Chương 25
2024-10-01 16:48:54
Khương Linh khẽ giật mình.
Những hạt mực to như hạt đậu nành, nhuộm đen tờ giấy và chỉ thấy rõ hai chữ "hòa ly". Ở Đại Tuyên, gần như không bao giờ có trường hợp thê tử chủ động đề nghị ly hôn, quyền lực gia trưởng và quyền lực của phu quân là tối cao, nếu nữ tử muốn rời khỏi phu gia thì chỉ có thể là bị hưu.
Bị trượng phu hưu không chỉ là điều vô cùng xấu hổ đối với nữ tử mà còn là điều vô cùng xấu hổ đối với nhà mẹ đẻ. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của cả gia tộc mà còn ảnh hưởng đến những nữ tử xuất giá khác, vì vậy khi gả vào Bộ phủ, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị nhốt ở đây cả đời, nhưng hôm nay --- Khương Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối mùa thu dần khô héo, mọi thứ trong viện lọt vào tầm mắt đều vô hồn.
Bỗng nhiên nàng muốn ngước nhìn bầu trời xanh bên ngoài Bộ phủ.
Khi còn ở Khương phủ, mặc dù phụ thân đặt ra rất nhiều quy tắc cho nàng nhưng nàng chẳng bao giờ cảm thấy ngột ngạt dù chỉ một chút. Từ nhỏ nàng đã cam chịu mà chấp nhận số phận, nàng phải mất cả buổi tối mới viết xong bức thư hòa ly.
Nàng muốn viết rất nhiều nhưng khi viết lại cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều cứng nhắc, không có sức. Nàng nhúng ngòi bút khô vào mực rồi viết một cách đơn giản:
Nếu kết duyên không hợp thì hãy tách ra để giải quyết những nút thắt. Giấc mộng Nam Kha** đã trở thành kiếp phù du.
Hai bên từ biệt, từ nay hãy bảo trọng.
** Giấc mộng Nam Kha: giấc mơ hão huyền (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình lấy được công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, vì quá vui mừng nên bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ) **
...
Khi đặt bút xuống, tia nắng ban mai đầu tiên đã hắt vào trong giường.
Nàng không muốn Lục Vu nhìn thấy thư hòa ly nên đã gấp gọn rồi lặng lẽ đặt dưới gối.
Thanh Cúc nói chiều này Thừa tướng sẽ về phủ. Rõ ràng nàng vẫn còn đủ thời gian để nghỉ ngơi nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Rèm khẽ buông xuống, nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nàng vừa gả vào Bộ phủ.
Lần đầu tiên Bộ Chiêm tới Thính Vân các.
Lần đầu tiên hắn ôm eo nàng, lần đầu tiên hôn nàng...
Mùi hương trên người nam nhân rất dễ chịu, Khương Linh từ từ nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã chết chìm trong hơi thở của hắn.
Nàng không phải hòn đá, cũng không phải cây cỏ. Nàng cũng ngây thơ cho rằng tình cảm nhất thời trong mắt Bộ Chiêm không phải là cố ý ngụy trang, nàng cũng mong mỏi có được chút tình yêu từ hắn.
Nàng quỳ gối trong chính điện, chắp tay và cầu phúc cho hắn.
Nàng đứng dưới tán cây nhân duyên treo đầy lụa đỏ, thành kính viết tên hắn lên.
Nàng cũng nghĩ đến việc cùng hắn bạc đầu.
Tranh Vanh các.
Bộ Chiêm trở về vào lúc chạng vạng, trời mùa đông tối rất nhanh. Hắn đi vào nhà, cởi bỏ chiếc áo choàng tuyết bên ngoài thì chỉ còn xiêm y mỏng che kín cơ thể nam nhân, càng tôn lên nét lạnh lùng nhã nhặn của hắn.
Bên ngoài có người thông báo rằng phu nhân đã tới.
Ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ khi sinh hạ Dục Nhi thì cơ thể Khương Linh càng ngày càng yếu ớt. Hôm nay nhìn thấy nàng, Đàm Chiêu cảm thấy phu nhân đã gầy hơn trước một chút. Một tầng ánh sáng mỏng manh bao bọc lấy thân hình nữ tử, nàng giống như cây liễu yếu ớt hơi nghiêng mình trước gió, chỉ cần gió hơi to đã khiến nàng nghiêng đổ.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt của người trước án không thay đổi nhiều. Hắn chỉ nhướng mi lên, thản nhiên hỏi một câu: "Sao lại tới?"
Dù sao thì từ khi nàng khó sinh, cửa Thính Vân các vẫn luôn đóng chặt, nàng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn, trong lòng Khương Linh vẫn không khỏi thắt lại.
Một lần nữa, nàng cảm thấy không đáng.
Ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống, từng tấc từng tấc men theo chiếc bàn cạnh giường leo lên tay áo nam nhân. Khương Linh nhìn hắn, nàng hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: "Thiếp có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Thừa tướng."
Bộ Chiêm liếc nhìn Đàm Chiêu đang đứng một bên, đối phương hiểu ra, chắp tay chào rồi dẫn hạ nhân còn lại ra khỏi phòng.
Cánh cửa bị người bên ngoài đóng lại còn phát ra tiếng gõ nhẹ.
Thấy nàng im lặng một lúc lâu, Bộ Chiêm liền đặt bút xuống nhìn sang.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, mang theo ý dò xét. Một đôi mắt phượng dài hẹp thanh tú khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến khó tả.
Khương Linh lấy phong thư hòa ly gọn gàng đưa tới.
Bộ Chiêm cũng đưa tay ra, ngón tay của người kia chạm vào giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn mở thư trong tay ra, lọt vào trong tầm mắt là ba nét chữ xinh đẹp ---- thư hòa ly.
Ngón tay nam nhân dừng lại.
Một lúc sau, dường như Bộ Chiêm đã tỉnh táo lại, hắn cầm phong thư hòa ly quay đầu lại. Trong ánh mắt có vẻ nghi ngờ, chậm rãi nói: "Ngươi muốn hòa ly với ta?"
Khương Linh cụp mắt xuống.
"Đúng."
Nàng cụp mắt xuống, thực sự không dám nhìn đối phương. Nam nhân ngồi trước án, nhìn nàng bằng ánh mắt như chẳng hề quen biết một lúc lâu, cuối cùng lại có tiếng cười nhẹ truyền đến bên tai.
Sự nghi ngờ trong mắt hắn tiêu tan, tùy tiện ném thư hòa ly xuống bàn.
Nghe hắn cười, Khương Linh ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đồng tử nam nhân sâu như mực, cảm xúc nơi đáy mắt hắn không chân thực. Khương Linh không biết có phải hắn đang tức giận hay không, sau một hồi im lặng, hắn gật đầu: "Được."
Khương Linh hơi sửng sốt, nàng không ngờ có người sẽ dễ dàng hòa ly như vậy.
Tuy nhiên ngay sau đó, nàng nghe thấy đối phương nhẹ giọng nói: "Nhưng hài tử nhất định phải ở lại."
"Vì sao?"
Nàng nhíu mày, giọng điệu cũng mất đi sự bình tĩnh trước đó: "Dục Nhi là hài tử của ta, là ta ở quỷ môn quan sinh ra hắn."
"Hắn là hài tử của Bộ gia," Bộ Chiêm nhìn nàng: "Khương Linh, ta sẽ không để huyết mạch của ta lưu lạc ở bên ngoài."
Có lẽ giọng điệu của hắn quá nhẹ và ánh mắt quá bình thản.
Nên đã khiến nàng cảm thấy rét lạnh, tay chân cũng lạnh băng.
Xung quanh lại rơi vào im lặng, trong màn đêm yên tĩnh và lạnh lẽo, một người đang im lặng đấu tranh.
Cuối cùng nàng lấy hết can đảm, quật cường nhìn người trước án: "Nếu ta nhất định phải mang theo hài tử thì sao?"
Bộ Chiêm ném bút rơi "lạch cạch".
Mực đen bắn tung tóe trên bàn, chỗ hồ sơ ban đầu được trải ra cũng lấm lem vết mực. Chiếc ghế gỗ lê nằm ngửa ra đất, nam nhân đi ngược sáng, từ từ bước tới.
Khương Linh lùi lại theo bản năng nhưng vẫn cắn răng nhìn hắn.
Nam nhân cúi đầu, lạnh giọng: "Ngươi có thể thử xem."
Trong mắt hắn có áp bức, có đe dọa và có chút khinh thường. Toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm khiến Khương Linh ớn lạnh sống lưng.
Nàng chợt cảm thấy khó thở.
Bộ Chiêm chỉ đứng trước mặt nàng mà Khương Linh đã cảm giác được toàn thân mình đã bị đối phương giam cầm. Bóng đêm tịch mịch giống như tấm lưới lớn kín gió trói buộc nàng lại.
Không có lối thoát.
Dục Nhi đang ở đây, làm sao nàng có thể rời đi?
Khương Linh cảm thấy khó chịu, trợn tròn mắt: "Ngươi cố ý?"
Con thỏ trắng luôn ngoan ngoãn vào lúc này lại đột nhiên lộ ra nanh vuốt sắc bén khiến Bộ Chiêm hơi giật mình rồi hắn nói: "Ngươi nghĩ thế nào cũng được."
Hắn không quan tâm nàng nghĩ gì.
Hỉ nộ ái ố của nàng, thậm chí là sống chết của nàng, hắn đều không quan tâm.
Hắn chỉ quan tâm huyết mạch của Bộ gia, quan tâm quyền lực và quan tâm ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia.
Trong màn đêm, nam nhân liếc nhìn nàng, ánh mắt không có chút ấm áp khiến nàng cảm thấy chua xót.
Khương Linh bĩu môi cay đắng: "Bộ Chiêm, rõ ràng ngươi có thể lừa gạt ta. Ngươi có hàng nghìn hàng vạn lý do dỗ ta ở lại, hoàn thành đại nghiệp của ngươi, cho dù ngươi chỉ mượn một cái cớ vụng về thì ta cũng cảm thấy tốt hơn, nhưng ngươi ngay cả gạt ta cũng không muốn làm."
"Đối với ngươi mà nói, ta chỉ có lợi ích, chỉ có lợi dụng và chỉ có giá trị không thể khai thác. Ngoài mặt ta là thê tử của ngươi, nhưng trong lòng ngươi thì ta có khác gì hạ nhân trong phủ Thừa tướng chứ. Lúc trước ta luôn cho rằng ngươi thích Phùng thị nhưng quay đầu lại, ngươi có thể đưa nữ tử đi theo ngươi bấy lâu nay cho người khác. Bộ Chiêm, ngươi thực sự không có chút tình cảm nào với ta, với Phùng thị hay bất cứ ai khác sao?"
Rõ ràng giữa bọn họ đã từng có lúc dịu dàng như vậy. Nàng cũng từng say mê, lén quan sát nét mặt hắn.
Nhưng cảm giác thoáng qua đó không thể khiến hắn tan chảy chút nào.
Nàng đỏ mắt, nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ: "Bộ Hành Tri, ngươi đúng là quái vật vô tâm."
Nghe xong những lời này, ánh mắt của nam nhân khẽ động.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng nói: "Thừa tướng ----"
Có người gõ cửa.
Nghe thấy giọng nói đó, Khương Linh nhíu mày lại. Giọng nói quá quen thuộc, chính là thị nữ tên Huyên Nhi.
Nàng ta bước vào với một chén thuốc đang bốc khói và vẻ mặt lo lắng.
Huyên Nhi vốn muốn nói hôm nay không gặp phu nhân ở trong đình, nhưng đảo mắt lại thấy Khương Linh đang đứng trước án, trong lòng đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Phu, phu nhân..."
Đây là tai mắt của Bộ Chiêm ở Thính Vân các, giám sát Khương Linh uống thuốc đúng giờ mỗi ngày.
Bộ Chiêm nheo mắt nhìn Huyên Nhi, mặt không biểu cảm nói: "Mang vào đi."
Đối phương không dám làm trái, đặt chén thuốc lên bàn rồi quy củ rời đi.
Khương Linh quay mặt đi: "Ta không muốn uống."
Bộ Chiêm bưng chén thuốc đi tới.
Đêm càng lúc càng tối, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng một phần gương mặt hắn.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta không muốn uống, ngươi buông ta ra!"
Sức lực nam nhân rất lớn, phớt lờ sự phản kháng của nàng mà bắt người.
"Ngươi tự uống hay để ta đút?"
Khương Linh lùi lại một bước, nàng cảm thấy nực cười và cười lạnh: "Bộ Chiêm, ta đã sinh Dục Nhi rồi, cơ thể này đối với ngươi cũng vô dụng, ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ không đúng sao?"
Bàn tay cầm chén thuốc của hắn hơi siết chặt.
Kế tiếp có người nhéo cằm nàng.
Có lẽ hắn hơi tức giận nên lực tay rất mạnh.
Khương Linh không tránh được, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Bộ Chiêm, ngươi đừng giả tạo như vậy nữa."
Hắn vứt muỗng, cầm mép chén rồi ấn mạnh vào miệng nàng.
"Khương Linh, ngươi nói không sai, ngươi sống hay chết không liên quan gì đến ta. Nhưng hãy nhớ, nếu như ngươi muốn chết thì cũng phải đợi ta xong việc."
Nói xong vẫn thấy nàng không chịu mở miệng, nam nhân ép nàng vào tường. Lưng nàng bị bầm tím, nước mắt chảy ra, đối phương giữ cằm nàng và dùng miệng đút thuốc.
Nàng không thể thở được chứ đừng nói đến thở dốc.
Mùi gỗ đàn hương bao bọc toàn thân nàng, hơi lạnh vô tận lan khắp toàn thân, cơ thể nam nhân cao lớn giống như ngọn núi lớn đè xuống. Áp bức, cướp đoạt, cứng rắn... Khương Linh cảm thấy cơ thể không còn thuộc về mình, cả người đau nhức.
Đút thuốc xong, Bộ Chiêm không nhịn được ném chén xuống đất.
Sau đó hắn ôm lấy cổ nàng và hôn sâu lần nữa.
Lông mày nàng nhíu lại, cơ thể không ngừng trượt xuống, mỗi lần trượt xuồng thì bàn tay đặt ở eo nàng sẽ nhấc lên. Đối phương cắn môi nàng, cổ nàng và cuối cùng thở dốc bên tai nàng.
"Khương Linh, ngươi có thể chết nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi phủ Thừa tướng."
Dù có chết thì cũng phải chết bên cạnh hắn, chết ở đây và vĩnh viễn không thể trốn khỏi cái lồng này.
"Mấy ngày nữa bổn tướng sẽ phát binh. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ cưới ngươi, nếu ngươi chết, bổn tướng sẽ ôm bài vị của ngươi đăng cơ, dù trăm năm sau thì ngươi cũng phải cùng ta vào hoàng lăng."
"Con cháu của chúng ta, đời đời... con cháu đời sau đều sẽ biết, ngươi là thê tử của Bộ Hành Tri ta."
Nàng không thể trốn thoát, nàng vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Đột nhiên có cơn gió lạnh buốt óc ập đến khiến cơ thể nàng run rẩy. Càng đáng sợ hơn là lời nói lạnh lẽo của người trước mặt:
"Khương Linh, ngươi thử xem, nếu ngươi chết thì sẽ có bao nhiêu người vì ngươi mà tuẫn táng."
Phụ thân, mẫu thân, A Diễn, Quý Trưng.
Còn có...
Hài tử của nàng, Bộ Dục!
Những hạt mực to như hạt đậu nành, nhuộm đen tờ giấy và chỉ thấy rõ hai chữ "hòa ly". Ở Đại Tuyên, gần như không bao giờ có trường hợp thê tử chủ động đề nghị ly hôn, quyền lực gia trưởng và quyền lực của phu quân là tối cao, nếu nữ tử muốn rời khỏi phu gia thì chỉ có thể là bị hưu.
Bị trượng phu hưu không chỉ là điều vô cùng xấu hổ đối với nữ tử mà còn là điều vô cùng xấu hổ đối với nhà mẹ đẻ. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của cả gia tộc mà còn ảnh hưởng đến những nữ tử xuất giá khác, vì vậy khi gả vào Bộ phủ, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị nhốt ở đây cả đời, nhưng hôm nay --- Khương Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối mùa thu dần khô héo, mọi thứ trong viện lọt vào tầm mắt đều vô hồn.
Bỗng nhiên nàng muốn ngước nhìn bầu trời xanh bên ngoài Bộ phủ.
Khi còn ở Khương phủ, mặc dù phụ thân đặt ra rất nhiều quy tắc cho nàng nhưng nàng chẳng bao giờ cảm thấy ngột ngạt dù chỉ một chút. Từ nhỏ nàng đã cam chịu mà chấp nhận số phận, nàng phải mất cả buổi tối mới viết xong bức thư hòa ly.
Nàng muốn viết rất nhiều nhưng khi viết lại cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều cứng nhắc, không có sức. Nàng nhúng ngòi bút khô vào mực rồi viết một cách đơn giản:
Nếu kết duyên không hợp thì hãy tách ra để giải quyết những nút thắt. Giấc mộng Nam Kha** đã trở thành kiếp phù du.
Hai bên từ biệt, từ nay hãy bảo trọng.
** Giấc mộng Nam Kha: giấc mơ hão huyền (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình lấy được công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, vì quá vui mừng nên bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ) **
...
Khi đặt bút xuống, tia nắng ban mai đầu tiên đã hắt vào trong giường.
Nàng không muốn Lục Vu nhìn thấy thư hòa ly nên đã gấp gọn rồi lặng lẽ đặt dưới gối.
Thanh Cúc nói chiều này Thừa tướng sẽ về phủ. Rõ ràng nàng vẫn còn đủ thời gian để nghỉ ngơi nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Rèm khẽ buông xuống, nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nàng vừa gả vào Bộ phủ.
Lần đầu tiên Bộ Chiêm tới Thính Vân các.
Lần đầu tiên hắn ôm eo nàng, lần đầu tiên hôn nàng...
Mùi hương trên người nam nhân rất dễ chịu, Khương Linh từ từ nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã chết chìm trong hơi thở của hắn.
Nàng không phải hòn đá, cũng không phải cây cỏ. Nàng cũng ngây thơ cho rằng tình cảm nhất thời trong mắt Bộ Chiêm không phải là cố ý ngụy trang, nàng cũng mong mỏi có được chút tình yêu từ hắn.
Nàng quỳ gối trong chính điện, chắp tay và cầu phúc cho hắn.
Nàng đứng dưới tán cây nhân duyên treo đầy lụa đỏ, thành kính viết tên hắn lên.
Nàng cũng nghĩ đến việc cùng hắn bạc đầu.
Tranh Vanh các.
Bộ Chiêm trở về vào lúc chạng vạng, trời mùa đông tối rất nhanh. Hắn đi vào nhà, cởi bỏ chiếc áo choàng tuyết bên ngoài thì chỉ còn xiêm y mỏng che kín cơ thể nam nhân, càng tôn lên nét lạnh lùng nhã nhặn của hắn.
Bên ngoài có người thông báo rằng phu nhân đã tới.
Ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ khi sinh hạ Dục Nhi thì cơ thể Khương Linh càng ngày càng yếu ớt. Hôm nay nhìn thấy nàng, Đàm Chiêu cảm thấy phu nhân đã gầy hơn trước một chút. Một tầng ánh sáng mỏng manh bao bọc lấy thân hình nữ tử, nàng giống như cây liễu yếu ớt hơi nghiêng mình trước gió, chỉ cần gió hơi to đã khiến nàng nghiêng đổ.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt của người trước án không thay đổi nhiều. Hắn chỉ nhướng mi lên, thản nhiên hỏi một câu: "Sao lại tới?"
Dù sao thì từ khi nàng khó sinh, cửa Thính Vân các vẫn luôn đóng chặt, nàng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn, trong lòng Khương Linh vẫn không khỏi thắt lại.
Một lần nữa, nàng cảm thấy không đáng.
Ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống, từng tấc từng tấc men theo chiếc bàn cạnh giường leo lên tay áo nam nhân. Khương Linh nhìn hắn, nàng hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: "Thiếp có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Thừa tướng."
Bộ Chiêm liếc nhìn Đàm Chiêu đang đứng một bên, đối phương hiểu ra, chắp tay chào rồi dẫn hạ nhân còn lại ra khỏi phòng.
Cánh cửa bị người bên ngoài đóng lại còn phát ra tiếng gõ nhẹ.
Thấy nàng im lặng một lúc lâu, Bộ Chiêm liền đặt bút xuống nhìn sang.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, mang theo ý dò xét. Một đôi mắt phượng dài hẹp thanh tú khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến khó tả.
Khương Linh lấy phong thư hòa ly gọn gàng đưa tới.
Bộ Chiêm cũng đưa tay ra, ngón tay của người kia chạm vào giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn mở thư trong tay ra, lọt vào trong tầm mắt là ba nét chữ xinh đẹp ---- thư hòa ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay nam nhân dừng lại.
Một lúc sau, dường như Bộ Chiêm đã tỉnh táo lại, hắn cầm phong thư hòa ly quay đầu lại. Trong ánh mắt có vẻ nghi ngờ, chậm rãi nói: "Ngươi muốn hòa ly với ta?"
Khương Linh cụp mắt xuống.
"Đúng."
Nàng cụp mắt xuống, thực sự không dám nhìn đối phương. Nam nhân ngồi trước án, nhìn nàng bằng ánh mắt như chẳng hề quen biết một lúc lâu, cuối cùng lại có tiếng cười nhẹ truyền đến bên tai.
Sự nghi ngờ trong mắt hắn tiêu tan, tùy tiện ném thư hòa ly xuống bàn.
Nghe hắn cười, Khương Linh ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đồng tử nam nhân sâu như mực, cảm xúc nơi đáy mắt hắn không chân thực. Khương Linh không biết có phải hắn đang tức giận hay không, sau một hồi im lặng, hắn gật đầu: "Được."
Khương Linh hơi sửng sốt, nàng không ngờ có người sẽ dễ dàng hòa ly như vậy.
Tuy nhiên ngay sau đó, nàng nghe thấy đối phương nhẹ giọng nói: "Nhưng hài tử nhất định phải ở lại."
"Vì sao?"
Nàng nhíu mày, giọng điệu cũng mất đi sự bình tĩnh trước đó: "Dục Nhi là hài tử của ta, là ta ở quỷ môn quan sinh ra hắn."
"Hắn là hài tử của Bộ gia," Bộ Chiêm nhìn nàng: "Khương Linh, ta sẽ không để huyết mạch của ta lưu lạc ở bên ngoài."
Có lẽ giọng điệu của hắn quá nhẹ và ánh mắt quá bình thản.
Nên đã khiến nàng cảm thấy rét lạnh, tay chân cũng lạnh băng.
Xung quanh lại rơi vào im lặng, trong màn đêm yên tĩnh và lạnh lẽo, một người đang im lặng đấu tranh.
Cuối cùng nàng lấy hết can đảm, quật cường nhìn người trước án: "Nếu ta nhất định phải mang theo hài tử thì sao?"
Bộ Chiêm ném bút rơi "lạch cạch".
Mực đen bắn tung tóe trên bàn, chỗ hồ sơ ban đầu được trải ra cũng lấm lem vết mực. Chiếc ghế gỗ lê nằm ngửa ra đất, nam nhân đi ngược sáng, từ từ bước tới.
Khương Linh lùi lại theo bản năng nhưng vẫn cắn răng nhìn hắn.
Nam nhân cúi đầu, lạnh giọng: "Ngươi có thể thử xem."
Trong mắt hắn có áp bức, có đe dọa và có chút khinh thường. Toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm khiến Khương Linh ớn lạnh sống lưng.
Nàng chợt cảm thấy khó thở.
Bộ Chiêm chỉ đứng trước mặt nàng mà Khương Linh đã cảm giác được toàn thân mình đã bị đối phương giam cầm. Bóng đêm tịch mịch giống như tấm lưới lớn kín gió trói buộc nàng lại.
Không có lối thoát.
Dục Nhi đang ở đây, làm sao nàng có thể rời đi?
Khương Linh cảm thấy khó chịu, trợn tròn mắt: "Ngươi cố ý?"
Con thỏ trắng luôn ngoan ngoãn vào lúc này lại đột nhiên lộ ra nanh vuốt sắc bén khiến Bộ Chiêm hơi giật mình rồi hắn nói: "Ngươi nghĩ thế nào cũng được."
Hắn không quan tâm nàng nghĩ gì.
Hỉ nộ ái ố của nàng, thậm chí là sống chết của nàng, hắn đều không quan tâm.
Hắn chỉ quan tâm huyết mạch của Bộ gia, quan tâm quyền lực và quan tâm ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia.
Trong màn đêm, nam nhân liếc nhìn nàng, ánh mắt không có chút ấm áp khiến nàng cảm thấy chua xót.
Khương Linh bĩu môi cay đắng: "Bộ Chiêm, rõ ràng ngươi có thể lừa gạt ta. Ngươi có hàng nghìn hàng vạn lý do dỗ ta ở lại, hoàn thành đại nghiệp của ngươi, cho dù ngươi chỉ mượn một cái cớ vụng về thì ta cũng cảm thấy tốt hơn, nhưng ngươi ngay cả gạt ta cũng không muốn làm."
"Đối với ngươi mà nói, ta chỉ có lợi ích, chỉ có lợi dụng và chỉ có giá trị không thể khai thác. Ngoài mặt ta là thê tử của ngươi, nhưng trong lòng ngươi thì ta có khác gì hạ nhân trong phủ Thừa tướng chứ. Lúc trước ta luôn cho rằng ngươi thích Phùng thị nhưng quay đầu lại, ngươi có thể đưa nữ tử đi theo ngươi bấy lâu nay cho người khác. Bộ Chiêm, ngươi thực sự không có chút tình cảm nào với ta, với Phùng thị hay bất cứ ai khác sao?"
Rõ ràng giữa bọn họ đã từng có lúc dịu dàng như vậy. Nàng cũng từng say mê, lén quan sát nét mặt hắn.
Nhưng cảm giác thoáng qua đó không thể khiến hắn tan chảy chút nào.
Nàng đỏ mắt, nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ: "Bộ Hành Tri, ngươi đúng là quái vật vô tâm."
Nghe xong những lời này, ánh mắt của nam nhân khẽ động.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng nói: "Thừa tướng ----"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người gõ cửa.
Nghe thấy giọng nói đó, Khương Linh nhíu mày lại. Giọng nói quá quen thuộc, chính là thị nữ tên Huyên Nhi.
Nàng ta bước vào với một chén thuốc đang bốc khói và vẻ mặt lo lắng.
Huyên Nhi vốn muốn nói hôm nay không gặp phu nhân ở trong đình, nhưng đảo mắt lại thấy Khương Linh đang đứng trước án, trong lòng đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Phu, phu nhân..."
Đây là tai mắt của Bộ Chiêm ở Thính Vân các, giám sát Khương Linh uống thuốc đúng giờ mỗi ngày.
Bộ Chiêm nheo mắt nhìn Huyên Nhi, mặt không biểu cảm nói: "Mang vào đi."
Đối phương không dám làm trái, đặt chén thuốc lên bàn rồi quy củ rời đi.
Khương Linh quay mặt đi: "Ta không muốn uống."
Bộ Chiêm bưng chén thuốc đi tới.
Đêm càng lúc càng tối, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng một phần gương mặt hắn.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta không muốn uống, ngươi buông ta ra!"
Sức lực nam nhân rất lớn, phớt lờ sự phản kháng của nàng mà bắt người.
"Ngươi tự uống hay để ta đút?"
Khương Linh lùi lại một bước, nàng cảm thấy nực cười và cười lạnh: "Bộ Chiêm, ta đã sinh Dục Nhi rồi, cơ thể này đối với ngươi cũng vô dụng, ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ không đúng sao?"
Bàn tay cầm chén thuốc của hắn hơi siết chặt.
Kế tiếp có người nhéo cằm nàng.
Có lẽ hắn hơi tức giận nên lực tay rất mạnh.
Khương Linh không tránh được, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Bộ Chiêm, ngươi đừng giả tạo như vậy nữa."
Hắn vứt muỗng, cầm mép chén rồi ấn mạnh vào miệng nàng.
"Khương Linh, ngươi nói không sai, ngươi sống hay chết không liên quan gì đến ta. Nhưng hãy nhớ, nếu như ngươi muốn chết thì cũng phải đợi ta xong việc."
Nói xong vẫn thấy nàng không chịu mở miệng, nam nhân ép nàng vào tường. Lưng nàng bị bầm tím, nước mắt chảy ra, đối phương giữ cằm nàng và dùng miệng đút thuốc.
Nàng không thể thở được chứ đừng nói đến thở dốc.
Mùi gỗ đàn hương bao bọc toàn thân nàng, hơi lạnh vô tận lan khắp toàn thân, cơ thể nam nhân cao lớn giống như ngọn núi lớn đè xuống. Áp bức, cướp đoạt, cứng rắn... Khương Linh cảm thấy cơ thể không còn thuộc về mình, cả người đau nhức.
Đút thuốc xong, Bộ Chiêm không nhịn được ném chén xuống đất.
Sau đó hắn ôm lấy cổ nàng và hôn sâu lần nữa.
Lông mày nàng nhíu lại, cơ thể không ngừng trượt xuống, mỗi lần trượt xuồng thì bàn tay đặt ở eo nàng sẽ nhấc lên. Đối phương cắn môi nàng, cổ nàng và cuối cùng thở dốc bên tai nàng.
"Khương Linh, ngươi có thể chết nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi phủ Thừa tướng."
Dù có chết thì cũng phải chết bên cạnh hắn, chết ở đây và vĩnh viễn không thể trốn khỏi cái lồng này.
"Mấy ngày nữa bổn tướng sẽ phát binh. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ cưới ngươi, nếu ngươi chết, bổn tướng sẽ ôm bài vị của ngươi đăng cơ, dù trăm năm sau thì ngươi cũng phải cùng ta vào hoàng lăng."
"Con cháu của chúng ta, đời đời... con cháu đời sau đều sẽ biết, ngươi là thê tử của Bộ Hành Tri ta."
Nàng không thể trốn thoát, nàng vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Đột nhiên có cơn gió lạnh buốt óc ập đến khiến cơ thể nàng run rẩy. Càng đáng sợ hơn là lời nói lạnh lẽo của người trước mặt:
"Khương Linh, ngươi thử xem, nếu ngươi chết thì sẽ có bao nhiêu người vì ngươi mà tuẫn táng."
Phụ thân, mẫu thân, A Diễn, Quý Trưng.
Còn có...
Hài tử của nàng, Bộ Dục!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro