Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Sư Phụ Liễu Hải...
2024-08-03 12:08:18
Tại thành phố Bằng Hải, bên trong một tòa nhà chọc trời cao chót vót.
Trình Tử Hào đang đeo kính giả lập, nằm dài trên ghế chơi game, đột nhiên bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi."
Kính giả lập chuyển sang chế độ thực tế, Trình Tử Hào quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên đang đi vào.
Sau khi bước vào, ông ta đóng cửa, có chút nịnh nọt nói: "Ông chủ, bên phía võ quán Tinh Không ở thành phố Tân Hải đã quyết định sa thải Hứa Cảnh Minh. Tôi đã đổi sang một tài khoản khác để liên lạc với Hứa Cảnh Minh, nhưng lại bị hắn cho vào sổ đen."
“Thật là quyết đoán."
Trình Tử Hào có làn da trắng nõn, hắn mỉm cười: "Lê Miểu Miểu block ta, Hứa Cảnh Minh block chúng ta. Bọn họ thực sự thú vị. Đây chính là cái gọi là tình như kim kiên sao (sắt cứng)? Hahaha ... Quả thật rất thú vị. À đúng rồi, Lê Nguyên Bình đang ở đâu? Ông ta chính là bác trai của Lê Miểu Miểu.:
"Lê Nguyên Bình đã đích thân đến gặp cha mẹ của Lê Miểu Miểu, nhưng cha mẹ cô ta vốn đã xem Hứa Cảnh Minh là con rể trong nhà, cho nên bọn họ đã đuổi Lê Nguyên Bình ra ngoài."
Người đàn ông trung niên nói.
"Đúng là vô dụng."
Trình Tử Hào khẽ cau mày: “Lê Miểu Miểu này thật sự không màng danh lợi như những ca sĩ khác sao?
“Cô ta đã chuyển sang nền tảng Vi Thế Giới trong buổi livestream mới nhất.”
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Hơn nữa, cô ấy vốn chưa bao giờ kí hợp đồng dài hạn với chúng ta, một tháng chỉ livestream một lần, cho tới bây giờ cũng chưa bật chế độ kiếm tiền trong livestream, đích thực là một người chơi Phật hệ. Ông chủ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
(*) Người chơi Phật hệ: không tranh giành hay giành giật, không kiêu ngạo, không cố chấp, không bàng hoàng, không mưu cầu thắng thua, có được hay không cũng được.
“Lê Miểu Miểu và Hứa Cảnh Minh đều là người nổi tiếng, thái độ lại cứng rắn như thế. Thôi bỏ đi, trên đời này còn nhiều thứ khiến ta bận tâm lắm, cũng không thể lúc nào cũng có được tất cả..”
Trình Tử Hào lắc đầu: “Chuyện của Lê Miểu Miểu tạm thời dừng ở đây đi, nhưng vẫn tiếp tục chú ý cô ấy như cũ. Con người rồi cũng sẽ thay đổi, ta không tin cô ta sẽ cứ không màng danh lợi như thế.”
"Đúng thế."
Người đàn ông trung niên gật đầu, ông ta mỉm cười rồi nói: "Có thể là do cô ta vẫn còn trẻ, những người tuổi đôi mươi thường hay nghĩ danh lợi là phù du, nhưng qua vài năm nữa, sau khi bị xã hội vùi dập, cô ta rồi cũng sẽ nhận ra tầm quan trọng của danh lợi, có thể lúc đó sẽ thay đổi thôi."
"Nếu như vài năm sau, cô ta quay sang nịnh bợ ta, chưa chắc gì đã được ta nhìn đến."
Trình Tử Hào bình tĩnh nói tiếp: "Đi xuống đi."
"Vâng."
Người đàn ông trung niên kính cẩn rời đi.
Kính giả lập của Trình Tử Hào lại chuyển sang chế độ nhập vai. Đối với hắn, Lê Miểu Miểu chỉ là một tiểu hoa nho nhỏ trong cuộc đời mình, cho nên hắn cũng chẳng để trong lòng quá lâu.
Trong chế độ nhập vai, một màn hình thị trường chứng khoán khổng lồ xuất hiện. Trình Tử Hào bắt đầu quan sát, thị trường vốn mới là điều hắn thực sự quan tâm.
(*) Thị trường vốn: Thị trường vốn là một thị trường tài chính, trong đó nợ dài hạn hoặc chứng khoán hoàn vốn được mua bán trao đổi. Thị trường vốn chuyển sự giàu có của những người tiết kiệm cho những người có thể đưa nó vào sử dụng hiệu quả lâu dài, chẳng hạn như các công ty hoặc chính phủ thực hiện đầu tư dài hạn.
"Làm thế nào mà giá cổ phiếu của Hổ Sa hôm nay lại giảm 8%? Cũng không có bất kỳ tin tức bất lợi nào mà?"
Trình Tử Hào không biết nên giải thích như thế nào, tập đoàn Hổ Sa có cổ phiếu vốn hóa lớn như vậy, cho nên hiếm khi bị sụt giảm nặng nề như thế.
"Cha đã ra lệnh rằng ta không được động vào tất cả các khoản đầu tư của tập đoàn Hổ Sa để phân tán rủi ro. Đành phải làm phiền ông ấy vậy."
Trình Tử Hào cũng không nghĩ nhiều nữa nữa.
Tài sản lớn nhất của gia tộc là 8,2% cổ phần của tập đoàn Hổ Sa, tất nhiên là Trình Tử Hào phải quan tâm đến vấn đề này. Tuy nhiên, theo quy tắc của gia tộc, tài sản cá nhân của hắn vốn không liên quan gì đến tập đoàn Hổ Sa. Còn về việc cổ phiếu của tập đoàn Hổ Sa giảm mạnh? Cha của hắn là Trình Lập Vi, người đã nắm quyền điều hành tập đoàn hơn 30 năm, cho nên Trình Tử Hào vẫn rất tin tưởng vào khả năng của cha mình.
******
Tại Bắc Kinh, trong một toà biệt thự kiểu Trung Quốc, ngoại trừ một người máy quản gia, toàn bộ biệt thự chỉ có một ông lão.
Ông lão vạm vỡ này đang ngồi bên bàn ăn, nhai vài tép tỏi, gặm thịt bò, cộng thêm vài miếng rau luộc.
Ông chính là nhân vật huyền thoại trong giới võ thuật thế giới - Liễu Hải “‘Hung hổ” (con hổ dữ).
Ở tuổi 45, ông tham gia Giải Đấu Võ thuật Thế giới lần đầu tiên, thi đấu cọ sát với các võ sư từ khắp nơi trên thế giới. Phải biết rằng, lúc đó chỉ có 32 người hàng đầu mới đủ điều kiện để tham gia! Hầu hết những người tham gia đều khoảng 30 tuổi, duy chỉ có Liễu Hải là người lớn tuổi nhất trong số các tuyển thủ.
Ông ấy đã tham gia 5 lần giải đấu quốc tế này liên tiếp, hơn nữa còn đều nằm trong top 3. Trong lần tham dự thứ 5, ông đã vinh quang giành chức vô địch thế giới. Ngoài ra, ông còn là huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia của Hạ Quốc trong suốt 20 năm!
Trong lịch sử 30 năm qua, Hạ quốc chỉ có hai võ sư có thể sánh ngang với ông.
Về thâm niên, ông là người lớn tuổi nhất, hầu hết các cao thủ võ thuật chuyên nghiệp hàng đầu của Hạ quốc đều phải gọi ông ấy là sư phụ!
Liễu Hải năm nay đã ngoài 70 tuổi, hằng năm đều dành ra 6 tháng để bế quan một mình, tiến hành khổ tu. Nhưng về phương diện ăn uống, ông vẫn duy trì chế độ 5 bữa một ngày, chủ yếu là ăn thịt bò, ngoài ra sẽ bổ sung thêm các món ăn phụ như rau quả. Vì nếu ăn ít hơn chắc chắn sẽ không chịu nổi cường độ tập luyện của ông.
"Hả?"
Liễu Hải có một đôi mắt hổ, phảng phất khí phách bá đạo, chính là từ trường mạnh mẽ của những sinh vật có thân hình cường đại. Liễu Hải cao 1,92 mét, nặng 110 kg, dù cơ thể không quá đúng tiêu chuẩn nhưng ổng vẫn có thể lọt vào top 3 trong 5 Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới nhưng chưa từng bị thương lần nào. Điều này cho thấy, thể hình và kỹ năng của ông đã đạt đến trình độ kinh người.
Trình Tử Hào đang đeo kính giả lập, nằm dài trên ghế chơi game, đột nhiên bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi."
Kính giả lập chuyển sang chế độ thực tế, Trình Tử Hào quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên đang đi vào.
Sau khi bước vào, ông ta đóng cửa, có chút nịnh nọt nói: "Ông chủ, bên phía võ quán Tinh Không ở thành phố Tân Hải đã quyết định sa thải Hứa Cảnh Minh. Tôi đã đổi sang một tài khoản khác để liên lạc với Hứa Cảnh Minh, nhưng lại bị hắn cho vào sổ đen."
“Thật là quyết đoán."
Trình Tử Hào có làn da trắng nõn, hắn mỉm cười: "Lê Miểu Miểu block ta, Hứa Cảnh Minh block chúng ta. Bọn họ thực sự thú vị. Đây chính là cái gọi là tình như kim kiên sao (sắt cứng)? Hahaha ... Quả thật rất thú vị. À đúng rồi, Lê Nguyên Bình đang ở đâu? Ông ta chính là bác trai của Lê Miểu Miểu.:
"Lê Nguyên Bình đã đích thân đến gặp cha mẹ của Lê Miểu Miểu, nhưng cha mẹ cô ta vốn đã xem Hứa Cảnh Minh là con rể trong nhà, cho nên bọn họ đã đuổi Lê Nguyên Bình ra ngoài."
Người đàn ông trung niên nói.
"Đúng là vô dụng."
Trình Tử Hào khẽ cau mày: “Lê Miểu Miểu này thật sự không màng danh lợi như những ca sĩ khác sao?
“Cô ta đã chuyển sang nền tảng Vi Thế Giới trong buổi livestream mới nhất.”
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Hơn nữa, cô ấy vốn chưa bao giờ kí hợp đồng dài hạn với chúng ta, một tháng chỉ livestream một lần, cho tới bây giờ cũng chưa bật chế độ kiếm tiền trong livestream, đích thực là một người chơi Phật hệ. Ông chủ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
(*) Người chơi Phật hệ: không tranh giành hay giành giật, không kiêu ngạo, không cố chấp, không bàng hoàng, không mưu cầu thắng thua, có được hay không cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lê Miểu Miểu và Hứa Cảnh Minh đều là người nổi tiếng, thái độ lại cứng rắn như thế. Thôi bỏ đi, trên đời này còn nhiều thứ khiến ta bận tâm lắm, cũng không thể lúc nào cũng có được tất cả..”
Trình Tử Hào lắc đầu: “Chuyện của Lê Miểu Miểu tạm thời dừng ở đây đi, nhưng vẫn tiếp tục chú ý cô ấy như cũ. Con người rồi cũng sẽ thay đổi, ta không tin cô ta sẽ cứ không màng danh lợi như thế.”
"Đúng thế."
Người đàn ông trung niên gật đầu, ông ta mỉm cười rồi nói: "Có thể là do cô ta vẫn còn trẻ, những người tuổi đôi mươi thường hay nghĩ danh lợi là phù du, nhưng qua vài năm nữa, sau khi bị xã hội vùi dập, cô ta rồi cũng sẽ nhận ra tầm quan trọng của danh lợi, có thể lúc đó sẽ thay đổi thôi."
"Nếu như vài năm sau, cô ta quay sang nịnh bợ ta, chưa chắc gì đã được ta nhìn đến."
Trình Tử Hào bình tĩnh nói tiếp: "Đi xuống đi."
"Vâng."
Người đàn ông trung niên kính cẩn rời đi.
Kính giả lập của Trình Tử Hào lại chuyển sang chế độ nhập vai. Đối với hắn, Lê Miểu Miểu chỉ là một tiểu hoa nho nhỏ trong cuộc đời mình, cho nên hắn cũng chẳng để trong lòng quá lâu.
Trong chế độ nhập vai, một màn hình thị trường chứng khoán khổng lồ xuất hiện. Trình Tử Hào bắt đầu quan sát, thị trường vốn mới là điều hắn thực sự quan tâm.
(*) Thị trường vốn: Thị trường vốn là một thị trường tài chính, trong đó nợ dài hạn hoặc chứng khoán hoàn vốn được mua bán trao đổi. Thị trường vốn chuyển sự giàu có của những người tiết kiệm cho những người có thể đưa nó vào sử dụng hiệu quả lâu dài, chẳng hạn như các công ty hoặc chính phủ thực hiện đầu tư dài hạn.
"Làm thế nào mà giá cổ phiếu của Hổ Sa hôm nay lại giảm 8%? Cũng không có bất kỳ tin tức bất lợi nào mà?"
Trình Tử Hào không biết nên giải thích như thế nào, tập đoàn Hổ Sa có cổ phiếu vốn hóa lớn như vậy, cho nên hiếm khi bị sụt giảm nặng nề như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha đã ra lệnh rằng ta không được động vào tất cả các khoản đầu tư của tập đoàn Hổ Sa để phân tán rủi ro. Đành phải làm phiền ông ấy vậy."
Trình Tử Hào cũng không nghĩ nhiều nữa nữa.
Tài sản lớn nhất của gia tộc là 8,2% cổ phần của tập đoàn Hổ Sa, tất nhiên là Trình Tử Hào phải quan tâm đến vấn đề này. Tuy nhiên, theo quy tắc của gia tộc, tài sản cá nhân của hắn vốn không liên quan gì đến tập đoàn Hổ Sa. Còn về việc cổ phiếu của tập đoàn Hổ Sa giảm mạnh? Cha của hắn là Trình Lập Vi, người đã nắm quyền điều hành tập đoàn hơn 30 năm, cho nên Trình Tử Hào vẫn rất tin tưởng vào khả năng của cha mình.
******
Tại Bắc Kinh, trong một toà biệt thự kiểu Trung Quốc, ngoại trừ một người máy quản gia, toàn bộ biệt thự chỉ có một ông lão.
Ông lão vạm vỡ này đang ngồi bên bàn ăn, nhai vài tép tỏi, gặm thịt bò, cộng thêm vài miếng rau luộc.
Ông chính là nhân vật huyền thoại trong giới võ thuật thế giới - Liễu Hải “‘Hung hổ” (con hổ dữ).
Ở tuổi 45, ông tham gia Giải Đấu Võ thuật Thế giới lần đầu tiên, thi đấu cọ sát với các võ sư từ khắp nơi trên thế giới. Phải biết rằng, lúc đó chỉ có 32 người hàng đầu mới đủ điều kiện để tham gia! Hầu hết những người tham gia đều khoảng 30 tuổi, duy chỉ có Liễu Hải là người lớn tuổi nhất trong số các tuyển thủ.
Ông ấy đã tham gia 5 lần giải đấu quốc tế này liên tiếp, hơn nữa còn đều nằm trong top 3. Trong lần tham dự thứ 5, ông đã vinh quang giành chức vô địch thế giới. Ngoài ra, ông còn là huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia của Hạ Quốc trong suốt 20 năm!
Trong lịch sử 30 năm qua, Hạ quốc chỉ có hai võ sư có thể sánh ngang với ông.
Về thâm niên, ông là người lớn tuổi nhất, hầu hết các cao thủ võ thuật chuyên nghiệp hàng đầu của Hạ quốc đều phải gọi ông ấy là sư phụ!
Liễu Hải năm nay đã ngoài 70 tuổi, hằng năm đều dành ra 6 tháng để bế quan một mình, tiến hành khổ tu. Nhưng về phương diện ăn uống, ông vẫn duy trì chế độ 5 bữa một ngày, chủ yếu là ăn thịt bò, ngoài ra sẽ bổ sung thêm các món ăn phụ như rau quả. Vì nếu ăn ít hơn chắc chắn sẽ không chịu nổi cường độ tập luyện của ông.
"Hả?"
Liễu Hải có một đôi mắt hổ, phảng phất khí phách bá đạo, chính là từ trường mạnh mẽ của những sinh vật có thân hình cường đại. Liễu Hải cao 1,92 mét, nặng 110 kg, dù cơ thể không quá đúng tiêu chuẩn nhưng ổng vẫn có thể lọt vào top 3 trong 5 Giải Đấu Võ Thuật Thế Giới nhưng chưa từng bị thương lần nào. Điều này cho thấy, thể hình và kỹ năng của ông đã đạt đến trình độ kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro