Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Có lẽ do con Tà Thần kia xuất hiện vì "ước nguyện" của dân làng, nên so với người chơi hay NPC khác, nó rõ ràng thích hương vị của thôn dân hơn, cũng chỉ tập trung bắt họ.
Trong tiếng kêu la than khóc cùng với mùi chất thải khó ngửi, nó không hề soi mói, thậm chí "thong thả" và thỏa mãn bắt những con người nhỏ bé đang chạy loạn trên mặt đất, nhét vào cái chỗ khó mà nói là miệng kia.
Sau đó nhai nuốt.
Một cơ thể bé nhỏ như vậy có vẻ mang lại rất nhiều lợi ích cho cơ thể khổng lồ của nó.
Thôn dân ngày càng ít, rất nhiều người còn chưa nhận thức được tình trạng hiện giờ, mặt vẫn cứng đờ vẻ sợ hãi.
Khi họ nuôi "cá", coi chúng như tế phẩm để ăn, có lẽ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đổi chỗ với "cá". So với tế phẩm mà họ dâng lên, "Thần" thế mà thích họ hơn, coi họ như súc vật được hiến tế, ăn sống nuốt tươi nhấm nháp.
Đôi mắt thiếu niên đen kịt, như thể ánh sáng từ những đốm lửa bên dưới hoàn toàn không lọt được vào mắt cậu. Đối mặt với cảnh kinh dị như Địa Ngục nơi trần gian này, Nguyên Dục Tuyết chỉ mấp máy nói gì đó. Do bị phó bản hạn chế, cậu không phát ra được âm thanh nào, không ai có thể nghe được thiếu niên vừa nói gì.
Cùng thời khắc đó, Tiểu Tề ở đằng kia cũng mở miệng, không kìm lòng được nói ra một cụm từ ngắn ngủi. Câu nói ấy lại trùng với câu của Nguyên Dục Tuyết, khẩu hình của cả hai giống hệt nhau.
Giọng thiếu nữ rất yếu ớt, chậm chạp phun ra hai chữ kia:
"Thu hồi."
Dân làng có sức mạnh kì lạ cho phép họ tái sinh vô hạn, dù không biết họ có được theo cách nào, nhưng "nó", hay đúng hơn là "ý thức phó bản" muốn dùng Tà Thần nó sáng tạo ra, thu hồi hết những sức mạnh này.
Chứng cứ trực tiếp chỉ ra là sau khi cắn nuốt thôn dân, cảm giác buồn nôn áp lực mà "Thần" gây ra càng thêm kịch liệt. Cơ thể của nó cũng lớn dần, phần mặt đất chôn cơ thể nó dần nứt vỡ, bàn tay màu đỏ khổng lồ đang bắt thôn dân cũng cường tráng hơn, ngọ nguậy như máu thịt đang sống.
Nó đang mạnh lên.
Hình thái ban đầu của nó đã không phải thứ người chơi có thể đối phó rồi, vậy mà chỉ trong nháy mắt nó đã thu lại vô số năng lượng...
Tiểu Tề chết lặng tại chỗ.
Nỗi sợ tăm tối bủa vây khiến cô như muốn ngất, từng giây từng phút chèn ép lên dây thần kinh. Nhưng cô chỉ có thể ở im một chỗ, không nhúc nhích, thậm chí ham muốn chạy trốn cũng trở nên bé nhỏ.
Dù cô biết rõ dân làng chết hết sẽ đến lượt mình.
Trong người cô cũng có sức mạnh phó bản cho để điều khiển tế đàn, và giờ, phần sức mạnh ấy cũng cần được thu hồi.
Cô không thoát được.
Bất hạnh dù trốn tận chân trời cũng khó có thể thoát, huống hồ cô còn đang bị giam cầm ở mảnh đất dơ bẩn gọi thôn Vàng Bạc này.
Nếu có hi vọng xa vời ---
Tiểu Tề nhắm mắt.
Chí ít "người chơi", chí ít "kẻ xứ khác", bọn họ chắc hẳn sẽ chạy được ---
Trước khi chết, cô phải tranh thủ thời gian cho họ.
Coi như là... Chút phản kháng cuối cùng với số mệnh tồi tệ luôn bị lừa dối của mình.
Cố gắng nén xuống cảm giác sợ hãi về mặt sinh lý, mạch não của các người chơi bắt đầu vận hành.
Dù có là siêu cao thủ tới đây thì cũng không thể chơi lại cái phó bản có boss cuối là Thần này!
Nhưng hiện họ đang có một lợi thế, biết được thông tin thôn dân cung cấp cho là giả, lại xác nhận gián điệp, cộng thêm khám phá ra sự thật máu me mà có khi hầu hết dân làng đều không rõ từ thủ lĩnh người cá, tiến độ khảo sát của họ chắc chắn đã đạt mức cao nhất ---
Những chân tướng vùi sâu nhiều năm ở thôn Vàng Bạc, thậm chí là ... "Thần", tất cả họ đều đã được chứng kiến.
Giá trị khảo sát chắc chắn không còn là 68%, phải lên 100% rồi!
Sở dĩ bây giờ chưa có bảng kết toán hiện lên là vì thời gian kết toán là 0 giờ đêm. Về lý thuyết, chỉ cần có đủ thời gian, họ có thể chờ tới khi nhiệm vụ thành công rồi rời khỏi đây ---
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ là thời gian an toàn, họ có thể hoàn chỉnh trở lại không gian hệ thống.
Việc cần làm bây giờ là phải ra khỏi đây ngay, trước khi trở thành lương thực của boss.
Trước khi "tiệc buffet" của con Tà Thần to lớn dị hợm và hôi thối này cạn kiệt, họ tốt nhất ---
"Nguyên Dục Tuyết!!!"
Là tiếng quát của Âu Phục, ở trong bối cảnh có tiếng la hét tru tréo của thôn dân thì vẫn hết sức rõ ràng. Nguyên Dục Tuyết quả nhiên nhìn về phía gã.
Đôi mắt đen sáng lấp lánh như vì sao rơi xuống nơi chân trời.
Âu Phục có vẻ căng thẳng tột đột, rất hoảng loạn, còn có chút tức giận. Gã đàn ông ngẩng đầu, mồ hôi trượt xuống làm ướt cổ, mím môi, sau đó hét lên những tiếng giận dữ như sắp rách cổ họng: "Mau qua đây! Tôi biết thân thủ của cậu nhảy qua được. Mau lên, ngay bây giờ! Chúng ta sẽ dùng đạo cụ truyền tống tôi đã thiết lập sẵn rời khỏi đây!"
Âu Phục vẫn luôn để lại chiêu cuối đề phòng, khá là khôn khéo.
Cũng may tiếng quát của gã không dẫn tới sự chú ý của "Tà Thần", hay đúng hơn là con quái vật khổng lồ kia. Nó vẫn đang hưng phấn săn bắt dân làng, không rảnh để thưởng thức hương vị của những kẻ xứ khác nhỏ bé như con kiến. Có lẽ nó không hiểu ngôn ngữ của con người, hoặc là tiếng của gã không truyền được tới bộ phận thính giác của nó.
Nhưng giục Nguyên Dục Tuyết xong, Âu Phục hít một hơi thật sâu, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, bổ sung: "... Một mình cậu thôi."
"Tôi biết cậu muốn cứu cô ta."
Gã nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, ánh nhìn lạnh lẽo: "Nhưng... Không thể làm được đâu."
Thế giới phó bản này đã bị hủy diệt.
Dân làng bị cắn nuốt, thôn trang sắp bị xóa sổ, và Tà Thần được sinh ra từ ác niệm của con người. Âu Phục cho rằng về sau cái phó bản này sẽ không mở ra nữa, khả năng cao là sẽ bị gỡ xuống.
Nếu như họ chỉ cần đối đầu với thôn dân, dù là một đám quái vật bất tử bất diệt, gã cũng không ngại. Thậm chí mấy ngày vừa rồi còn nuôi ra được chút "mềm lòng" trong gã, gã bằng lòng giúp bộ tộc đáng thương kia phản kháng vận mệnh, trở lại mặt đất.
Nhưng điều kiện tiên quyết, thứ họ đối đầu phải là "người".
Giờ thứ đó đã trở thành "Thần".
Cứ coi như là cứu được thủ lĩnh người cá và bộ tộc của cô ta đi, rồi sao? Những người đó là cư dân của thế giới này, Nguyên Dục Tuyết không thể dẫn họ rời khỏi đây, người chơi khác cũng không thể. Sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ, những người đó phải ở lại thế giới hỏng bét này, vẫn sẽ chết hoặc là bị ăn thịt. Nếu đã thế thì sự cứu vớt nhất thời này sẽ thật bất lực vô nghĩa, giống như một lời dối trá an ủi,... Một việc không cần thiết.
Âu Phục thừa nhận mình là người máu lạnh.
Đứng trước quần thể có vận mệnh đáng buồn kia, gã chẳng có mấy cảm thông, chẳng qua là vì Nguyên Dục Tuyết giúp họ nên gã mới giúp.
Do bản chất việc này không chạm tới "lợi ích", thậm chí là... Một bước có thể giúp gã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn.
Thủ lĩnh người cá đúng là đã làm được những gì cô ta hứa hẹn, dù đau đớn cũng nói hết cho họ những bí mật không thể tiết lộ kia, bổ sung lỗ hổng thông tin cần cho nhiệm vụ, trả thù lao họ đáng được nhận là tiến độ khảo sát. Nhưng không thể trả giá... Nhiều hơn nữa.
Tiếng kêu thảm thiết dường như đang dần xa.
Âu Phục dằn xuống sự nôn nóng bất an, gồng người lên, tiếp tục thúc giục: "Mau qua đây đi. Nguyên Dục Tuyết, chỉ một mình cậu thôi. Nếu tiếp tục kéo dài thì đến lúc con 'Thần' kia nhận ra, tất cả sẽ chết... Cậu không muốn hại mọi người đâu đúng không?"
Gã làm một biểu cảm rất quái dị: "Là tôi muốn từ bỏ cô ta, là tôi đang ép cậu."
"Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc nhiệm vụ chết tiệt này rồi trở lại khu vực an toàn ấm áp thôi."
Nói đoạn gã thở dài: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, kể cả có oan hồn tới đòi mạng, cô ta chắc chắn sẽ tới tìm tôi."
Thủ lĩnh người cá nằm hôn mê trong góc, từ khuôn mặt bất an có thể thấy cô đang có một giấc mơ cực kì đau đớn, cũng giống như đang cau mày trước lời nói của Âu Phục.
"Ông..."
Tiểu Cao rối rắm nhìn Âu Phục.
Trong mắt chị có sự giãy giụa, cân nhắc rõ ràng cái giá phải trả, đưa ra "lựa chọn chính xác", hiểu là Âu Phục muốn một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm đạo đức.
Chị cắn môi, không khuyên can, cố ý dùng giọng điệu bực bội thúc giục: "Mau lên, không có thời gian đâu. Vốn dĩ đã chẳng cứu được rồi, giờ cũng chỉ có thể --"
Chị thoáng dừng lại, gằn giọng đầy lạnh lùng: "Để cô ta chết thôi."
Nếu nhất định phải trách một ai, trách chị là được rồi.
Tuy khó nghe, nhưng đây là lựa chọn nhất định phải làm.
Tiểu Cao không muốn Nguyên Dục Tuyết phải lựa chọn. Cậu ấy là người rất tốt, nên giống như mặt trăng ---
Treo trên trời cao, hoàn mỹ không tì vết.
_____________________
Thật ra bề mặt mặt trăng lõm lỗ chỗ luôn á chị...
Có lẽ do con Tà Thần kia xuất hiện vì "ước nguyện" của dân làng, nên so với người chơi hay NPC khác, nó rõ ràng thích hương vị của thôn dân hơn, cũng chỉ tập trung bắt họ.
Trong tiếng kêu la than khóc cùng với mùi chất thải khó ngửi, nó không hề soi mói, thậm chí "thong thả" và thỏa mãn bắt những con người nhỏ bé đang chạy loạn trên mặt đất, nhét vào cái chỗ khó mà nói là miệng kia.
Sau đó nhai nuốt.
Một cơ thể bé nhỏ như vậy có vẻ mang lại rất nhiều lợi ích cho cơ thể khổng lồ của nó.
Thôn dân ngày càng ít, rất nhiều người còn chưa nhận thức được tình trạng hiện giờ, mặt vẫn cứng đờ vẻ sợ hãi.
Khi họ nuôi "cá", coi chúng như tế phẩm để ăn, có lẽ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đổi chỗ với "cá". So với tế phẩm mà họ dâng lên, "Thần" thế mà thích họ hơn, coi họ như súc vật được hiến tế, ăn sống nuốt tươi nhấm nháp.
Đôi mắt thiếu niên đen kịt, như thể ánh sáng từ những đốm lửa bên dưới hoàn toàn không lọt được vào mắt cậu. Đối mặt với cảnh kinh dị như Địa Ngục nơi trần gian này, Nguyên Dục Tuyết chỉ mấp máy nói gì đó. Do bị phó bản hạn chế, cậu không phát ra được âm thanh nào, không ai có thể nghe được thiếu niên vừa nói gì.
Cùng thời khắc đó, Tiểu Tề ở đằng kia cũng mở miệng, không kìm lòng được nói ra một cụm từ ngắn ngủi. Câu nói ấy lại trùng với câu của Nguyên Dục Tuyết, khẩu hình của cả hai giống hệt nhau.
Giọng thiếu nữ rất yếu ớt, chậm chạp phun ra hai chữ kia:
"Thu hồi."
Dân làng có sức mạnh kì lạ cho phép họ tái sinh vô hạn, dù không biết họ có được theo cách nào, nhưng "nó", hay đúng hơn là "ý thức phó bản" muốn dùng Tà Thần nó sáng tạo ra, thu hồi hết những sức mạnh này.
Chứng cứ trực tiếp chỉ ra là sau khi cắn nuốt thôn dân, cảm giác buồn nôn áp lực mà "Thần" gây ra càng thêm kịch liệt. Cơ thể của nó cũng lớn dần, phần mặt đất chôn cơ thể nó dần nứt vỡ, bàn tay màu đỏ khổng lồ đang bắt thôn dân cũng cường tráng hơn, ngọ nguậy như máu thịt đang sống.
Nó đang mạnh lên.
Hình thái ban đầu của nó đã không phải thứ người chơi có thể đối phó rồi, vậy mà chỉ trong nháy mắt nó đã thu lại vô số năng lượng...
Tiểu Tề chết lặng tại chỗ.
Nỗi sợ tăm tối bủa vây khiến cô như muốn ngất, từng giây từng phút chèn ép lên dây thần kinh. Nhưng cô chỉ có thể ở im một chỗ, không nhúc nhích, thậm chí ham muốn chạy trốn cũng trở nên bé nhỏ.
Dù cô biết rõ dân làng chết hết sẽ đến lượt mình.
Trong người cô cũng có sức mạnh phó bản cho để điều khiển tế đàn, và giờ, phần sức mạnh ấy cũng cần được thu hồi.
Cô không thoát được.
Bất hạnh dù trốn tận chân trời cũng khó có thể thoát, huống hồ cô còn đang bị giam cầm ở mảnh đất dơ bẩn gọi thôn Vàng Bạc này.
Nếu có hi vọng xa vời ---
Tiểu Tề nhắm mắt.
Chí ít "người chơi", chí ít "kẻ xứ khác", bọn họ chắc hẳn sẽ chạy được ---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi chết, cô phải tranh thủ thời gian cho họ.
Coi như là... Chút phản kháng cuối cùng với số mệnh tồi tệ luôn bị lừa dối của mình.
Cố gắng nén xuống cảm giác sợ hãi về mặt sinh lý, mạch não của các người chơi bắt đầu vận hành.
Dù có là siêu cao thủ tới đây thì cũng không thể chơi lại cái phó bản có boss cuối là Thần này!
Nhưng hiện họ đang có một lợi thế, biết được thông tin thôn dân cung cấp cho là giả, lại xác nhận gián điệp, cộng thêm khám phá ra sự thật máu me mà có khi hầu hết dân làng đều không rõ từ thủ lĩnh người cá, tiến độ khảo sát của họ chắc chắn đã đạt mức cao nhất ---
Những chân tướng vùi sâu nhiều năm ở thôn Vàng Bạc, thậm chí là ... "Thần", tất cả họ đều đã được chứng kiến.
Giá trị khảo sát chắc chắn không còn là 68%, phải lên 100% rồi!
Sở dĩ bây giờ chưa có bảng kết toán hiện lên là vì thời gian kết toán là 0 giờ đêm. Về lý thuyết, chỉ cần có đủ thời gian, họ có thể chờ tới khi nhiệm vụ thành công rồi rời khỏi đây ---
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ là thời gian an toàn, họ có thể hoàn chỉnh trở lại không gian hệ thống.
Việc cần làm bây giờ là phải ra khỏi đây ngay, trước khi trở thành lương thực của boss.
Trước khi "tiệc buffet" của con Tà Thần to lớn dị hợm và hôi thối này cạn kiệt, họ tốt nhất ---
"Nguyên Dục Tuyết!!!"
Là tiếng quát của Âu Phục, ở trong bối cảnh có tiếng la hét tru tréo của thôn dân thì vẫn hết sức rõ ràng. Nguyên Dục Tuyết quả nhiên nhìn về phía gã.
Đôi mắt đen sáng lấp lánh như vì sao rơi xuống nơi chân trời.
Âu Phục có vẻ căng thẳng tột đột, rất hoảng loạn, còn có chút tức giận. Gã đàn ông ngẩng đầu, mồ hôi trượt xuống làm ướt cổ, mím môi, sau đó hét lên những tiếng giận dữ như sắp rách cổ họng: "Mau qua đây! Tôi biết thân thủ của cậu nhảy qua được. Mau lên, ngay bây giờ! Chúng ta sẽ dùng đạo cụ truyền tống tôi đã thiết lập sẵn rời khỏi đây!"
Âu Phục vẫn luôn để lại chiêu cuối đề phòng, khá là khôn khéo.
Cũng may tiếng quát của gã không dẫn tới sự chú ý của "Tà Thần", hay đúng hơn là con quái vật khổng lồ kia. Nó vẫn đang hưng phấn săn bắt dân làng, không rảnh để thưởng thức hương vị của những kẻ xứ khác nhỏ bé như con kiến. Có lẽ nó không hiểu ngôn ngữ của con người, hoặc là tiếng của gã không truyền được tới bộ phận thính giác của nó.
Nhưng giục Nguyên Dục Tuyết xong, Âu Phục hít một hơi thật sâu, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, bổ sung: "... Một mình cậu thôi."
"Tôi biết cậu muốn cứu cô ta."
Gã nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, ánh nhìn lạnh lẽo: "Nhưng... Không thể làm được đâu."
Thế giới phó bản này đã bị hủy diệt.
Dân làng bị cắn nuốt, thôn trang sắp bị xóa sổ, và Tà Thần được sinh ra từ ác niệm của con người. Âu Phục cho rằng về sau cái phó bản này sẽ không mở ra nữa, khả năng cao là sẽ bị gỡ xuống.
Nếu như họ chỉ cần đối đầu với thôn dân, dù là một đám quái vật bất tử bất diệt, gã cũng không ngại. Thậm chí mấy ngày vừa rồi còn nuôi ra được chút "mềm lòng" trong gã, gã bằng lòng giúp bộ tộc đáng thương kia phản kháng vận mệnh, trở lại mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng điều kiện tiên quyết, thứ họ đối đầu phải là "người".
Giờ thứ đó đã trở thành "Thần".
Cứ coi như là cứu được thủ lĩnh người cá và bộ tộc của cô ta đi, rồi sao? Những người đó là cư dân của thế giới này, Nguyên Dục Tuyết không thể dẫn họ rời khỏi đây, người chơi khác cũng không thể. Sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ, những người đó phải ở lại thế giới hỏng bét này, vẫn sẽ chết hoặc là bị ăn thịt. Nếu đã thế thì sự cứu vớt nhất thời này sẽ thật bất lực vô nghĩa, giống như một lời dối trá an ủi,... Một việc không cần thiết.
Âu Phục thừa nhận mình là người máu lạnh.
Đứng trước quần thể có vận mệnh đáng buồn kia, gã chẳng có mấy cảm thông, chẳng qua là vì Nguyên Dục Tuyết giúp họ nên gã mới giúp.
Do bản chất việc này không chạm tới "lợi ích", thậm chí là... Một bước có thể giúp gã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn.
Thủ lĩnh người cá đúng là đã làm được những gì cô ta hứa hẹn, dù đau đớn cũng nói hết cho họ những bí mật không thể tiết lộ kia, bổ sung lỗ hổng thông tin cần cho nhiệm vụ, trả thù lao họ đáng được nhận là tiến độ khảo sát. Nhưng không thể trả giá... Nhiều hơn nữa.
Tiếng kêu thảm thiết dường như đang dần xa.
Âu Phục dằn xuống sự nôn nóng bất an, gồng người lên, tiếp tục thúc giục: "Mau qua đây đi. Nguyên Dục Tuyết, chỉ một mình cậu thôi. Nếu tiếp tục kéo dài thì đến lúc con 'Thần' kia nhận ra, tất cả sẽ chết... Cậu không muốn hại mọi người đâu đúng không?"
Gã làm một biểu cảm rất quái dị: "Là tôi muốn từ bỏ cô ta, là tôi đang ép cậu."
"Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc nhiệm vụ chết tiệt này rồi trở lại khu vực an toàn ấm áp thôi."
Nói đoạn gã thở dài: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, kể cả có oan hồn tới đòi mạng, cô ta chắc chắn sẽ tới tìm tôi."
Thủ lĩnh người cá nằm hôn mê trong góc, từ khuôn mặt bất an có thể thấy cô đang có một giấc mơ cực kì đau đớn, cũng giống như đang cau mày trước lời nói của Âu Phục.
"Ông..."
Tiểu Cao rối rắm nhìn Âu Phục.
Trong mắt chị có sự giãy giụa, cân nhắc rõ ràng cái giá phải trả, đưa ra "lựa chọn chính xác", hiểu là Âu Phục muốn một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm đạo đức.
Chị cắn môi, không khuyên can, cố ý dùng giọng điệu bực bội thúc giục: "Mau lên, không có thời gian đâu. Vốn dĩ đã chẳng cứu được rồi, giờ cũng chỉ có thể --"
Chị thoáng dừng lại, gằn giọng đầy lạnh lùng: "Để cô ta chết thôi."
Nếu nhất định phải trách một ai, trách chị là được rồi.
Tuy khó nghe, nhưng đây là lựa chọn nhất định phải làm.
Tiểu Cao không muốn Nguyên Dục Tuyết phải lựa chọn. Cậu ấy là người rất tốt, nên giống như mặt trăng ---
Treo trên trời cao, hoàn mỹ không tì vết.
_____________________
Thật ra bề mặt mặt trăng lõm lỗ chỗ luôn á chị...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro