Vũ Khí Hình Người

Hướng Dẫn Sinh...

Húy Tật

2024-09-25 10:40:46

Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết đang phổ cập kiến thức cho Giới Chu Diễn rằng tập thể dục ở trên sân sẽ tốt hơn, bỗng một âm thanh yếu ớt vang lên, xen ngang cuộc đối thoại của họ: "Cậu, cậu gì ơi, cậu có biết trạm y tế ở đâu không?"

Người hỏi đường là một sinh viên năm nhất, cậu ta mơ hồ trông thấy hai người đứng ở ven đường, hình như là cùng tuổi nên mới đánh bạo đi tới bắt chuyện.

Cậu trai này có khuôn mặt tuấn tú, là kiểu dễ tạo thiện cảm, chỉ là lúc này sắc mặt tái xanh, mất hết hồng hào, cứ như dán một tờ giấy trắng lên mặt. Mặt mũi nhăn nhó nên biểu cảm cũng có vẻ dữ tợn.

Tay trái cậu ta đang dùng sức đè lên bụng, người cũng hơi gập lại, hiển nhiên là dạ dày khó chịu. Thậm chí trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, môi mím chặt. Mặc dù mắt nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, nhưng con ngươi đã có chút mê man.

Nhìn chung là cậu ta hiện giờ có thể nói chuyện, có thể đi đường, nhưng ý thức đã không còn mấy tỉnh táo, trước mắt chắc chỉ toàn bóng chồng.

Đương nhiên, cũng chính vì thiếu tỉnh táo như vậy cậu ta mới tiến tới hỏi đường.

Bản năng theo lợi tránh hại của người bình thường sẽ khiến họ vô thức tránh né sự tồn tại của Giới Chu Diễn. Nhưng với trạng thái tồi tệ hiện giờ của cậu trai này, cậu ta sắp không đứng nổi nữa, hoàn toàn không cảm nhận được nỗi sợ và bản năng bài xích, còn tưởng là do mình bị ốm, thế nên rất tự nhiên tới hỏi thăm.

Nguyên Dục Tuyết hơi suy tư nhìn cậu học sinh xui xẻo này.

Bộ nhớ của người máy sẽ không có sai sót, đương nhiên cậu biết trạm y tế ở đâu, chỉ đường cho người ta cũng là chuyện dễ dàng. Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị mở miệng thì chợt nhận ra... Cái này rất có thể là cơ hội đưa tới cửa.

Cậu không nhất thiết phải đi theo trình tự thăm dò các địa điểm, ví dụ như ban nãy định tới rừng cây thám thính, nhưng giờ đã đổi ý.

"Chào cậu." Nguyên Dục Tuyết vươn tay đỡ cậu sinh viên trông sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào kia: "Để tôi đưa cậu tới trạm y tế."

Đang bị phần bụng đau quặn tra tấn, cậu sinh viên vô thức tựa vào người đang đỡ mình.

Tay người kia mát lạnh, lại không tới nỗi khiến người ta rùng mình, thậm chí còn có hiệu quả giảm đau. Cộng thêm cậu trai này đang sốt nhẹ, nhiệt độ chênh lệch khiến cậu ta càng thêm thoải mái, quả thực là sốt ruột muốn hấp thụ thêm sự mát lạnh này. Mặc dù nơi tựa vào có diện tích không lớn, nhưng rất mềm mại, còn có một mùi hương dễ ngửi thoảng tới, gần như khiến người ta phải thoải mái thở ra một hơi.

Cậu sinh viên mất vài giây, bộ não bị đau đớn tra tấn mới tỉnh táo hơn chút, hiểu được Nguyên Dục Tuyết vừa nói gì.

- -- Đưa cậu ta tới trạm y tế?

Cậu trai mơ hồ hiểu được, yếu ớt nói: "Cảm ơn..."

Không ngờ cậu ta xui xẻo bị ốm, lại gặp được bạn học nhiệt tình như vậy.

Cũng không biết sao, đau đớn trên người đã giảm đôi chút, không tới nỗi đứng không vững nữa, nhưng cậu ta lại cảm nhận được cơn gió lạnh không biết thổi từ đâu tới. Cái lạnh thấm vào tận xương khiến cậu sinh viên vô thức vịn lấy người bạn học tốt bụng, dựa sát hơn nữa, cả người sắp dán lấy Nguyên Dục Tuyết.

Giới Chu Diễn đanh mặt đứng nhìn, ánh mắt càng thêm u ám lạnh giá: "..."

Thế mà còn dính sát hơn nữa, tên này bị cái gì vậy.

Giới Chu Diễn im lặng nhìn xuống, đột nhiên tiến tới đỡ nửa người còn lại. Động tác có vẻ hơi thô bạo, ép cậu sinh viên phải dựa vào mình, giọng điệu hết sức lạnh nhạt: "Để tôi giúp, dù sao trạm y tế cách chỗ này không xa, tiện đường."

Bộ não nhão như bột của cậu sinh viên bỗng toát lên một suy nghĩ: Sao mình hên thế nhỉ, còn gặp được những hai người bạn học tốt bụng thế này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Dục Tuyết nhìn Giới Chu Diễn, hơi do dự. Nhưng sau vài giây, cậu vẫn khẽ đáp: "Ừ."

Cái câu "trạm y tế cách chỗ này không xa" mà Giới Chu Diễn nói hoàn toàn là chém gió, đi tới đó mất ít nhất là nửa tiếng.

Nhưng hắn và Nguyên Dục Tuyết đi cùng nhau, tốc độ cũng nhanh, kéo theo một người bệnh đã không mấy tỉnh táo thì cũng chỉ chừng 20 phút đã tới nơi.

Xung quanh trạm y tế không có tòa nhà nào, vốn có một tòa cao tầng được xây dựng, nhưng đang tạm ngừng, sinh viên tới đây cũng hiếm, rất quạnh quẽ.

Một tòa nhà màu đỏ đơn độc nằm trên con đường rộng mở với hai bên là cánh rừng rậm rạp, âm u. Trước cửa là hai hàng đèn leo lắt, khiến khu vực vốn đã vắng vẻ càng thêm đáng sợ.

Cổng chính mở toang, điều hoà không khí trong tòa nhà vẫn còn chạy, thỉnh thoảng lại phả ra một đợt khí lạnh. Vừa bước chân lên bậc thềm là có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống, lạnh tới nỗi nổi da gà.

Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác gì --- Cậu gần như không cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, là để tiện thích ứng với môi trường khắc nghiệt. Nhưng cậu sinh viên được Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đỡ, sau vài chục phút, bộ óc đã nhão ra vì cơn sốt bị gió lạnh thổi, kì tích mà thấy tỉnh táo hơn.

Cậu ta nhìn Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn còn đang đỡ mình, cảm kích trong lòng nhưng vẫn nhắc nhở: "Cảm ơn hai cậu, nhưng tiếp đó để tôi đi một mình là được rồi, hai người về trước đi."

Nguyên Dục Tuyết đưa cậu ta tới cửa, lúc này cũng đang giương mắt quan sát tòa nhà, dường như tìm kiếm gì đó, sao có thể bỏ ngang. Nghe cậu sinh viên nói vậy, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh từ chối: "Tôi cũng muốn vào trong, tiện thể đưa cậu vào."

Cậu sinh viên mới thấy Nguyên Dục Tuyết không có vẻ gì là khó chịu, còn tưởng đối phương tìm cớ ở lại với mình. Cõi lòng ấm áp, nhưng vẫn thành thật giải thích: "Chắc cậu không biết lời đồn về trạm y tế đúng không. Vậy để tôi nói, chỗ này rất lạ. Học sinh đến đây khám, có vài người bình yên vô sự trở về, nhưng có vài người xui xẻo sẽ bị..."

Cậu ta hạ giọng xuống, thì thầm: "Bị mấy thứ bẩn thỉu ám."

Nguyên Dục Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc.

"Giống như là biến thành một người khác vậy, thói quen sinh hoạt hoàn toàn trái ngược với trước kia. Ví dụ như có người cuồng sạch sẽ lại đột nhiên rất lôi thôi, thích ăn thực phẩm chín trở thành ăn lông ở lỗ gặm thịt tươi, tính cách cũng trở nên kì dị, y như bị thứ gì nhập xác. Vài ngày sau sẽ đột ngột mất tích, không biết còn sống hay đã chết, tóm lại là sẽ không xuất hiện nữa." Cổ họng cậu ta hơi ngứa, không khỏi ho mấy tiếng, tiếp tục bất đắc dĩ nói ra: "Tôi ốm hai ngày rồi, nếu không phải cứ sốt mãi không đỡ, sợ thêm mấy ngày nữa sẽ sốt hỏng não thì tôi cũng không muốn tới khám đâu."

Đây cũng là lí do rõ ràng cậu ta có quan hệ khá tốt với mọi người trong kí túc xá, nhưng bệnh nặng như vậy lại không ai dám đưa cậu ta tới đây. Quan hệ tốt là một chuyện, động tới tính mạng thì khác. Cậu sinh viên mới này cũng tự hiểu, không dám nhờ vả làm người ta khó xử, nghĩ ngợi rồi quyết định tự đi, còn suýt ngất giữa đường.

Nguyên Dục Tuyết lại hiểu ra chút mánh khóe.

Bị một người khác, hay nói đúng hơn là bị một hồn ma thay thế... Có thể là những người đó kích hoạt quy tắc trong trạm y tế nên phải chịu hậu quả.

Nguyên Dục Tuyết gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Cậu sinh viên vội nói: "Đừng khách sáo, mấy chuyện này cũng không nên che giấu..." Cậu ta tưởng Nguyên Dục Tuyết đang cảm ơn vì mình nhắc nhở nguy hiểm.

Lại nghe thấy Nguyên Dục Tuyết nói tiếp: "Vậy chúng ta vào thôi."

Cậu sinh viên: "???"

Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn hỏi thêm một câu: "Giới Chu Diễn, cậu..."

"Đã đưa tới đây rồi, cùng vào đi." Giới Chu Diễn hết sức bình tĩnh, như thể hắn vốn là kiểu người nhiệt tình giúp đỡ người khác... Khiến cậu chàng kia còn rất cảm động, mình có tài đức gì mà lại gặp được những bạn học tốt bụng nhiệt tình thế này, không màng nguy hiểm đi cùng mình!

Trong lúc cảm động đã được người ta đỡ vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù trạm y tế là cả một tòa nhà, nhưng bên trong chỉ lác đác vài bác sĩ trực.

Họ đi vào hành lang, có rất nhiều cửa phòng đóng kín. Chỗ quầy đăng kí có một nhân viên mặc đồng phục, đang ngồi bấm điện thoại sau lớp kính.

Nghe thấy tiếng động, hắn giương mắt lên nhìn về phía người tới, tiện tay kéo sổ đăng kí ra bắt đầu điền thông tin.

"Tên?"

Cậu sinh viên nói: "Lãng Phi Thâm."

Hỏi tiếp tuổi và chuyên ngành rồi người kia xé tờ đăng kí xuống đưa cho cậu ta: "Lên tầng hai, đến căn phòng thứ ba bên tay trái khám."

Lãng Phi Thâm nhận giấy. Bởi vì trạm y tế không có thang máy, cậu ta di chuyển rất khó khăn, hai chân như sắp nhũn ra. Nếu không phải có Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đỡ thì có lẽ còn ngã từ trên cầu thang xuống.

Vừa đến tầng hai, mùi nước khử trùng xộc thẳng lên đầu, những bức tường trắng rộng càng thêm chói mắt. Lãng Phi Thâm cảm giác mình bị cái mùi này xông tỉnh, khẽ hít một hơi, lại không khỏi nín thở, chậm rãi đi đến căn phòng khám thứ ba.

Nguyên Dục Tuyết nhìn vào trong, thấy một cái bàn khám, tủ thuốc và ghế dài, cùng với một đống thiết bị sau rèm.

Sẽ không đi nhầm phòng, vì chỉ có phòng này không đóng cửa.

Lúc họ đi vào, bên trong không có ai. Nguyên Dục Tuyết gõ cửa, đợi một hồi thì thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng khoan thai đi tới, vén rèm lên. Y hơi chà xát tay rồi ngồi xuống bàn khám, nhìn ba người trước mặt.

Y có tướng mạo u ám, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, khiến lòng người rét run, sản sinh cảm giác đứng ngồi không yên rất quái dị.

"Đưa tôi giấy khám."

Khóe miệng Lãng Phi Thâm khẽ co rụt, không hiểu sao thấy hơi sợ vị bác sĩ này. Cậu ta nhớ đến những lời đồn kia, càng thấy kì quái. Nhưng vẫn rất cẩn thận đưa tờ đơn, miêu tả bệnh tình của mình: "Cháu bị sốt suốt hai ngày, với bụng rất đau."

Nguyên Dục Tuyết im lặng đứng cạnh, rủ mắt chăm chú quan sát vị bác sĩ mặc áo blouse trắng này.

Những đoạn hỏi bệnh tiếp theo rất bình thường, bác sĩ khám xong đưa ra chẩn đoán là sốt và viêm dạ dày cấp tính. Viêm dạ dày thì dễ giải quyết, nhưng cậu sinh viên đã sốt nhiều ngày tới nỗi sắp thành chứng viêm, phải mau chóng hạ nhiệt, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Bác sĩ viết đơn thuốc, để Lãng Phi Thâm sang phòng khác nhận thuốc và truyền nước.

"Có vấn đề thì tới tái khám." Bác sĩ nói bằng giọng điệu lạnh băng: "Đương nhiên là tốt nhất đừng tới."

Câu cuối lại rất có lý, chỉ sợ cậu sinh viên này không dám tới trạm khám lần thứ hai.

Lúc đứng dậy đi ra ngoài nhận thuốc và chuẩn bị truyền nước, Lãng Phi Thâm còn cảm thấy nhẹ nhõm không thể tưởng tượng nổi... Hình như nơi này cũng không đáng sợ như mọi người đồn thổi, cậu ta không có vấn đề gì, cũng không gặp tà ma.

Nguyên Dục Tuyết đi theo, cậu rất cẩn thận quan sát phòng điều trị, không phát hiện bất cứ điều gì lạ thường, còn hơi ngờ vực nhìn bác sĩ.

Đúng là không có vấn đề gì.

Xem ra không đạt tới điều kiện kích hoạt quy tắc.

Có lẽ lần tới cậu "bị thương", nên tới trạm y tế khám thử.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0