Sống Lại
Huyễn Động
2024-06-19 07:06:50
“A!”
Giây phút bị chiếc gai bén nhọn lạnh như băng và cứng như sắt thép của kẻ đánh lén đâm xuyên qua cơ thể, Diệp Chung Minh không thể kìm chế được mà kêu lên.
Trong lúc mê man, anh bỗng chạm vào một mảng trơn mịn, một đôi tay thon thả ôm chặt lấy cổ anh, mùi thơm hoà quyện với mùi mồ hôi từng đợt từng đợt phả vào khoang mũi.
Đôi mắt Diệp Chung Minh dần có tiêu điểm, anh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp từng rất thân thuộc với mình.
Là cô ấy?
Chẳng phải cô ấy đã chết từ rất lâu rồi ư?
Dường như muốn xác nhận điều gì đó, Diệp Chung Minh định rướn người lên để nhìn rõ hơn, nhưng lại bị cô gái dùng tay chân khóa chặt.
“Đừng, đừng rời đi, ngồi yên một chút đi.”
Diệp Chung Minh lơ mơ dừng lại hành động của mình, chỉ có điều trong lúc đảo mắt quan sát, anh chợt sững sờ hiểu ra một vài thứ.
Cốc nước vẽ hình hoạt hình, đồng hồ báo thức dạ quang,… cùng với cảm giác quen thuộc khi ôm cô gái trong vòng tay, tất cả đưa Diệp Chung Minh đến với một cảnh tượng anh đã từng trải qua.
Buổi chiều ngày 10 tháng 9, năm 2020.
Một tiếng trước khi thảm hoạ thế giới xảy ra.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải là có nhiệm vụ mới sao? Sau đó anh bị con sâu chết dẫm bất ngờ tấn công, khó khăn lắm mới có thể xông ra ngoài thì lại bị kẻ mai phục đánh úp, lông tuyến từ dưới đất nhô lên đâm xuyên qua người, với kinh nghiệm của bản thân, Diệp Minh Chung chắc chắn đó là vết thương chí mạng.
Vậy mà bây giờ... mọi thứ dường như quay trở lại mười năm về trước, vào một buổi chiều tuyệt vời trước khi thảm họa đó xảy đến.
Do thường xuyên rèn luyện sự bình tĩnh để giữ một cái đầu lạnh, Diệp Chung Minh lập tức suy xét, và chỉ mười giây sau, anh đã xác định được, không phải “hình như” anh đã quay về mười năm trước, mà anh đã “thật sự” quay về mười năm trước rồi!
Diệp Chung Minh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức, 15 giờ 35 phút ngày 10 tháng 9 năm 2020, cách thời điểm khắc cốt ghi tâm ấy chỉ còn 1 tiếng năm phút.
Vào 16 giờ 40 phút ngày 10 tháng 9 năm 2020, một sự kiện khủng khiếp sẽ xảy ra, sau đó, Trái Đất sẽ hoàn toàn rơi vào kỷ tận thế lạnh lẽo.
Diệp Chung Minh đẫn đờ hồi lâu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Đây là trời cao thương xót anh, hay lại là một sự trừng phạt khác dành cho anh đây?
Diệp Chung Minh chầm chậm giơ hai tay lên, trắng ngần và nhẵn nhụi, đường vân tay rõ ràng, da dẻ khỏe mạnh, khác một trời một vực với bản thân anh của mười năm sau. Nếu như ở hiện tại đôi tay này là đôi tay để chắp bút đọc sách, gõ bàn giấy, thì mười năm sau, đôi bàn tay ấy sẽ đầy những vết chai sần lưu lại vì cầm súng trong thời gian dài, còn có những vết sẹo cùng máu me mà vô số lần chiến đấu để lại.
Anh sống lại rồi ư?
Diệp Chung Minh có chút thẫn thờ, không phải ai cũng cảm thấy sống lại là phúc phần, đối với Diệp Chung Minh, trải qua mười năm như cơn ác mộng, giờ lại sống thêm lần nữa, thật khó để anh nói rằng đây là may mắn.
Sống lại một cuộc đời bạc bẽo chỉ có chiến tranh đẫm máu, không may mảy cảm nhận được một chút ấm áp lẫn hi vọng ư? Diệp Chung Minh cười khổ, anh thật sự không chắc bản thân mình còn có thể trụ thêm lần nữa trong hoàn cảnh tuyệt vọng mà anh đã trải qua từ trước hay không.
Thậm chí khi cô gái kia ôm anh như bạch tuộc, Diệp Chung Minh cũng không hề cảm thấy ấm áp như “mười năm trước”, ngược lại trong lòng anh còn thấy hơi bài xích, vì anh đã sống lại lần nữa và biết rằng, ngay sau đây, cô bạn gái này sẽ nói lời chia tay với anh.
Bạch Thi Thi là bạn gái của Diệp Chung Minh, cô là vị khách thân quen của phòng trọ nhỏ mà anh thuê, hai người yêu nhau từ năm hai đại học, tính ra đến nay cũng đã bên nhau gần hai năm rồi.
Với một người mồ côi cả cha lẫn mẹ như Diệp Chung Minh, tình cảm với cô gái này là thứ anh vô cùng trân trọng. Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần là người hiền lành, đứng đắn và không lăng nhăng thì đều rất nặng tình với mối tình đầu của mình, huống chi, đối tượng mà Diệp Chung Minh yêu đương lại là một cô gái xinh đẹp như Bạch Thi Thi.
Chỉ có điều, khi không thể nào tiếp tục nặng tình thêm nữa, vết thương lòng sẽ vô cùng sâu đậm.
Ở kiếp trước, ban đầu Diệp Chung Minh rất hận cô, nghĩ rằng Bạch Thi Thi đã phản bội anh, nhưng tại kiếp này, khi đã biết được lí do, anh không còn thù hận nữa, có lẽ, sự thay lòng của cô có hơi tàn nhẫn, nhưng anh biết, cho đến ngày hôm qua, Bạch Thi Thi mới đồng ý qua lại với kẻ thứ ba xen vào đó, và tính đến giờ phút này, ít nhất là cô vẫn trung thành tuyệt đối với anh về mặt thể xác.
“Thật ra, anh rất biết ơn sự chăm sóc của em trong hai năm qua, anh là người vô tâm và thiếu tinh tế, đã rất nhiều lần không quan tâm đến cảm nhận của em, cho anh xin lỗi.” Diệp Chung Minh bò dậy rời khỏi thân hình gần như hoàn hảo của Bạch Thi Thi, bắt đầu suy nghĩ một vài điều trong đầu.
Người đàn ông vừa ôm mình bỗng nhiên rời đi, Bạch Thi Thi không giấu nổi cảm giác hụt hẫng, điều này khiến sự áy náy vốn có trong cô càng tăng thêm vài phần, cô vẫn mang tâm lý có lỗi với anh, nhưng như vậy cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn. Chỉ có điều khi Bạch Thi Thi nghe Diệp Chung Minh nói, đôi mắt mê người của cô hơi mở to ra, đây là hành động vô thức của cô khi cảm thấy bất ngờ.
“Và cũng rất cảm ơn cô sinh viên chăm chỉ như em lại không đi học mà chạy qua đây chơi với anh, chỉ là những thứ tương tự như sự bố thí khi sắp chia tay thế này, chỉ có thể thỏa mãn một chút sự áy náy khi em muốn rời đi mà thôi, còn với anh, nó không có chút tác dụng nào cả.”
“Chung Minh, anh…”
Diệp Chung Minh ngắt lời của Bạch Thi Thi bằng cái khoát tay, để người trần như nhộng đi đến bên cửa sổ, anh nhìn về phía sân vận động trường học cách đó không xa, dưới ánh nắng, mấy tên “trâu đất” đang hăng sức đá bóng, bên cạnh là khán đài với một thiếu nữ áo trắng đang ngồi đó, tay cầm bình nước và khăn lau, dịu dàng nhìn người yêu của cô.
“Em nói xem, tình yêu có lẽ là một phần không thể thiếu của cuộc đời, nhưng chắc chắn không phải là toàn bộ, anh thừa nhận, và thật lòng mong em hãy nhớ rõ câu nói này, bây giờ… có lẽ mọi thứ vẫn ổn, nhưng ngộ nhỡ có sự thay đổi, khi nguy hiểm rình rập khắp nơi trên thế giới này, khi tính mạng con người rẻ mạt như cọng rơm ngọn cỏ, anh hi vọng em có thể từ bỏ tình yêu, vì thứ tình yêu đó, có lẽ…không tốt đẹp và thủy chung như em tưởng tượng.”
“Ý của anh là sao?” Bạch Thi Thi bỗng thấy hơi khó hiểu con người cô đã yêu gần hai năm này, anh nói lời này là đang ám chỉ điều gì đó ư?
“Nếu tình hình vẫn như hiện tại, anh không phủ nhận Tần Quân là người đàn ông rất ưu tú, có lẽ cũng sẽ là một người bạn trai và người chồng tốt, nhưng cậu ta…” Bỗng dưng Diệp Chung Minh không biết phải nói tiếp như thế nào, nói thẳng với Bạch Thi Thi rằng tên Tần Quân khiến cô thay lòng đó sẽ bỏ rơi cô ngay tại lúc nguy cấp, chỉ vì mấy miếng bánh bao mà sẵn sàng tặng cô cho người khác ư? Khi gặp dị chủng bất ngờ tấn công, hắn còn đẩy cô lên làm mồi nhử, đổi lấy chút thời gian để mình chạy thoát thân? Liệu cô có tin anh không? Cảnh tượng khi thảm họa xảy ra sau nửa năm mà anh nhìn thấy trước đây, bây giờ cũng chưa xảy ra, nói ra sẽ bị coi là chuyện cười.
Giây phút bị chiếc gai bén nhọn lạnh như băng và cứng như sắt thép của kẻ đánh lén đâm xuyên qua cơ thể, Diệp Chung Minh không thể kìm chế được mà kêu lên.
Trong lúc mê man, anh bỗng chạm vào một mảng trơn mịn, một đôi tay thon thả ôm chặt lấy cổ anh, mùi thơm hoà quyện với mùi mồ hôi từng đợt từng đợt phả vào khoang mũi.
Đôi mắt Diệp Chung Minh dần có tiêu điểm, anh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp từng rất thân thuộc với mình.
Là cô ấy?
Chẳng phải cô ấy đã chết từ rất lâu rồi ư?
Dường như muốn xác nhận điều gì đó, Diệp Chung Minh định rướn người lên để nhìn rõ hơn, nhưng lại bị cô gái dùng tay chân khóa chặt.
“Đừng, đừng rời đi, ngồi yên một chút đi.”
Diệp Chung Minh lơ mơ dừng lại hành động của mình, chỉ có điều trong lúc đảo mắt quan sát, anh chợt sững sờ hiểu ra một vài thứ.
Cốc nước vẽ hình hoạt hình, đồng hồ báo thức dạ quang,… cùng với cảm giác quen thuộc khi ôm cô gái trong vòng tay, tất cả đưa Diệp Chung Minh đến với một cảnh tượng anh đã từng trải qua.
Buổi chiều ngày 10 tháng 9, năm 2020.
Một tiếng trước khi thảm hoạ thế giới xảy ra.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải là có nhiệm vụ mới sao? Sau đó anh bị con sâu chết dẫm bất ngờ tấn công, khó khăn lắm mới có thể xông ra ngoài thì lại bị kẻ mai phục đánh úp, lông tuyến từ dưới đất nhô lên đâm xuyên qua người, với kinh nghiệm của bản thân, Diệp Minh Chung chắc chắn đó là vết thương chí mạng.
Vậy mà bây giờ... mọi thứ dường như quay trở lại mười năm về trước, vào một buổi chiều tuyệt vời trước khi thảm họa đó xảy đến.
Do thường xuyên rèn luyện sự bình tĩnh để giữ một cái đầu lạnh, Diệp Chung Minh lập tức suy xét, và chỉ mười giây sau, anh đã xác định được, không phải “hình như” anh đã quay về mười năm trước, mà anh đã “thật sự” quay về mười năm trước rồi!
Diệp Chung Minh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức, 15 giờ 35 phút ngày 10 tháng 9 năm 2020, cách thời điểm khắc cốt ghi tâm ấy chỉ còn 1 tiếng năm phút.
Vào 16 giờ 40 phút ngày 10 tháng 9 năm 2020, một sự kiện khủng khiếp sẽ xảy ra, sau đó, Trái Đất sẽ hoàn toàn rơi vào kỷ tận thế lạnh lẽo.
Diệp Chung Minh đẫn đờ hồi lâu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Đây là trời cao thương xót anh, hay lại là một sự trừng phạt khác dành cho anh đây?
Diệp Chung Minh chầm chậm giơ hai tay lên, trắng ngần và nhẵn nhụi, đường vân tay rõ ràng, da dẻ khỏe mạnh, khác một trời một vực với bản thân anh của mười năm sau. Nếu như ở hiện tại đôi tay này là đôi tay để chắp bút đọc sách, gõ bàn giấy, thì mười năm sau, đôi bàn tay ấy sẽ đầy những vết chai sần lưu lại vì cầm súng trong thời gian dài, còn có những vết sẹo cùng máu me mà vô số lần chiến đấu để lại.
Anh sống lại rồi ư?
Diệp Chung Minh có chút thẫn thờ, không phải ai cũng cảm thấy sống lại là phúc phần, đối với Diệp Chung Minh, trải qua mười năm như cơn ác mộng, giờ lại sống thêm lần nữa, thật khó để anh nói rằng đây là may mắn.
Sống lại một cuộc đời bạc bẽo chỉ có chiến tranh đẫm máu, không may mảy cảm nhận được một chút ấm áp lẫn hi vọng ư? Diệp Chung Minh cười khổ, anh thật sự không chắc bản thân mình còn có thể trụ thêm lần nữa trong hoàn cảnh tuyệt vọng mà anh đã trải qua từ trước hay không.
Thậm chí khi cô gái kia ôm anh như bạch tuộc, Diệp Chung Minh cũng không hề cảm thấy ấm áp như “mười năm trước”, ngược lại trong lòng anh còn thấy hơi bài xích, vì anh đã sống lại lần nữa và biết rằng, ngay sau đây, cô bạn gái này sẽ nói lời chia tay với anh.
Bạch Thi Thi là bạn gái của Diệp Chung Minh, cô là vị khách thân quen của phòng trọ nhỏ mà anh thuê, hai người yêu nhau từ năm hai đại học, tính ra đến nay cũng đã bên nhau gần hai năm rồi.
Với một người mồ côi cả cha lẫn mẹ như Diệp Chung Minh, tình cảm với cô gái này là thứ anh vô cùng trân trọng. Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần là người hiền lành, đứng đắn và không lăng nhăng thì đều rất nặng tình với mối tình đầu của mình, huống chi, đối tượng mà Diệp Chung Minh yêu đương lại là một cô gái xinh đẹp như Bạch Thi Thi.
Chỉ có điều, khi không thể nào tiếp tục nặng tình thêm nữa, vết thương lòng sẽ vô cùng sâu đậm.
Ở kiếp trước, ban đầu Diệp Chung Minh rất hận cô, nghĩ rằng Bạch Thi Thi đã phản bội anh, nhưng tại kiếp này, khi đã biết được lí do, anh không còn thù hận nữa, có lẽ, sự thay lòng của cô có hơi tàn nhẫn, nhưng anh biết, cho đến ngày hôm qua, Bạch Thi Thi mới đồng ý qua lại với kẻ thứ ba xen vào đó, và tính đến giờ phút này, ít nhất là cô vẫn trung thành tuyệt đối với anh về mặt thể xác.
“Thật ra, anh rất biết ơn sự chăm sóc của em trong hai năm qua, anh là người vô tâm và thiếu tinh tế, đã rất nhiều lần không quan tâm đến cảm nhận của em, cho anh xin lỗi.” Diệp Chung Minh bò dậy rời khỏi thân hình gần như hoàn hảo của Bạch Thi Thi, bắt đầu suy nghĩ một vài điều trong đầu.
Người đàn ông vừa ôm mình bỗng nhiên rời đi, Bạch Thi Thi không giấu nổi cảm giác hụt hẫng, điều này khiến sự áy náy vốn có trong cô càng tăng thêm vài phần, cô vẫn mang tâm lý có lỗi với anh, nhưng như vậy cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn. Chỉ có điều khi Bạch Thi Thi nghe Diệp Chung Minh nói, đôi mắt mê người của cô hơi mở to ra, đây là hành động vô thức của cô khi cảm thấy bất ngờ.
“Và cũng rất cảm ơn cô sinh viên chăm chỉ như em lại không đi học mà chạy qua đây chơi với anh, chỉ là những thứ tương tự như sự bố thí khi sắp chia tay thế này, chỉ có thể thỏa mãn một chút sự áy náy khi em muốn rời đi mà thôi, còn với anh, nó không có chút tác dụng nào cả.”
“Chung Minh, anh…”
Diệp Chung Minh ngắt lời của Bạch Thi Thi bằng cái khoát tay, để người trần như nhộng đi đến bên cửa sổ, anh nhìn về phía sân vận động trường học cách đó không xa, dưới ánh nắng, mấy tên “trâu đất” đang hăng sức đá bóng, bên cạnh là khán đài với một thiếu nữ áo trắng đang ngồi đó, tay cầm bình nước và khăn lau, dịu dàng nhìn người yêu của cô.
“Em nói xem, tình yêu có lẽ là một phần không thể thiếu của cuộc đời, nhưng chắc chắn không phải là toàn bộ, anh thừa nhận, và thật lòng mong em hãy nhớ rõ câu nói này, bây giờ… có lẽ mọi thứ vẫn ổn, nhưng ngộ nhỡ có sự thay đổi, khi nguy hiểm rình rập khắp nơi trên thế giới này, khi tính mạng con người rẻ mạt như cọng rơm ngọn cỏ, anh hi vọng em có thể từ bỏ tình yêu, vì thứ tình yêu đó, có lẽ…không tốt đẹp và thủy chung như em tưởng tượng.”
“Ý của anh là sao?” Bạch Thi Thi bỗng thấy hơi khó hiểu con người cô đã yêu gần hai năm này, anh nói lời này là đang ám chỉ điều gì đó ư?
“Nếu tình hình vẫn như hiện tại, anh không phủ nhận Tần Quân là người đàn ông rất ưu tú, có lẽ cũng sẽ là một người bạn trai và người chồng tốt, nhưng cậu ta…” Bỗng dưng Diệp Chung Minh không biết phải nói tiếp như thế nào, nói thẳng với Bạch Thi Thi rằng tên Tần Quân khiến cô thay lòng đó sẽ bỏ rơi cô ngay tại lúc nguy cấp, chỉ vì mấy miếng bánh bao mà sẵn sàng tặng cô cho người khác ư? Khi gặp dị chủng bất ngờ tấn công, hắn còn đẩy cô lên làm mồi nhử, đổi lấy chút thời gian để mình chạy thoát thân? Liệu cô có tin anh không? Cảnh tượng khi thảm họa xảy ra sau nửa năm mà anh nhìn thấy trước đây, bây giờ cũng chưa xảy ra, nói ra sẽ bị coi là chuyện cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro