Vũ Khí Hình Người

Thôn Vàng Bạc (...

Húy Tật

2024-09-25 10:40:46

Edit: Ry

Trong sự im lặng đầy tra tấn này, dù Nguyên Dục Tuyết có nhận ra được ý đồ ẩn sau những lời lạnh lùng bạc bẽo của Âu Phục và Tiểu Cao hay không, thì cậu đều phải đưa ra lựa chọn.

A Đao không lên tiếng, im lặng nhìn thiếu niên chằm chằm. Hắn như một pho tượng đẽo từ băng, gương mặt không có một cảm xúc, nhưng hành động rút đao đã tỏ rõ thái độ.

Cửa Sổ sau một hồi hoảng loạn cũng quyết tâm, ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết. Y mím môi, nhấn mạnh: "Nguyên Dục Tuyết, chúng ta... Đi đi."

Bọn họ đều đang đợi cậu.

Đợi cậu đưa ra quyết định có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng cũng là tất nhiên.

Dưới vô số cái nhìn, Nguyên Dục Tuyết lại nghiêng đầu.

Cậu rất bình thản, có vẻ quá bình thản, đôi mắt màu đen tròn xoe khiến người ta liên tưởng đến mắt của động vật họ mèo. Dưới cái nhìn chăm chú ấy, Nguyên Dục Tuyết giơ tay ra.

Cậu không thể nói, nhưng động tác đó là ra hiệu đi đi.

Thiếu niên muốn họ rời đi.

Con ngươi Âu Phục nở to, gã càng thêm sốt ruột bực bội, đờ ra nửa giây rồi cường điệu: "Tôi không phải đang ép cậu, chỉ là hi vọng cậu có thể mau chóng ---"

Mau chóng trở lại đây.

Âu Phục tưởng là Nguyên Dục Tuyết bị thái độ của mình chọc giận nên mới đáp lại như vậy. Nhưng gã giải thích rồi, cậu vẫn chỉ nghiêng đầu, đôi mắt tỏ rõ sự khó hiểu và hoang mang.

Cậu mở miệng, cánh môi đỏ thắm mấp máy. Giữa lúc rối ren, Âu Phục vẫn đọc hiểu được ---

"Mọi người đi đi. Tôi không thể bảo vệ mọi người".

Câu này rất lạ.

Âu Phục dường như hiểu ra.

Ngay từ đầu,Nguyên Dục Tuyết đã đưa ra quyết định.

Cậu chưa từng cân nhắc tới phương án giải quyết nào khác.

Bọn họ có thể rời đi vì nguy hiểm, cậu nhất định phải ở lại đây, vì còn những người khác không thể rời đi.

Cho nên cậu mới hoang mang trước lời của Âu Phục. Trong tư tưởng của Nguyên Dục Tuyết, tất cả người chơi đều nên được bảo vệ và sắp xếp thỏa đáng. Họ là người cần được bảo vệ, phải lập tức rút lui khỏi hiện trường nguy hiểm.

Còn cậu có nghĩa vụ hoàn toàn khác, bước trên con đường phủ đầy gai trái ngược với tất cả, giống như những ngày đầu tiên, và vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.

Âu Phục bỗng hoảng hốt... Nguyên Dục Tuyết đã tính toán rất chu toàn. Nhưng trong suy tính của cậu dường như chưa từng có sự an toàn của chính mình, chưa từng có đường lui cho bản thân. Cậu tự tách biệt khỏi tập thể như vậy thật quá cực đoan, quá tàn nhẫn. Giống như bản thân cậu không phải một sinh mệnh có máu thịt cần được trân trọng, mà chỉ là một vật phẩm có thể tiêu hao.

Sự chân thành không hề giả dối ấy khiến Âu Phục không thở nổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vô cùng... Khổ sở.

Và phẫn nộ.

Nháy mắt đó, họ dường như biến thành những thứ thật ti tiện.

Âu Phục và những người kia đều muốn mở miệng khẳng định lại, nhưng dường như có chiếc bàn ủi chặn ở cổ họng --- Và chưa kịp chờ họ lên tiếng, con "Thần" với cơ thể đỏ tươi đang chuyển động thân mình.

Cơ thể nó ban đầu là một trạng thái rất kì diệu, kiểu như là chất lỏng đậm đặc được cố định trong một cái màng, có thể dễ dàng thay đổi hình dạng theo ý muốn. Nên khi nó "xoay" sang, dù là Nguyên Dục Tuyết hay người chơi, đều có thể thấy những con mắt li ti chật ních tên cơ thể to lớn của nó, cùng với một cái khe đỏ lòm - đây chắc là miệng.

Những "con kiến" nhỏ bé chạy đầy đất không được mấy lạng thịt đã bị nó ăn gần hết. Tốc độ của họ rất nhanh, nhưng hai chân chạy không thể so được với bàn tay khổng lồ có thể vươn dài kia. Kể cả xác của vị thôn dân đã bị Béo giết, tuy nó có vẻ bất mãn với độ tươi mới, nhưng vẫn bóp nát thi thể đó, nhét vào miệng mình.

Nguồn năng lượng thu về cho nó cảm giác thỏa mãn lớn lao.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Nó cần nhiều --- nhiều hơn nữa ---

Nó nhìn Tiểu Tề.

Từ người cô tỏa ra mùi của dấu ấn, mặc dù năng lượng cô ăn trộm được không thuần túy như dân làng, nhưng cô vẫn là một người chơi khỏe mạnh, có thể cung cấp rất nhiều năng lượng.

Bàn tay khổng lồ che trời đập xuống.

Tiểu Tề không chạy trốn như dân làng. Nếu chạy thật thì tốc độ của cô nhanh hơn hầu hết người ở đây, nhưng lúc này thiếu nữ chỉ đè nén sự sợ hãi nồng đậm trong mắt. Trong cơ thể đột nhiên bùng lên cơn giận, thiêu đốt từng giọt máu để chống đỡ, cô gượng dậy, vắt kiệt mọi "thiên phú" mình có.

Lưỡi dao gió sắc bén vô cùng bao quanh cô, đây là sát chiêu của kẻ ngự gió.

Những lưỡi dao đủ để xoắn nát vô vàn quỷ quái, rơi vào người "Thần" lại chỉ tạo thành những vết xước nhỏ.

... Nếu thị lực của Tiểu Tề không đủ tốt, có lẽ cô còn không nhìn ra được trên cơ thể ghê tởm kia, nơi bị tấn công có vết cắt. Nhưng rất nhanh nơi đó đã được lấp đầy, biến trở về trạng thái ban đầu. Càng kì quái hơn là vật chất nửa lỏng nửa rắn đó còn phập phồng như bị lột mất lớp da bên ngoài, chỉ còn một lớp màng mỏng trong suốt bọc lấy máu thịt.

Công kích của cô trở nên nhỏ bé, không có bất cứ tác dụng nào.

Tiểu Tề biết, và hiểu đó là gì.

Những vật chủ tạm thời của sức mạnh đó - thôn dân, có khả năng tái sinh không ngừng. Mà vị Thần quỷ dị được thế giới này thúc đẩy sinh ra đương nhiên cũng sẽ có cùng loại sức mạnh.

Nó sinh ra ở tế đàn này, sinh ra từ ác niệm. Nó vĩnh sinh bất tử, không thể bị hủy diệt. Lòng đất là cội nguồn sức mạnh của nó, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại, hấp thụ năng lượng. Không ai có thể chiến thắng ---

Tiểu Tề có cảm giác như lòng mình nứt ra một cái khe, và tuyệt vọng tanh hôi đang trào ra mãnh liệt từ đó.

Bị dồn vào đường cùng thúc đẩy cô đốt cháy mọi thứ trong mình để chống cự, nhưng giờ Tiểu Tề chỉ thấy cánh tay nặng nề. Cô không nhấc nổi tay nữa, nhắm mắt lại, hàng mi rung rung, chờ đợi kết cục giáng xuống.

Bàn tay khổng lồ lại nặng nề đập xuống, không thể chống đỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Tề là người ngự gió, tất nhiên rất nhạy cảm với sự biến hóa của không khí ---

Trước mặt cô có dòng khí đang chuyển động.

Lưỡi đao xé tan không gian, một đường đao khí sáng như tuyết phóng ra, phá tan bóng tối.

Tiểu Tề ngửi được một mùi rất dễ chịu, tươi mát... Thật khó để hình dung mùi hương ấy, nhưng nó tồn tại rất chân thật, lượn lờ quanh cô, ngăn cản sự tanh hôi.

Chuôi đao đen nhánh vẫn luôn nằm trong tay Nguyên Dục Tuyết, màu đen đặc dần chuyển sang đỏ thẫm, lưỡi đao chấn động những tiếng ù ù như đang rên rỉ. Nguyên Dục Tuyết dùng tay đỡ sống đao, cứng rắn vung về phía trước, đao khí cắt ra một trời đỏ hỗn loạn. Có chất lỏng tanh hôi bắn tung tóe, rơi trên quần áo và đao của cậu, ngay cả mặt cũng dính, rồi nhanh chóng phát ra những tiếng "xèo xèo" ăn mòn khiến người ta khó mà bỏ qua, giống tiếng vật chất bị phá hủy kết cấu.

Tiểu Tề mở mắt!

Bóng lưng mảnh mai có vẻ hơi gầy, không mấy cường tráng che trước người cô, lại như che chở được cả tầm mắt. Tiểu Tề hoảng hốt, đôi mắt cay cay, yết hầu cũng khản đặc. Cô thì thầm, luống cuống gọi tên cậu.

"... Nguyên Dục Tuyết." Cô quên mọi ngôn từ, chỉ biết sợ hãi lặp lại: "Nguyên Dục Tuyết."

"..."

Thiếu niên không đáp lại được, thậm chí không thể nói một tiếng "tôi ở đây".

Nhưng sự tồn tại của cậu đã mang lại cảm giác an toàn lớn nhất.

"Cho dù là Nguyên Dục Tuyết cũng khó có thể đối đầu với Thần" - đây vốn là khái niệm trong đầu Tiểu Tề.

Nhưng giờ cô lại không sợ như vậy nữa, mím chặt môi, căm thù nhìn thẳng vào "Thần".

Nó có vẻ đang đờ ra.

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên nó không được toại nguyện, không săn được con mồi của mình. Sự thất bại này thậm chí khiến nó không ý thức được mình vừa bị tấn công, cho đến khi bàn tay khổng lồ bị chặt đứt mọc ra cái mới, nó mới chợt cảm nhận được sự phẫn nộ.

"Dấu ấn" trên người Nguyên Dục Tuyết rất nhạt, cậu vốn không phải mục tiêu của nó. Nhưng khi cảm xúc mới lạ này xuất hiện, "Thần" hiển nhiên đổi khuynh hướng kiếm ăn của mình.

Trên cơ thể kia, vết rách đỏ tươi to lớn chợt ngoác rộng, vô số cái tay vươn về phía Nguyên Dục Tuyết.

Cùng lúc đó, lưỡi đao gió của Tiểu Tề, đạn của Âu Phục, hợp kích của Tiểu Cao và A Đao, đạo cụ của Cửa Sổ đồng loạt bắn về phía những "cái tay" nọ. Màu mực trong mắt thiếu niên càng thêm đậm, cây đao có vẻ nặng hơn cơ thể cậu rất nhiều giơ lên, vạch ra một đường sắc bén rét lạnh ---

Trong góc tối, một bóng hình hiện ra.

Gần như không một ai phát hiện việc hắn xuất hiện ở đây, bất chấp khí thế tăm tối khủng bố đáng lẽ sẽ phải khiến người ta lùi lại ít nhất ba bước của hắn. Không ai ý thức được sự tồn tại của kẻ này.

Đến cả "Thần" chí cao vô thượng, gần như không gì không làm được trong không gian khép kín này cũng không phát hiện vị khách không mời đột nhiên xuất hiện trong lãnh địa của mình.

Chỉ có mình Nguyên Dục Tuyết liếc sang ---

Một ánh mắt lướt qua, trước khi những cái tay kia kịp chạm tới, cậu đã thu hồi, tập trung toàn bộ sức mạnh.

Năng lượng vận chuyển trong khung máy đạt tới mức tối đa, không ngừng phân tích, giải tỏa kết cấu, sau đó... Phá hủy nó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0