Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Sư Phụ Liễu Hải...
2024-08-03 12:08:18
"Đây là thứ gì?"
Lưu Hải nhìn chằm chằm thông tin hiện lên trên quang ảnh trước mặt: "Đồ con rùa, ngươi bắt nạt đồ đệ của ta sao?"
"Phương Tinh Long."
Liễu Hải hô lên.
Hình ảnh của Phương Tinh Long xuất hiện bên trong quang ảnh, hắn cung kính nói: "Sư phụ, con đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, nhưng thực sự không còn cách nào khác nên mới phải nói với sư phụ. Sư đệ từ lúc gia nhập đội tuyển võ thuật ở trường trung học cho đến khi được chọn vào đội tuyển tỉnh, hắn giống như sư tăng khổ hạnh, chỉ một lòng một dạ luyện tập võ thuật trong nhiều năm như vậy. Ai mà ngờ Trình Tử Hào lại muốn khi dễ hắn. Sư đệ cũng không chịu nói với con, nhưng con nghe ngóng được, hình như chuyện này có liên quan đến bạn gái của sư đệ."
"Mấy chuyện tình yêu tình báo này thật là đáng ghét. Bao nhiêu người trẻ vì chữ tình mà tự hủy hoại tiền đồ của bản thân."
Liễu Hải lắc đầu. Như ông đã ngoài bảy mươi, hàng năm vẫn nhập thất 6 tháng, trong lòng vẫn không có bóng hình của bất kỳ ai.
Tình yêu thế tục, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra chiêu của ông!
"Chuyện của sư đệ, sư phụ, ngài có cách nào không?"
Phương Tinh Long lên tiếng hỏi. Hắn biết rằng mạng lưới quan hệ của sư phụ mình rất lớn.
"Đằng sau đối phương là một tập đoàn thương mại lớn, ta có thể làm gì được chứ? Trước tiên để ta suy nghĩ đã, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Liễu Hải nói.
"Vâng, sư phụ, con nghe lời ngài."
Phương Tinh Long đáp lại. Sau đó, quang ảnh trước mặt cũng đóng lại.
Liễu Hải ngồi ở nơi đó, vừa suy nghĩ vừa gặm miếng thịt bò chín, chỉ cảm thấy miếng thịt bò trong miệng thật vô vị.
"Thể trạng của tên tiểu tử Cảnh Minh này vẫn còn quá yếu. Nếu để hắn tập luyện thêm ba năm nữa rồi bước vào Giải Đấu Võ thuật Thế Giới ... hắn cũng sẽ không bị gãy chân, tiền đồ cũng không bị hủy hoại."
Lưu Hải khẽ thở dài, "Thương pháp của hắn quá cao, cho nên thứ hạng tăng quá nhanh, tham gia Giải Đấu Võ Đạo Thế Giới ngược lại chính là hại hắn."
Hứa Cảnh Minh ở tuổi hai mươi đã leo lên cấp bậc dự thi Giải Đấu Võ thuật Thế Giới, khi đó hắn vẫn còn quá trẻ.
"Với thiên phú của hắn, nếu Hứa Cảnh Minh đợi thêm ba, bốn năm nữa rồi mới tham gia Giải Đấu Võ Thuật, đoán chừng sẽ có thể giành được chức vô địch thế giới. Nếu hắn có thể nở mày nở mặt như vậy, bây giờ cũng không bị ép buộc như thế này."
Liễu Hải thầm nghĩ, dù sao ông cũng chỉ là người tập võ, muốn giúp đỡ đồ đệ cũng không dễ dàng.
"Lão Quách."
Liễu Hải cất tiếng gọi.
Trước mặt ông có một luồng ánh sáng đang ngưng tụ lại, bên trong quang ảnh hiện ra một bóng người, là một ông lão tóc hoa râm đang ngồi bên bàn làm việc.
"Hải ca, chuyện gì vậy?"
Lão giả tóc hoa râm cũng là một người quyền cao chức trọng, nhưng đối mặt với Lưu Hải kém mình ba tuổi, ông vẫn kính nể gọi đối phương là ‘Hải ca’, hai bên đã có mấy mươi năm giao tình.
"Lão Quách, danh sách bồi dưỡng nhân tài trọng điểm quốc gia đó."
Liễu Hải thả miếng thịt bò trong tay xuống: "Hình như ta có thể đề cử một vị trí đúng không? Ta nghĩ đi nghĩ lại, chính là muốn tiến cử Hứa Cảnh Minh."
"Hứa Cảnh Minh?"
Lão giả tóc hoa râm nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Đúng là ông có tư cách để tiến cử một người, nhưng đối phương vẫn phải vượt qua vòng xét duyệt. Danh sách lần này chỉ có 20 người, trong có có 12 người là võ sư, những võ sĩ thuộc các thể loại chiến đấu khác cũng có tận 5 người, cho nên chỉ còn lại ba vị trí cuối cùng. Nếu Hứa Cảnh Minh muốn tranh một trong ba vị trí này ... Ta nói thật, trình độ của hắn vẫn còn kém."
"Cảnh Minh năm nay chỉ mới hai mươi chín tuổi, tiềm lực của hắn rất lớn. Hơn nữa, cho dù hắn bị thương nặng ở chân mà vẫn có thể lọt vào tứ kết trong Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới, nếu không có chấn thương chân này, hắn nhất định sẽ giành chức vô địch. "
Liễu Hải nói.
"Những gì ông nói, tôi cũng tự biết. Nhưng tôi phải nói với ông rằng, cơ hội cạnh tranh một trong ba vị trí trong danh sách kia của Hứa Cảnh Minh là tương đối thấp. Ông có chắc chắn muốn tiến cử hắn không?"
Lão giả tóc hoa râm hỏi.
"Trong số các đệ tử mà ta coi trọng nhất trong những năm gần đây, hầu hết bọn hắn đều đã lọt vào top 3 thế giới, đoạt được danh hiệu đại sư Võ Đạo. Chỉ có Cảnh Minh và Tiểu Đồng là có chút đáng tiếc. Tiểu Đồng đã từ bỏ võ thuật từ lâu rồi, nhưng Cảnh Minh trong những năm này chưa bao giờ từ bỏ. Nhiều năm như một ngày, hắn cố gắng như vậy, có thể thấy, nhân vật này xứng đáng để bồi dưỡng. "
"Nếu như vậy, Hải ca, ông nên tranh thủ thời gian để viết một bức thư giới thiệu chi tiết, càng sớm càng tốt, tốt nhất là tối nay có thể gửi cho tôi, để tôi có thể gửi cho các thành viên còn lại trong ban tuyển chọn."
Lão giả tóc hoa râm nói: "Về phần có thành công hay không, vẫn phải để bên trên bình thẩm lần cuối cùng."
"Được."
Liễu Hải gật đầu.
Sau khi màn hình quang ảnh tiêu tan, Liễu Hải tiếp tục gặm thịt bò, ông thầm nghĩ: "Trong tất cả các Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới trước đây, các tuyển thủ của Hạ Quốc lọt vào top ba người đứng đầu thế giới tổng cộng có mười hai người! Trong mười hai người này, người lớn tuổi nhất chính là ta, có người bị tàn tật, vài người có cơ thể bị biến dạng, thậm chí còn có một người bị ung thư. Nhưng mười hai người này đều được đưa vào danh sách bồi dưỡng. Tàn tật, ung thư và tuổi già đều có thể được bồi dưỡng?"
"Người ta thường nói thiên đại hảo sự, nhưng tình huống cặn kẽ thì không được để lộ."
(*) Thiên đại hảo sự: phước lộc của ông trời
"Ta không biết thiên đại hảo sự đó là gì."
Liễu Hải nghĩ: "Nếu Cảnh Minh có thể lọt vào trong danh sách bồi dưỡng, đó cũng coi như là một cơ hội cho hắn."
Liễu Hải Hải suy nghĩ rất đơn giản, đồ đệ gặp rắc rối sao?
Vậy thì hắn phải tự trở nên mạnh mẽ hơn, rắc rối cũng tự biến mất, thậm chí còn có thể đem rắc rối trả ngược lại cho đối phương!
Lưu Hải nhìn chằm chằm thông tin hiện lên trên quang ảnh trước mặt: "Đồ con rùa, ngươi bắt nạt đồ đệ của ta sao?"
"Phương Tinh Long."
Liễu Hải hô lên.
Hình ảnh của Phương Tinh Long xuất hiện bên trong quang ảnh, hắn cung kính nói: "Sư phụ, con đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, nhưng thực sự không còn cách nào khác nên mới phải nói với sư phụ. Sư đệ từ lúc gia nhập đội tuyển võ thuật ở trường trung học cho đến khi được chọn vào đội tuyển tỉnh, hắn giống như sư tăng khổ hạnh, chỉ một lòng một dạ luyện tập võ thuật trong nhiều năm như vậy. Ai mà ngờ Trình Tử Hào lại muốn khi dễ hắn. Sư đệ cũng không chịu nói với con, nhưng con nghe ngóng được, hình như chuyện này có liên quan đến bạn gái của sư đệ."
"Mấy chuyện tình yêu tình báo này thật là đáng ghét. Bao nhiêu người trẻ vì chữ tình mà tự hủy hoại tiền đồ của bản thân."
Liễu Hải lắc đầu. Như ông đã ngoài bảy mươi, hàng năm vẫn nhập thất 6 tháng, trong lòng vẫn không có bóng hình của bất kỳ ai.
Tình yêu thế tục, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra chiêu của ông!
"Chuyện của sư đệ, sư phụ, ngài có cách nào không?"
Phương Tinh Long lên tiếng hỏi. Hắn biết rằng mạng lưới quan hệ của sư phụ mình rất lớn.
"Đằng sau đối phương là một tập đoàn thương mại lớn, ta có thể làm gì được chứ? Trước tiên để ta suy nghĩ đã, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Liễu Hải nói.
"Vâng, sư phụ, con nghe lời ngài."
Phương Tinh Long đáp lại. Sau đó, quang ảnh trước mặt cũng đóng lại.
Liễu Hải ngồi ở nơi đó, vừa suy nghĩ vừa gặm miếng thịt bò chín, chỉ cảm thấy miếng thịt bò trong miệng thật vô vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thể trạng của tên tiểu tử Cảnh Minh này vẫn còn quá yếu. Nếu để hắn tập luyện thêm ba năm nữa rồi bước vào Giải Đấu Võ thuật Thế Giới ... hắn cũng sẽ không bị gãy chân, tiền đồ cũng không bị hủy hoại."
Lưu Hải khẽ thở dài, "Thương pháp của hắn quá cao, cho nên thứ hạng tăng quá nhanh, tham gia Giải Đấu Võ Đạo Thế Giới ngược lại chính là hại hắn."
Hứa Cảnh Minh ở tuổi hai mươi đã leo lên cấp bậc dự thi Giải Đấu Võ thuật Thế Giới, khi đó hắn vẫn còn quá trẻ.
"Với thiên phú của hắn, nếu Hứa Cảnh Minh đợi thêm ba, bốn năm nữa rồi mới tham gia Giải Đấu Võ Thuật, đoán chừng sẽ có thể giành được chức vô địch thế giới. Nếu hắn có thể nở mày nở mặt như vậy, bây giờ cũng không bị ép buộc như thế này."
Liễu Hải thầm nghĩ, dù sao ông cũng chỉ là người tập võ, muốn giúp đỡ đồ đệ cũng không dễ dàng.
"Lão Quách."
Liễu Hải cất tiếng gọi.
Trước mặt ông có một luồng ánh sáng đang ngưng tụ lại, bên trong quang ảnh hiện ra một bóng người, là một ông lão tóc hoa râm đang ngồi bên bàn làm việc.
"Hải ca, chuyện gì vậy?"
Lão giả tóc hoa râm cũng là một người quyền cao chức trọng, nhưng đối mặt với Lưu Hải kém mình ba tuổi, ông vẫn kính nể gọi đối phương là ‘Hải ca’, hai bên đã có mấy mươi năm giao tình.
"Lão Quách, danh sách bồi dưỡng nhân tài trọng điểm quốc gia đó."
Liễu Hải thả miếng thịt bò trong tay xuống: "Hình như ta có thể đề cử một vị trí đúng không? Ta nghĩ đi nghĩ lại, chính là muốn tiến cử Hứa Cảnh Minh."
"Hứa Cảnh Minh?"
Lão giả tóc hoa râm nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Đúng là ông có tư cách để tiến cử một người, nhưng đối phương vẫn phải vượt qua vòng xét duyệt. Danh sách lần này chỉ có 20 người, trong có có 12 người là võ sư, những võ sĩ thuộc các thể loại chiến đấu khác cũng có tận 5 người, cho nên chỉ còn lại ba vị trí cuối cùng. Nếu Hứa Cảnh Minh muốn tranh một trong ba vị trí này ... Ta nói thật, trình độ của hắn vẫn còn kém."
"Cảnh Minh năm nay chỉ mới hai mươi chín tuổi, tiềm lực của hắn rất lớn. Hơn nữa, cho dù hắn bị thương nặng ở chân mà vẫn có thể lọt vào tứ kết trong Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới, nếu không có chấn thương chân này, hắn nhất định sẽ giành chức vô địch. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Hải nói.
"Những gì ông nói, tôi cũng tự biết. Nhưng tôi phải nói với ông rằng, cơ hội cạnh tranh một trong ba vị trí trong danh sách kia của Hứa Cảnh Minh là tương đối thấp. Ông có chắc chắn muốn tiến cử hắn không?"
Lão giả tóc hoa râm hỏi.
"Trong số các đệ tử mà ta coi trọng nhất trong những năm gần đây, hầu hết bọn hắn đều đã lọt vào top 3 thế giới, đoạt được danh hiệu đại sư Võ Đạo. Chỉ có Cảnh Minh và Tiểu Đồng là có chút đáng tiếc. Tiểu Đồng đã từ bỏ võ thuật từ lâu rồi, nhưng Cảnh Minh trong những năm này chưa bao giờ từ bỏ. Nhiều năm như một ngày, hắn cố gắng như vậy, có thể thấy, nhân vật này xứng đáng để bồi dưỡng. "
"Nếu như vậy, Hải ca, ông nên tranh thủ thời gian để viết một bức thư giới thiệu chi tiết, càng sớm càng tốt, tốt nhất là tối nay có thể gửi cho tôi, để tôi có thể gửi cho các thành viên còn lại trong ban tuyển chọn."
Lão giả tóc hoa râm nói: "Về phần có thành công hay không, vẫn phải để bên trên bình thẩm lần cuối cùng."
"Được."
Liễu Hải gật đầu.
Sau khi màn hình quang ảnh tiêu tan, Liễu Hải tiếp tục gặm thịt bò, ông thầm nghĩ: "Trong tất cả các Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới trước đây, các tuyển thủ của Hạ Quốc lọt vào top ba người đứng đầu thế giới tổng cộng có mười hai người! Trong mười hai người này, người lớn tuổi nhất chính là ta, có người bị tàn tật, vài người có cơ thể bị biến dạng, thậm chí còn có một người bị ung thư. Nhưng mười hai người này đều được đưa vào danh sách bồi dưỡng. Tàn tật, ung thư và tuổi già đều có thể được bồi dưỡng?"
"Người ta thường nói thiên đại hảo sự, nhưng tình huống cặn kẽ thì không được để lộ."
(*) Thiên đại hảo sự: phước lộc của ông trời
"Ta không biết thiên đại hảo sự đó là gì."
Liễu Hải nghĩ: "Nếu Cảnh Minh có thể lọt vào trong danh sách bồi dưỡng, đó cũng coi như là một cơ hội cho hắn."
Liễu Hải Hải suy nghĩ rất đơn giản, đồ đệ gặp rắc rối sao?
Vậy thì hắn phải tự trở nên mạnh mẽ hơn, rắc rối cũng tự biến mất, thậm chí còn có thể đem rắc rối trả ngược lại cho đối phương!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro