Hướng Dẫn Sinh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Vừa bước ra khỏi phòng khám, bác sĩ mặc áo blouse bất ngờ mở miệng: "Phát sốt và viêm dạ dày đều là chứng bệnh phổ biến, cẩn thận một chút."
Nguyên Dục Tuyết hơi dừng bước, đi tới chỗ rẽ thì thoáng quay đầu nhìn y.
Bác sĩ đang ngồi ở chiếc ghế dựa mềm, tay đặt trên bàn, mười ngón đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lẽo. Cặp lông mày hơi cuộn lại, vẫn là vẻ hung ác âm u kia, lại có một cảm giác mâu thuẫn khó hiểu.
Nguyên Dục Tuyết thu hồi cái nhìn.
Cậu rủ mắt suy tư lời bác sĩ vừa nói... Chứng bệnh phổ biến đồng nghĩa với độ nguy hiểm không cao, mà bác sĩ khám bệnh chắc chắn có nhiều kinh nghiệm với những bệnh này, tại sao lại nhắc bọn họ phải cẩn thận?
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nghĩ ra kết quả, dựa theo chỉ thị của vị bác sĩ kia, đi tới một phòng điều trị khác.
Nơi này có mấy chiếc giường trống. Dựa theo bệnh án nhận thuốc, lại có y tá cầm nước biển tới, sắp xếp giường cho Lãng Phi Thâm rồi treo nước lên cho cậu ta.
Nước truyền không nhiều, chỉ treo chừng nửa tiếng là xong. Ban nãy Lãng Phi Thâm tiện thể rót cốc nước nóng, uống thuốc tiêu viêm, không biết có phải tác dụng tâm lý không mà cảm thấy thuốc có hiệu quả rất nhanh, cảm giác khá hơn nhiều, đầu óc cũng đỡ mê man.
Cậu ta cảm động, nói cảm ơn với hai vị bạn học, không muốn Nguyên Dục Tuyết ở lại đợi mình truyền nước... Dù sao thì cậu ta cũng đã khiến họ mất rất nhiều thời gian.
"Không sao." Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhìn cậu trai: "Đợi cậu truyền xong rồi cùng về."
Giới Chu Diễn càng không cần phải hỏi, đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết, không có ý định rời đi.
Lãng Phi Thâm thấy ấm áp trong tim.
Cậu ta không ngờ hai bạn tốt bụng này sẽ còn ở lại trông mình, bệnh tật mang lại yếu ớt, khiến hốc mắt đỏ lên.
Lúc này Lãng Phi Thâm mới nhớ ra, mình còn chưa hỏi tên bọn họ. Nói chuyện đôi câu mới biết cả hai đều là sinh viên mới khóa này, chỉ là đám Nguyên Dục Tuyết học ngành quản lí thư viện ít ai quan tâm, còn mình thì học quản lí tài chính. Giảng đường của hai khoa cũng khá gần, sau này có thể thường xuyên qua lại.
Có điều chỉ mình Nguyên Dục Tuyết chịu nói chuyện với Lãng Phi Thâm, người kia thì rất lạnh nhạt, không phản ứng cậu ta. Lãng Phi Thâm cũng không ngại, trong đầu còn nghĩ đây chắc là kiểu người tốt mặt lạnh tim nóng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết kiên quyết ở lại trông khiến Lãng Phi Thâm rất ngại. Cậu ta không thể để người ta trông mình truyền nước còn bản thân thì bấm điện thoại được, rất mất lịch sự, thế là câu được câu không nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết. Không biết có phải là do vài ngày qua bị cơn sốt giày vò nên ngủ không ngon, giờ uống thuốc, Lãng Phi Thâm cảm thấy cơ thể không còn quá khó chịu, còn đang nằm trên giường, cứ vậy mà mơ màng thiếp đi.
...
"Hì hì, hì hì."
Lãng Phi Thâm ngủ rất say, loáng thoáng nghe được tiếng cười hi hi ha ha bên tai thì mơ hồ mở mắt.
Một giấc này thoải mái tới nỗi cậu ta tưởng mình đã ngủ đến tối, giật mình mở choàng mắt --- Nội quy trường quy định sinh viên phải về phòng ngủ trước 8 giờ. Lãng Phi Thâm ngẩng lên mới phát hiện tay vẫn còn cắm kim truyền nước, xem ra mình mới chỉ ngủ chừng nửa tiếng.
Không biết sao Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đều không có ở đây.
Lãng Phi Thâm cũng không để ý, người ta đưa mình tới đây đã là ngại lắm rồi, đâu thể trơ trẽn bắt họ ở lại trông mình lâu như vậy được, họ về trước cũng là bình thường.
Nhưng lúc này Lãng Phi Thâm phát hiện, giường bên cạnh có người đang nằm, tiếng cười vừa rồi truyền tới từ chỗ đó, đánh thức cậu ta.
Đó là một nam sinh có khuôn mặt trẻ con, chắc chỉ tầm tuổi cậu ta, giống như sinh viên mới. Người kia cũng đang truyền nước, ống dài trong suốt nối liền với kim tiêm đâm vào mu bàn tay y, có vẻ như vẫn còn phải truyền nước thêm nửa tiếng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Lãng Phi Thâm đã cảm thấy y rất hiền hòa --- Không hiểu sao còn thấy thân quen, khiến cậu ta có ấn tượng rất tốt, cộng thêm Lãng Phi Thâm là kiểu người hướng ngoại, thế là bắt đầu trò chuyện với đối phương. Nam sinh kia cũng khúc khích cười đùa với cậu ta, sau đó y chợt hỏi: "Cậu bị bệnh gì thế?"
"À, sốt với viêm dạ dày, bị cùng lúc. Nếu không phải không chịu nổi thì chắc tôi cũng không đến khám đâu, cậu thì sao?"
"Tôi?" Nam sinh càng thêm toét miệng cười, khóe môi giương cao, sắp treo lên tới mũi. Nhưng Lãng Phi Thâm lại như không cảm giác được nụ cười này quá dữ tợn, còn rất thân thiện nhìn y.
Nam sinh nói: "Tôi cũng giống cậu, cũng là bị sốt với viêm dạ dày."
"Tôi và cậu giống nhau nhỉ."
"Chúng ta rất giống nhau."
"Chúng ta giống nhau như đúc."
Sau đó nam sinh không ngừng lẩm bẩm câu này, dù Lãng Phi Thâm rất có thiện cảm với người này thì cũng cảm giác y hơi dông dài... Lạ là càng nhìn y, cậu ta càng cảm thấy nhận thức nào đó của mình bị biến đổi.
Ví dụ như ban đầu Lãng Phi Thâm chỉ thấy nam sinh này rất hiền hòa, nhưng giờ càng nhìn càng cảm giác người này rất quen thuộc, thậm chí còn hơi khó hiểu... Sao trông quen đến vậy, sao lại, sao lại thế...
Đáp án vô cùng sống động như thể phá tan mây mù, đột ngột hiện lên ---
Sao người này trông giống hệt mình vậy!
Không, không chỉ giống, mà là giống y như đúc!
Lãng Phi Thâm cảm thấy không ổn, quá kì lạ, nhưng cậu ta lại không thể chất vấn, chỉ nghe nam sinh bỗng nói: "Tại sao cậu không hỏi tên tôi?"
Suy nghĩ của Lãng Phi Thâm đã hỗn loạn, ơ, sao mình lại không hỏi tên cậu ta, hình như hôm nay mình toàn quên hỏi tên người khác. Miệng đã không khống chế được mở ra.
"Cậu tên là gì?"
Nụ cười của nam sinh đã ngoác ra vô cùng đáng sợ, y há to miệng, để lộ hàm răng nhọn như lưỡi cưa không giống răng người: "Tên tôi là Lãng Phi Thâm."
...
Nguyên Dục Tuyết trò chuyện với Lãng Phi Thâm một hồi thì thấy cậu ta bắt đầu lim dim, rồi nhắm mắt ngủ mất. Dưới mắt cậu ta có quầng thâm màu xanh đen, hẳn là trong thời gian này không ngủ được, vẻ mặt khi ngủ rất bình yên. Nguyên Dục Tuyết biết mặc dù mình không cần ngủ, nhưng con người là sinh vật dễ mỏi mệt, thế là cũng không quấy rầy Lãng Phi Thâm, chỉ yên tĩnh ngồi cạnh. Phòng bệnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ bé tới nỗi gần như không nghe được.
Giới Chu Diễn đương nhiên phối hợp, ngồi xuống cạnh Nguyên Dục Tuyết, ngoài việc lạnh tay giơ tay ấn ngực ra thì không có động tác nào khác.
Trong phòng có ba người, nhưng lại ăn ý im lặng tới kì quái.
Nguyên Dục Tuyết quan sát Lãng Phi Thâm, Giới Chu Diễn lại hơi quay sang quan sát cậu.
Thậm chí Giới Chu Diễn còn cảm thấy, giúp người lạ tới trạm y tế dường như cũng không quá tệ.
U ám trong đáy mắt đã tan rã, có loại hạnh phúc bí ẩn đang điên cuồng trào dâng. Khi hắn sắp vươn tới bàn tay với những ngón thon dài, nghiêm chỉnh đặt trên chân kia, vô cùng muốn thử chạm vào một lần ---
Ván giường bỗng kêu ken két, không ngừng rung lắc. Lãng Phi Thâm vốn đang ngủ say bỗng thức dậy, rất khoa trương vùng dậy khỏi giường, tiện thể giật kim truyền nước trên mu bàn tay rồi đi ra ngoài.
Nguyên Dục Tuyết nhíu mày, đứng dậy cản cậu ta.
Động tác của Lãng Phi Thâm cứng đờ, cặp mắt như hai hòn ngọc lăn qua lăn lại, rơi trên người Nguyên Dục Tuyết.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Nguyên Dục Tuyết đã hỏi: "Lãng Phi Thâm đâu?"
Nguyên Dục Tuyết không hỏi câu đại diện cho hoang mang và chất vấn như "cậu là ai", mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã xác nhận y không phải Lãng Phi Thâm.
Ngay trước mắt họ, Lãng Phi Thâm đã biến mất, thay vào đó là một con ác quỷ khoác lớp da của cậu ta.
Nguyên Dục Tuyết cũng đoán được thời điểm ra tay có lẽ là lúc Lãng Phi Thâm ngủ, nhưng điều kiện kích hoạt quy tắc là ---
"Lãng Phi Thâm" hơi xoay đầu.
Nó nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, đáy mắt toát lên sự điên cuồng khiến người ta rùng mình khó chịu, sắc nhọn cười mấy tiếng: "Tôi là Lãng Phi Thâm mà."
"Chúng tôi giống nhau như đúc."
Nó vừa nói vừa làm vẻ mặt mê say, hít một hơi thật sâu mùi thuốc khử trùng trong không khí, như thể nó là mùi hương khiến người ta lên mây. Nhưng bộ răng màu trắng hình răng cưa vô cùng sắc nhọn kia rõ ràng là của một con quái vật.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rơi trên túi thuốc nhỏ bị hất xuống đất do động tác rời giường kịch liệt vừa rồi của nó.
Lúc rời khỏi phòng khám, lời dặn của vị bác sĩ kì lạ kia vẫn văng vẳng bên tai.
Nguyên Dục Tuyết im lặng vài giây.
"Không phải giống nhau như đúc." Cậu bình tĩnh nói: "Chỉ có bệnh giống nhau như đúc thôi."
Nghe được câu này, vẻ mặt "Lãng Phi Thâm" thoáng cứng lại. Thấy Nguyên Dục Tuyết cúi xuống nhặt túi thuốc thì càng thêm hung tợn. Ánh mắt nó kinh khủng lạ thường, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, hàm răng ma sát với nhau như thể muốn ăn thịt cậu. Nhưng xét có quy tắc, nó vẫn chọn bỏ trốn khỏi phòng bệnh, và mục tiêu cũng hết sức rõ ràng --- Chạy về phía cổng trạm y tế!
Chỉ có rời khỏi trạm y tế, nó mới hoàn toàn tự do, phù hợp với quy tắc, thành công thế thân.
Có thể nói động tác của "Lãng Phi Thâm" hết sức cấp tốc, nhưng nó không thể ngờ rằng, vừa chạy xuống lầu một đã chạm trán Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết đang đi từ cửa chính vào, đối mặt với nó, nhịp thở không rối loạn.
Xem ra là nhảy từ cửa sổ xuống.
Lúc này sắc mặt "Lãng Phi Thâm" hơi xanh xao, khuôn mặt vặn vẹo, gần như không nhận ra ngũ quan tuấn tú vốn có nữa, chỉ khiến người ta thấy quái dị, đáng sợ.
Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt nó, giọng điệu vẫn rất bình thản. Cậu hơi cụp mắt, đứng dưới cái bóng của tòa nhà màu đỏ, nước da tái nhợt, thân hình gầy gò, không hề mang tính nguy hiểm: "Bỏ chạy là vì sợ nhược điểm bị phát hiện sao?"
"Ha ha, hì hì hì hì."
"Lãng Phi Sâu" khúc khích cười: "Vậy thì sao, tưởng như thế thì có thể ngăn tôi lại à?"
Đúng là nó có "nhược điểm".
Thuốc do trạm y tế kê có hiệu quả chữa trị đặc biệt với chúng, chỉ cần uống thuốc ở trong trạm y tế thì sẽ được tính là "khỏi hẳn". Không còn chứng bệnh giống người sống, đương nhiên cũng không còn điều kiện để tráo đổi.
Mà bọn chúng đã quen dùng hàm răng sắc nhọn cắn nuốt con người, thường sẽ bị lợi dụng sơ hở lúc tấn công. Nhưng nó không phải loại ngu si đó, sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, bị ép uống thuốc.
"Lãng Phi Thâm" ngậm chặt miệng, lao ra ngoài, nhưng nó không ngờ con người trước mặt nó có tốc độ nhanh như vậy. Chưa kịp phản ứng gì thì Nguyên Dục Tuyết đã tiếp cận nó, cũng ném nó ngã ra đất ---
Khi "Lãng Phi Thâm" ngã lăn ra đất, nó cũng nhớ phải ngậm chặt miệng.
Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết không quan tâm nó có há miệng hay không, động tác vô cùng trôi chảy, không chút sức thừa --- Giẫm lên xương đùi nó.
Một tiếng "rắc".
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, để đảm bảo, cậu dùng sức hơn một chút, giẫm xương đùi gãy thành đường cong kì quái vô cùng.
Ý tưởng của Nguyên Dục Tuyết rất đơn giản.
... Gãy xương.
Cũng tính là bị bệnh nhỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ quái: ×&% $#@... (hãy tin nó, nó chắc chắn sẽ khai)
Vừa bước ra khỏi phòng khám, bác sĩ mặc áo blouse bất ngờ mở miệng: "Phát sốt và viêm dạ dày đều là chứng bệnh phổ biến, cẩn thận một chút."
Nguyên Dục Tuyết hơi dừng bước, đi tới chỗ rẽ thì thoáng quay đầu nhìn y.
Bác sĩ đang ngồi ở chiếc ghế dựa mềm, tay đặt trên bàn, mười ngón đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lẽo. Cặp lông mày hơi cuộn lại, vẫn là vẻ hung ác âm u kia, lại có một cảm giác mâu thuẫn khó hiểu.
Nguyên Dục Tuyết thu hồi cái nhìn.
Cậu rủ mắt suy tư lời bác sĩ vừa nói... Chứng bệnh phổ biến đồng nghĩa với độ nguy hiểm không cao, mà bác sĩ khám bệnh chắc chắn có nhiều kinh nghiệm với những bệnh này, tại sao lại nhắc bọn họ phải cẩn thận?
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nghĩ ra kết quả, dựa theo chỉ thị của vị bác sĩ kia, đi tới một phòng điều trị khác.
Nơi này có mấy chiếc giường trống. Dựa theo bệnh án nhận thuốc, lại có y tá cầm nước biển tới, sắp xếp giường cho Lãng Phi Thâm rồi treo nước lên cho cậu ta.
Nước truyền không nhiều, chỉ treo chừng nửa tiếng là xong. Ban nãy Lãng Phi Thâm tiện thể rót cốc nước nóng, uống thuốc tiêu viêm, không biết có phải tác dụng tâm lý không mà cảm thấy thuốc có hiệu quả rất nhanh, cảm giác khá hơn nhiều, đầu óc cũng đỡ mê man.
Cậu ta cảm động, nói cảm ơn với hai vị bạn học, không muốn Nguyên Dục Tuyết ở lại đợi mình truyền nước... Dù sao thì cậu ta cũng đã khiến họ mất rất nhiều thời gian.
"Không sao." Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhìn cậu trai: "Đợi cậu truyền xong rồi cùng về."
Giới Chu Diễn càng không cần phải hỏi, đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết, không có ý định rời đi.
Lãng Phi Thâm thấy ấm áp trong tim.
Cậu ta không ngờ hai bạn tốt bụng này sẽ còn ở lại trông mình, bệnh tật mang lại yếu ớt, khiến hốc mắt đỏ lên.
Lúc này Lãng Phi Thâm mới nhớ ra, mình còn chưa hỏi tên bọn họ. Nói chuyện đôi câu mới biết cả hai đều là sinh viên mới khóa này, chỉ là đám Nguyên Dục Tuyết học ngành quản lí thư viện ít ai quan tâm, còn mình thì học quản lí tài chính. Giảng đường của hai khoa cũng khá gần, sau này có thể thường xuyên qua lại.
Có điều chỉ mình Nguyên Dục Tuyết chịu nói chuyện với Lãng Phi Thâm, người kia thì rất lạnh nhạt, không phản ứng cậu ta. Lãng Phi Thâm cũng không ngại, trong đầu còn nghĩ đây chắc là kiểu người tốt mặt lạnh tim nóng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết kiên quyết ở lại trông khiến Lãng Phi Thâm rất ngại. Cậu ta không thể để người ta trông mình truyền nước còn bản thân thì bấm điện thoại được, rất mất lịch sự, thế là câu được câu không nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết. Không biết có phải là do vài ngày qua bị cơn sốt giày vò nên ngủ không ngon, giờ uống thuốc, Lãng Phi Thâm cảm thấy cơ thể không còn quá khó chịu, còn đang nằm trên giường, cứ vậy mà mơ màng thiếp đi.
...
"Hì hì, hì hì."
Lãng Phi Thâm ngủ rất say, loáng thoáng nghe được tiếng cười hi hi ha ha bên tai thì mơ hồ mở mắt.
Một giấc này thoải mái tới nỗi cậu ta tưởng mình đã ngủ đến tối, giật mình mở choàng mắt --- Nội quy trường quy định sinh viên phải về phòng ngủ trước 8 giờ. Lãng Phi Thâm ngẩng lên mới phát hiện tay vẫn còn cắm kim truyền nước, xem ra mình mới chỉ ngủ chừng nửa tiếng.
Không biết sao Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đều không có ở đây.
Lãng Phi Thâm cũng không để ý, người ta đưa mình tới đây đã là ngại lắm rồi, đâu thể trơ trẽn bắt họ ở lại trông mình lâu như vậy được, họ về trước cũng là bình thường.
Nhưng lúc này Lãng Phi Thâm phát hiện, giường bên cạnh có người đang nằm, tiếng cười vừa rồi truyền tới từ chỗ đó, đánh thức cậu ta.
Đó là một nam sinh có khuôn mặt trẻ con, chắc chỉ tầm tuổi cậu ta, giống như sinh viên mới. Người kia cũng đang truyền nước, ống dài trong suốt nối liền với kim tiêm đâm vào mu bàn tay y, có vẻ như vẫn còn phải truyền nước thêm nửa tiếng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Lãng Phi Thâm đã cảm thấy y rất hiền hòa --- Không hiểu sao còn thấy thân quen, khiến cậu ta có ấn tượng rất tốt, cộng thêm Lãng Phi Thâm là kiểu người hướng ngoại, thế là bắt đầu trò chuyện với đối phương. Nam sinh kia cũng khúc khích cười đùa với cậu ta, sau đó y chợt hỏi: "Cậu bị bệnh gì thế?"
"À, sốt với viêm dạ dày, bị cùng lúc. Nếu không phải không chịu nổi thì chắc tôi cũng không đến khám đâu, cậu thì sao?"
"Tôi?" Nam sinh càng thêm toét miệng cười, khóe môi giương cao, sắp treo lên tới mũi. Nhưng Lãng Phi Thâm lại như không cảm giác được nụ cười này quá dữ tợn, còn rất thân thiện nhìn y.
Nam sinh nói: "Tôi cũng giống cậu, cũng là bị sốt với viêm dạ dày."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi và cậu giống nhau nhỉ."
"Chúng ta rất giống nhau."
"Chúng ta giống nhau như đúc."
Sau đó nam sinh không ngừng lẩm bẩm câu này, dù Lãng Phi Thâm rất có thiện cảm với người này thì cũng cảm giác y hơi dông dài... Lạ là càng nhìn y, cậu ta càng cảm thấy nhận thức nào đó của mình bị biến đổi.
Ví dụ như ban đầu Lãng Phi Thâm chỉ thấy nam sinh này rất hiền hòa, nhưng giờ càng nhìn càng cảm giác người này rất quen thuộc, thậm chí còn hơi khó hiểu... Sao trông quen đến vậy, sao lại, sao lại thế...
Đáp án vô cùng sống động như thể phá tan mây mù, đột ngột hiện lên ---
Sao người này trông giống hệt mình vậy!
Không, không chỉ giống, mà là giống y như đúc!
Lãng Phi Thâm cảm thấy không ổn, quá kì lạ, nhưng cậu ta lại không thể chất vấn, chỉ nghe nam sinh bỗng nói: "Tại sao cậu không hỏi tên tôi?"
Suy nghĩ của Lãng Phi Thâm đã hỗn loạn, ơ, sao mình lại không hỏi tên cậu ta, hình như hôm nay mình toàn quên hỏi tên người khác. Miệng đã không khống chế được mở ra.
"Cậu tên là gì?"
Nụ cười của nam sinh đã ngoác ra vô cùng đáng sợ, y há to miệng, để lộ hàm răng nhọn như lưỡi cưa không giống răng người: "Tên tôi là Lãng Phi Thâm."
...
Nguyên Dục Tuyết trò chuyện với Lãng Phi Thâm một hồi thì thấy cậu ta bắt đầu lim dim, rồi nhắm mắt ngủ mất. Dưới mắt cậu ta có quầng thâm màu xanh đen, hẳn là trong thời gian này không ngủ được, vẻ mặt khi ngủ rất bình yên. Nguyên Dục Tuyết biết mặc dù mình không cần ngủ, nhưng con người là sinh vật dễ mỏi mệt, thế là cũng không quấy rầy Lãng Phi Thâm, chỉ yên tĩnh ngồi cạnh. Phòng bệnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ bé tới nỗi gần như không nghe được.
Giới Chu Diễn đương nhiên phối hợp, ngồi xuống cạnh Nguyên Dục Tuyết, ngoài việc lạnh tay giơ tay ấn ngực ra thì không có động tác nào khác.
Trong phòng có ba người, nhưng lại ăn ý im lặng tới kì quái.
Nguyên Dục Tuyết quan sát Lãng Phi Thâm, Giới Chu Diễn lại hơi quay sang quan sát cậu.
Thậm chí Giới Chu Diễn còn cảm thấy, giúp người lạ tới trạm y tế dường như cũng không quá tệ.
U ám trong đáy mắt đã tan rã, có loại hạnh phúc bí ẩn đang điên cuồng trào dâng. Khi hắn sắp vươn tới bàn tay với những ngón thon dài, nghiêm chỉnh đặt trên chân kia, vô cùng muốn thử chạm vào một lần ---
Ván giường bỗng kêu ken két, không ngừng rung lắc. Lãng Phi Thâm vốn đang ngủ say bỗng thức dậy, rất khoa trương vùng dậy khỏi giường, tiện thể giật kim truyền nước trên mu bàn tay rồi đi ra ngoài.
Nguyên Dục Tuyết nhíu mày, đứng dậy cản cậu ta.
Động tác của Lãng Phi Thâm cứng đờ, cặp mắt như hai hòn ngọc lăn qua lăn lại, rơi trên người Nguyên Dục Tuyết.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Nguyên Dục Tuyết đã hỏi: "Lãng Phi Thâm đâu?"
Nguyên Dục Tuyết không hỏi câu đại diện cho hoang mang và chất vấn như "cậu là ai", mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã xác nhận y không phải Lãng Phi Thâm.
Ngay trước mắt họ, Lãng Phi Thâm đã biến mất, thay vào đó là một con ác quỷ khoác lớp da của cậu ta.
Nguyên Dục Tuyết cũng đoán được thời điểm ra tay có lẽ là lúc Lãng Phi Thâm ngủ, nhưng điều kiện kích hoạt quy tắc là ---
"Lãng Phi Thâm" hơi xoay đầu.
Nó nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, đáy mắt toát lên sự điên cuồng khiến người ta rùng mình khó chịu, sắc nhọn cười mấy tiếng: "Tôi là Lãng Phi Thâm mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng tôi giống nhau như đúc."
Nó vừa nói vừa làm vẻ mặt mê say, hít một hơi thật sâu mùi thuốc khử trùng trong không khí, như thể nó là mùi hương khiến người ta lên mây. Nhưng bộ răng màu trắng hình răng cưa vô cùng sắc nhọn kia rõ ràng là của một con quái vật.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rơi trên túi thuốc nhỏ bị hất xuống đất do động tác rời giường kịch liệt vừa rồi của nó.
Lúc rời khỏi phòng khám, lời dặn của vị bác sĩ kì lạ kia vẫn văng vẳng bên tai.
Nguyên Dục Tuyết im lặng vài giây.
"Không phải giống nhau như đúc." Cậu bình tĩnh nói: "Chỉ có bệnh giống nhau như đúc thôi."
Nghe được câu này, vẻ mặt "Lãng Phi Thâm" thoáng cứng lại. Thấy Nguyên Dục Tuyết cúi xuống nhặt túi thuốc thì càng thêm hung tợn. Ánh mắt nó kinh khủng lạ thường, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, hàm răng ma sát với nhau như thể muốn ăn thịt cậu. Nhưng xét có quy tắc, nó vẫn chọn bỏ trốn khỏi phòng bệnh, và mục tiêu cũng hết sức rõ ràng --- Chạy về phía cổng trạm y tế!
Chỉ có rời khỏi trạm y tế, nó mới hoàn toàn tự do, phù hợp với quy tắc, thành công thế thân.
Có thể nói động tác của "Lãng Phi Thâm" hết sức cấp tốc, nhưng nó không thể ngờ rằng, vừa chạy xuống lầu một đã chạm trán Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết đang đi từ cửa chính vào, đối mặt với nó, nhịp thở không rối loạn.
Xem ra là nhảy từ cửa sổ xuống.
Lúc này sắc mặt "Lãng Phi Thâm" hơi xanh xao, khuôn mặt vặn vẹo, gần như không nhận ra ngũ quan tuấn tú vốn có nữa, chỉ khiến người ta thấy quái dị, đáng sợ.
Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt nó, giọng điệu vẫn rất bình thản. Cậu hơi cụp mắt, đứng dưới cái bóng của tòa nhà màu đỏ, nước da tái nhợt, thân hình gầy gò, không hề mang tính nguy hiểm: "Bỏ chạy là vì sợ nhược điểm bị phát hiện sao?"
"Ha ha, hì hì hì hì."
"Lãng Phi Sâu" khúc khích cười: "Vậy thì sao, tưởng như thế thì có thể ngăn tôi lại à?"
Đúng là nó có "nhược điểm".
Thuốc do trạm y tế kê có hiệu quả chữa trị đặc biệt với chúng, chỉ cần uống thuốc ở trong trạm y tế thì sẽ được tính là "khỏi hẳn". Không còn chứng bệnh giống người sống, đương nhiên cũng không còn điều kiện để tráo đổi.
Mà bọn chúng đã quen dùng hàm răng sắc nhọn cắn nuốt con người, thường sẽ bị lợi dụng sơ hở lúc tấn công. Nhưng nó không phải loại ngu si đó, sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, bị ép uống thuốc.
"Lãng Phi Thâm" ngậm chặt miệng, lao ra ngoài, nhưng nó không ngờ con người trước mặt nó có tốc độ nhanh như vậy. Chưa kịp phản ứng gì thì Nguyên Dục Tuyết đã tiếp cận nó, cũng ném nó ngã ra đất ---
Khi "Lãng Phi Thâm" ngã lăn ra đất, nó cũng nhớ phải ngậm chặt miệng.
Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết không quan tâm nó có há miệng hay không, động tác vô cùng trôi chảy, không chút sức thừa --- Giẫm lên xương đùi nó.
Một tiếng "rắc".
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, để đảm bảo, cậu dùng sức hơn một chút, giẫm xương đùi gãy thành đường cong kì quái vô cùng.
Ý tưởng của Nguyên Dục Tuyết rất đơn giản.
... Gãy xương.
Cũng tính là bị bệnh nhỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ quái: ×&% $#@... (hãy tin nó, nó chắc chắn sẽ khai)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro