chỉ có đôi mắt kia, cực kỳ giống phụ thân của y.
Cánh cửa Thính Vân các vẫn đóng chặt.
Nam nhân trước án ngẩng đầu lên, vô thức nhìn chén trà trong tầm tay.
Đàm Chiêu thấy vậy thì nói:
"Thừa tướng, mấy ngày này phu nhân đều uống thuốc đúng giờ, cơ thể cũng hồi phục từng ngày. Hôm nay đã có thể xuống giường đi lại."
Nước trà tĩnh lặng phản chiếu một nửa vầng trăng sáng ngoài cửa sổ và đôi mắt hẹp dài của hắn.
Đàm Chiêu tiếp tục báo cáo: "Hạ nhân ngày đó truyền sai lời của ngài đã bị xử lý, theo người đó nói là Phùng thị bảo gã nói như vậy."
Bộ Chiêm không hề ngạc nhiên "ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
"Dư đảng của Tiêu thị thì sao?"
"Hồi bẩm Thừa tướng, đã quét sạch mười bảy chi." Đàm Chiêu chắp tay, nhớ tới một chuyện khác: "Thừa tướng từng hứa với Viên Lộc..."
Điền viên, dinh thự và mỹ nhân.
Bộ Chiêm gác bút xuống, thản nhiên nói:
"Kệ hắn đi."
Ngày Phùng Nhân Nhân xuất giá là một ngày nắng đẹp.
Phủ Thừa tướng đã lâu không náo nhiệt như vậy, đặc biệt là Đàm Hương viện, từ trên xuống dưới đều vui mừng. Tiếng ồn truyền đến Thính Vân các, Lục Vu lo lắng chủ từ nhà mình thương tâm nên đã đóng chặt cửa sổ. Nhưng âm thanh ồn ào đó vẫn vang lên không chút che giấu.
Sau khi thêu xong khăn voan đỏ hình vuông đó, trên tay Khương Linh lại có thêm vài dấu kim.
Nghe tiếng cười vui vẻ, nàng cúi đầu thu dọn kim chỉ vương vãi trên bàn.
Ở phía bên kia, Phùng Nhân Nhân trong bộ hỉ phục rực đỏ bước ra khỏi Đàm Hương viện.
Thấy cỗ kiệu trong viện, nàng ta hơi giật mình.
Một đoạn đường này còn cần kiệu sao?
Tuy nhiên nàng ta chỉ choáng váng một lát rồi phản ứng lại ngay. Dù quãng đường có xa đến đâu thì qua cửa vẫn nên có đủ lễ nghi. Nghĩ như vậy, nàng ta cười ngượng ngùng và vui vẻ nói:
"Nếu đã làm đủ lễ nghi thì sao phu nhân còn chưa tới đón ta?"
Nàng ta muốn Khương Linh đích thân đưa mình đến tay Thừa tướng.
Tuy nữ nhân kia xinh đẹp, điềm tĩnh nhưng tóm lại vẫn quá cứng nhắc, không làm Thừa tướng hài lòng. Mà nàng ta giỏi nhất là làm hài lòng Thừa tướng, sau này nhất định có thể hô mưa gọi gió ở Bộ phủ.
Nghĩ như thế thì Phùng Nhân Nhân không nhịn được cười thành tiếng, trong lúc nhất thời lại không nhận ra hỉ kiệu đã đi lệch khỏi con đường ban đầu và đi về hướng ngược lại!
Mãi đến khi sắp bị nâng ra khỏi Bộ phủ thì nàng ta mới phát hiện có gì đó không đúng, thắc mắc: "Đây là định đưa ta đi đâu?"
Ngoài kiệu có tiếng cười khẽ, có người đáp lại: "Viên phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ của người, đương nhiên là sẽ nâng người tới Viên gia."
Viên gia??
Phùng thị hoảng sợ nói: "Viên gia gì cơ? Ta phải gả cho Bộ gia, các ngươi mau để ta xuống! Thừa tướng đâu? Thừa tướng!"
Nàng ta kinh hãi hét lên nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Tiếng chiêng trống càng ngày càng vang, cỗ kiệu khiêng càng lúc càng vui vẻ.
"Thả ta xuống! Các ngươi --- lớn mật!! Ta phải gả cho Thừa tướng, ta là phu nhân tương lai của Bộ phủ! Thừa tướng ----"
Giọng nói nàng ta thê lương, gần như điên cuồng.
"Ta không muốn gả cho Viên Lộc, ta không muốn gả vào Viên gia! Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi thả ta xuống. Ta muốn gặp Thừa tướng, hắn sẽ không đưa ta cho Viên Lộc, ta giúp hắn nhiều chuyện như vậy, hãy để ta gặp hắn ----"
Nàng ta muốn nhảy ra khỏi kiệu cưới nhưng có người vén rèm lên và thấy tân nương tử đang sợ hãi ngồi trong kiệu, trên mặt toàn là vệt nước.
"Thả ta xuống, ta muốn đi tìm Thừa tướng. Hắn sẽ không nỡ đưa ta đi, có phải là Khương Linh không! Có phải là nàng, nàng nhân cơ hội trả thù ta, trả thù ta..."
"Viên phu nhân, người đừng kêu lớn, đây là ý của Thừa tướng, chúng ta làm nô tài cũng đều là nhận lệnh mà làm. Nếu người không nghe lời thì cũng đừng trách tiểu nhân đắc tội."
Cơ thể Phùng Nhân Nhân run rẩy, trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, ánh mắt run rẩy dữ dội.
Cái... cái gì?
Là ý của Thừa tướng?
Nước mắt trong hốc mắt nàng ta trào ra.
Đột nhiên nàng ta hiểu ra.
Chẳng trách.
Chẳng trách mỗi lần Thừa tướng gặp Viên Lộc đều cố ý dẫn nàng ta theo. Chẳng trách ngày ấy bắt Tiêu Tề Thanh, Thừa tướng muốn nàng ta ngồi chung xe với Viên Lộc.
Nàng ta vốn tưởng rằng... đây là sự thiên vị của Thừa tướng dành cho nàng ta.
Tiếng chiêng ngày càng vang dội, khăn voan đỏ thẫm trước mặt rủ xuống, thứ lọt vào tầm mắt là cảnh tượng vui mừng.
Toàn thân nàng ta run rẩy, bỗng nhiên khóc thành tiếng.
"Tại sao lại như vậy, Thừa tướng, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy. Ngài thực sự, thực sự không có tâm sao..."
Ở Thính Vân các, Khương Linh ngồi trước án, đề bút vẽ một bức tranh.
Tiếng chiêng trống bên ngoài khiến nàng phiền muộn, lúc đề bút, Thanh Cúc đột nhiên đẩy cửa phòng ra.
"Phu nhân, Phùng thị bị nâng ra khỏi phủ Thừa tướng!"
"Nâng ra khỏi phủ Thừa tướng?"
Lục Vu nhíu mày: "Bị nâng đi đâu?"
"Hình như là... nhà của người họ Viên."
Khương Linh hơi khựng lại.
Trong giây lát, vị quan viên tên Viên Lộc hiện lên trong đầu nàng.
---- Khuôn mặt mập mạp, bụng phệ vừa nhìn đã biết là hạng người tham tài háo sắc.
"Thanh Cúc tỷ tỷ, tỷ không nhìn lầm chứ, Phùng thị bị nâng tới Viên phủ?"
"Không nhìn lầm."
Thị nữ xung quanh ít nhiều cũng bị Phùng thị làm khó, nghe vậy thì đều vui mừng. Chỉ có Khương Linh ngồi bên cạnh án vẫn im lặng.
Nàng nắm chặt bút lông sói, đột nhiên cảm thấy kinh khủng.
Nàng cũng dần dần ý thức được: Bộ Chiêm không yêu bất kỳ ai cả.
Cho dù nàng có móc tim móc phổi như thế nào đi chăng nữa thì đi theo Bộ Chiêm cũng sẽ có kết cục như Phùng Nhân Nhân.
Giọt mực lớn đọng lại trên giấy tuyên thành. Nàng thở dài một tiếng, vốn định đặt bút xuống. Khi định thần lại thì phát hiện bản thân đã viết xuống giấy hai chữ từ khi nào.
---- hòa ly.
Thấy nàng tỉnh, tiểu nha đầu này lao tới và khóc lớn.
"Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, nô tỳ còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ có thể hầu hạ người nữa..."
Nàng ấy khóc rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu như thỏ con.
Nhìn thấy nha hoàn tâm phúc đã cùng mình lớn lên từ nhỏ, Khương Linh có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Nàng được đối phương đỡ người ngồi dậy.
Có hạ nhân bưng chén thuốc, khăn lông và các vật khác nối đuôi nhau vào. Lục Vu nói, nàng đã sinh một vị tiểu công tử, Thừa tướng đã quyết định đặt tên cho tiểu công tử một chữ "Dục".
Đợi người xung quanh lui ra, Lục Vu mới uất ức chen tới, ấp úng nói: "Đúng rồi, phu nhân, khi ngài đang hôn mê, phủ Thừa tướng còn xảy ra một chuyện, nô tỳ không biết phải nói cho ngài như thế nào..."
"Chuyện gì?"
Khi vừa nói lời này, một luồng gió lạnh ùa vào cổ họng khiến Khương Linh phải cúi người ho sặc sụa. Nàng ho dữ dội khiến Lục Vu lại căng thẳng, vội vàng rót thêm ly nước ấm.
"Phu nhân, người đừng ngồi dậy, nô tỳ sẽ đi tìm xiêm y cho người mặc."
Xung quanh không lạnh nhưng Khương Linh lại thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Lục Vu khoác xiêm y cho nàng, cuối cùng nói:
"Phu nhân, người đừng tức giận... Trong lúc người hôn mê, nô tỳ, nô tỳ thấy Thừa tướng phái người đưa hỉ phục đến Đàm Hương Viện..."
Động tác tay của Khương Linh cứng đờ.
Hai tay nàng đang ôm ly nước, nghe vậy thì hai tay đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Lục Vu ở một bên lo lắng nhưng cũng không dám giấu diếm sự tình, thấy phu nhân nhà mình như vậy nên tiểu nha đầu vội vàng tiến tới an ủi nàng.
Không đợi nàng ấy lên tiếng ----
Chỉ thấy thiếu nữ trên giường khoác áo choàng, buồn bã rũ mi xuống.
"Là vậy sao?"
Nàng còn chưa chết mà Bộ Chiêm đã sốt ruột muốn nâng Phùng thị vào cửa.
Trái tim nàng hoàn toàn lạnh giá.
Nói cũng lạ, có lẽ đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi nên bây giờ nghe tin Bộ Chiêm muốn nghênh đón Phùng thị mà nàng cũng không cảm thấy quá thương tâm.
Khương Linh cụp mắt xuống, mặt nước tĩnh lặng trong chén nước phản chiếu đôi mắt bình tĩnh, vô hồn của nàng.
Ngón tay nàng cứng đờ đặt ly nước xuống.
Nàng liếc qua thì bắt gặp một tấm vải đỏ đặt ở trên bàn.
Lục Vu thấy vậy cũng nhìn qua. Đó là một tấm vải hình vuông, màu đỏ tươi, bề mặt rất sạch sẽ và không có đường kim mũi chỉ nào. Nhìn thấy nó, Khương Linh chợt nhớ tới --- theo tục lệ của Đại Tuyên, nàng phải tự mình lo liệu lễ xuất giá của Phùng thị, tự mình đưa thiếp thất cùng tranh giành phu quân của mình vào phòng của trượng phu.
Ngay cả hôn phục khi đối phương mặc vào cửa cũng phải được chính thê thêu một đóa hoa bách hợp để thể hiện lời chúc tốt đẹp "bách niên hảo hợp".
Hôn sự của Phùng Nhân Nhân được sắp xếp vội vàng, ngay cả hỉ phục cũng được may gấp trong đêm.
Vì vậy, đối phương không trực tiếp gửi hỉ phục mà gửi khăn voan đỏ tới. Nếu Khương Linh chết thì nàng ta sẽ danh chính ngôn thuận thành chủ mẫu của Bộ gia, nếu Khương Linh phúc lớn mạng lớn thì chính thất là nàng phải tự tay thêu một đóa hoa bách hợp lên đó.
Lục Vu thấy khăn voan đó thì tức giận nhếch miệng.
Ngay sau đó, nàng ấy thấy chủ tử nhà mình vẫy ra bảo nàng ấy lấy khăn voan kia tới.
"Phu nhân..."
Lục Vu kinh ngạc: "Người thật sự muốn thêu khăn voan cho Phùng thị sao?"
Khương Linh ngồi thẳng dậy, lấy một sợi chỉ vàng ra se kim.
Ngón tay nàng đã khôi phục cảm giác, dù không còn linh hoạt như trước nhưng vẫn có thể thêu đóa hoa bách hợp một cách dễ dàng.
Lục Vu không nhịn được nữa, đi đi lại lại trong phòng một lúc rồi cuối cùng khóc òa lên.
"Phu nhân, nô tỳ không đành lòng thấy người phải ấm ức như vậy. Người có muốn đi hỏi Thừa tướng không, người vừa mới hạ sinh tiểu công tử, còn đang ở cữ, sao lại bắt thêu khăn voan đỏ cho thiếp thất... Phu nhân, nô tỳ cảm thấy thật khó chịu."
"Ngày đại hôn của người, Thừa tướng còn không tới đón, bây giờ một thiếp thất như nàng ta vào cửa lại muốn người thêu bách hợp lên khăn voan. Chủ tử, nô tỳ buồn sắp chết rồi. Ngày ấy người khó sinh… hay chúng ta đừng thêu nữa được không?"
Khương Linh cúi đầu nhìn khăn voan đỏ trên đầu gối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mở mắt nhắm mắt lại đều là câu nói chói tai ngoài phòng sinh ---- Thừa tướng nói bỏ mẫu giữ tử, phải giữ được hài tử!!
"Có lẽ... trước nay hắn chưa từng thích ta."
Người hắn thích là Phùng thị, người hắn muốn nghênh đón cũng là Phùng thị.
Cưới nàng chỉ là do mệnh phượng, đối tốt với nàng cũng chỉ vì hài tử trong bụng nàng.
Rõ ràng hắn không thích màu đỏ, rõ ràng thấy màu đỏ thì sẽ đau đầu. Nhưng vì cưới Phùng Nhân Nhân mà hắn lại dùng màu đỏ tươi như vậy.
Khương Linh nhếch môi cười tự giễu.
Đột nhiên xuất hiện cơn đau, nàng chợt nhận ra mình bị kim đâm vào tay. Giọt máu thấm vào tấm vải vuông trên tay, màu sắc còn tươi sáng và chói lóa hơn khăn voan màu đỏ thẫm.
Ngày hôm đó ở trên giường, khi nghe thấy câu "bỏ mẫu giữ tử" kia, nàng rất muốn lao ra ngoài giằng co với Bộ Chiêm.
Chất vấn hắn tại sao lại đối xử với nàng như vậy, tại sao lại dễ dàng vứt bỏ nàng như vậy.
Nhưng hiện giờ có vẻ không cần điều này.
Khương Linh đã xác định ----
Hắn chưa bao giờ yêu nàng.
Sau khi tỉnh lại, Khương Linh vẫn luôn báo ốm, không muốn gặp ai cả.
Mà Bộ Chiêm cũng trở nên rất bận rộn vì hôn sự này.
Hầu hết thời gian Khương Linh đều nằm trên giường dưỡng sức và dỗ dành Dục Nhi. Kể cũng lạ, thường ngày Dục Nhi rất thích khóc nhưng khi được nàng ôm thì y sẽ ngừng khóc. Hài tử này rất thông minh, mỗi khi Khương Linh gọi tên y thì y sẽ cười khanh khách, duy chỉ có đôi mắt kia, cực kỳ giống phụ thân của y.
Cánh cửa Thính Vân các vẫn đóng chặt.
Nam nhân trước án ngẩng đầu lên, vô thức nhìn chén trà trong tầm tay.
Đàm Chiêu thấy vậy thì nói:
"Thừa tướng, mấy ngày này phu nhân đều uống thuốc đúng giờ, cơ thể cũng hồi phục từng ngày. Hôm nay đã có thể xuống giường đi lại."
Nước trà tĩnh lặng phản chiếu một nửa vầng trăng sáng ngoài cửa sổ và đôi mắt hẹp dài của hắn.
Đàm Chiêu tiếp tục báo cáo: "Hạ nhân ngày đó truyền sai lời của ngài đã bị xử lý, theo người đó nói là Phùng thị bảo gã nói như vậy."
Bộ Chiêm không hề ngạc nhiên "ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
"Dư đảng của Tiêu thị thì sao?"
"Hồi bẩm Thừa tướng, đã quét sạch mười bảy chi." Đàm Chiêu chắp tay, nhớ tới một chuyện khác: "Thừa tướng từng hứa với Viên Lộc..."
Điền viên, dinh thự và mỹ nhân.
Bộ Chiêm gác bút xuống, thản nhiên nói:
"Kệ hắn đi."
Ngày Phùng Nhân Nhân xuất giá là một ngày nắng đẹp.
Phủ Thừa tướng đã lâu không náo nhiệt như vậy, đặc biệt là Đàm Hương viện, từ trên xuống dưới đều vui mừng. Tiếng ồn truyền đến Thính Vân các, Lục Vu lo lắng chủ từ nhà mình thương tâm nên đã đóng chặt cửa sổ. Nhưng âm thanh ồn ào đó vẫn vang lên không chút che giấu.
Sau khi thêu xong khăn voan đỏ hình vuông đó, trên tay Khương Linh lại có thêm vài dấu kim.
Nghe tiếng cười vui vẻ, nàng cúi đầu thu dọn kim chỉ vương vãi trên bàn.
Ở phía bên kia, Phùng Nhân Nhân trong bộ hỉ phục rực đỏ bước ra khỏi Đàm Hương viện.
Thấy cỗ kiệu trong viện, nàng ta hơi giật mình.
Một đoạn đường này còn cần kiệu sao?
Tuy nhiên nàng ta chỉ choáng váng một lát rồi phản ứng lại ngay. Dù quãng đường có xa đến đâu thì qua cửa vẫn nên có đủ lễ nghi. Nghĩ như vậy, nàng ta cười ngượng ngùng và vui vẻ nói:
"Nếu đã làm đủ lễ nghi thì sao phu nhân còn chưa tới đón ta?"
Nàng ta muốn Khương Linh đích thân đưa mình đến tay Thừa tướng.
Tuy nữ nhân kia xinh đẹp, điềm tĩnh nhưng tóm lại vẫn quá cứng nhắc, không làm Thừa tướng hài lòng. Mà nàng ta giỏi nhất là làm hài lòng Thừa tướng, sau này nhất định có thể hô mưa gọi gió ở Bộ phủ.
Nghĩ như thế thì Phùng Nhân Nhân không nhịn được cười thành tiếng, trong lúc nhất thời lại không nhận ra hỉ kiệu đã đi lệch khỏi con đường ban đầu và đi về hướng ngược lại!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi đến khi sắp bị nâng ra khỏi Bộ phủ thì nàng ta mới phát hiện có gì đó không đúng, thắc mắc: "Đây là định đưa ta đi đâu?"
Ngoài kiệu có tiếng cười khẽ, có người đáp lại: "Viên phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ của người, đương nhiên là sẽ nâng người tới Viên gia."
Viên gia??
Phùng thị hoảng sợ nói: "Viên gia gì cơ? Ta phải gả cho Bộ gia, các ngươi mau để ta xuống! Thừa tướng đâu? Thừa tướng!"
Nàng ta kinh hãi hét lên nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Tiếng chiêng trống càng ngày càng vang, cỗ kiệu khiêng càng lúc càng vui vẻ.
"Thả ta xuống! Các ngươi --- lớn mật!! Ta phải gả cho Thừa tướng, ta là phu nhân tương lai của Bộ phủ! Thừa tướng ----"
Giọng nói nàng ta thê lương, gần như điên cuồng.
"Ta không muốn gả cho Viên Lộc, ta không muốn gả vào Viên gia! Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi thả ta xuống. Ta muốn gặp Thừa tướng, hắn sẽ không đưa ta cho Viên Lộc, ta giúp hắn nhiều chuyện như vậy, hãy để ta gặp hắn ----"
Nàng ta muốn nhảy ra khỏi kiệu cưới nhưng có người vén rèm lên và thấy tân nương tử đang sợ hãi ngồi trong kiệu, trên mặt toàn là vệt nước.
"Thả ta xuống, ta muốn đi tìm Thừa tướng. Hắn sẽ không nỡ đưa ta đi, có phải là Khương Linh không! Có phải là nàng, nàng nhân cơ hội trả thù ta, trả thù ta..."
"Viên phu nhân, người đừng kêu lớn, đây là ý của Thừa tướng, chúng ta làm nô tài cũng đều là nhận lệnh mà làm. Nếu người không nghe lời thì cũng đừng trách tiểu nhân đắc tội."
Cơ thể Phùng Nhân Nhân run rẩy, trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, ánh mắt run rẩy dữ dội.
Cái... cái gì?
Là ý của Thừa tướng?
Nước mắt trong hốc mắt nàng ta trào ra.
Đột nhiên nàng ta hiểu ra.
Chẳng trách.
Chẳng trách mỗi lần Thừa tướng gặp Viên Lộc đều cố ý dẫn nàng ta theo. Chẳng trách ngày ấy bắt Tiêu Tề Thanh, Thừa tướng muốn nàng ta ngồi chung xe với Viên Lộc.
Nàng ta vốn tưởng rằng... đây là sự thiên vị của Thừa tướng dành cho nàng ta.
Tiếng chiêng ngày càng vang dội, khăn voan đỏ thẫm trước mặt rủ xuống, thứ lọt vào tầm mắt là cảnh tượng vui mừng.
Toàn thân nàng ta run rẩy, bỗng nhiên khóc thành tiếng.
"Tại sao lại như vậy, Thừa tướng, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy. Ngài thực sự, thực sự không có tâm sao..."
Ở Thính Vân các, Khương Linh ngồi trước án, đề bút vẽ một bức tranh.
Tiếng chiêng trống bên ngoài khiến nàng phiền muộn, lúc đề bút, Thanh Cúc đột nhiên đẩy cửa phòng ra.
"Phu nhân, Phùng thị bị nâng ra khỏi phủ Thừa tướng!"
"Nâng ra khỏi phủ Thừa tướng?"
Lục Vu nhíu mày: "Bị nâng đi đâu?"
"Hình như là... nhà của người họ Viên."
Khương Linh hơi khựng lại.
Trong giây lát, vị quan viên tên Viên Lộc hiện lên trong đầu nàng.
---- Khuôn mặt mập mạp, bụng phệ vừa nhìn đã biết là hạng người tham tài háo sắc.
"Thanh Cúc tỷ tỷ, tỷ không nhìn lầm chứ, Phùng thị bị nâng tới Viên phủ?"
"Không nhìn lầm."
Thị nữ xung quanh ít nhiều cũng bị Phùng thị làm khó, nghe vậy thì đều vui mừng. Chỉ có Khương Linh ngồi bên cạnh án vẫn im lặng.
Nàng nắm chặt bút lông sói, đột nhiên cảm thấy kinh khủng.
Nàng cũng dần dần ý thức được: Bộ Chiêm không yêu bất kỳ ai cả.
Cho dù nàng có móc tim móc phổi như thế nào đi chăng nữa thì đi theo Bộ Chiêm cũng sẽ có kết cục như Phùng Nhân Nhân.
Giọt mực lớn đọng lại trên giấy tuyên thành. Nàng thở dài một tiếng, vốn định đặt bút xuống. Khi định thần lại thì phát hiện bản thân đã viết xuống giấy hai chữ từ khi nào.
---- hòa ly.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro