Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Hứa Cảnh Minh V...
2024-08-03 12:08:18
"Tiếp theo anh định quay lại thành phố Minh Nguyệt sao?"
Lê Miểu Miểu hỏi.
"Ừm, sau khi trở về thành phố Minh Nguyệt, mở võ quán hay làm PT (huấn luyện viên cá nhân) cao cấp cũng dễ."
Hứa Cảnh Minh hỏi: "Lần này em định về với anh sao? Chúng ta có thể lĩnh chứng trước Tết, sau đó có thể trở về gặp ba mẹ anh."
Quan hệ của Lê Miểu Miểu và Hứa Cảnh Minh rất tốt, họ đã quyết định đăng kí kết hôn vào ngày đầu năm mới, ngụ ý “bên nhau mãi mãi”. Bố mẹ hai bên đều đã gặp nhau và đồng ý với mối hôn sự này.
"Chúng ta sẽ trở lại thành phố Minh Nguyệt, lần này sẽ ở lâu hơn bình thường."
Lê Miểu Miểu nhìn xung quanh trong phòng khách: "Chà, có nhiều thứ phải chuyển đi lắm đây, em cũng muốn nói lời tạm biệt với bạn bè ở thành phố Tân Hải. Em đã sống ở đây từ lúc học đại học đến giờ, nhiều năm như vậy, bây giờ phải đột ngột rời đi như vậy cũng có chút không nỡ. "
"Nếu em thực sự không nỡ ..."
Hứa Cảnh Minh nói.
"Em cũng muốn về nhà mà."
Lê Miểu Miểu cười nói: "Bố mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại của em đều ở thành phố Minh Nguyệt, em cũng muốn trở về."
Hai người họ vô cùng có duyên, sau khi kết duyên ở trong trò chơi, bọn họ mới phát hiện đối phương cũng đến đến từ thành phố Minh Nguyệt.
"Anh về trước để dọn dẹp nhà cửa ở thành phố Minh Nguyệt nhé, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chờ em về."
Lê Miểu Miểu nói: "Emi muốn từ biệt bạn bè của mình, còn phải sắp xếp công việc cho trợ lý nữa."
Cô đã thuê riêng hai trợ lý để lo một số công việc kinh doanh của mình. Khi cô ấy đến thành phố Minh Nguyệt, hai người trợ lý cũng phải đi theo, cho nên cô phải lo liệu việc chuyển nhà và thuê nhà mới cho bọn họ.
"Được."
Hứa Cảnh Minh gật đầu. Hắn có một căn nhà đã mua từ vài năm trước nhưng vẫn luôn để trống, bố mẹ hắn vẫn thường xuyên đưa người máy đến dọn dẹp nơi đó.
"Anh đi tắm trước đi, cả người nồng nặc mùi rượu. Không phải anh nói không uống sao?"
Lê Miểu Miểu tức giận nói.
"Hôm nay Đại Hùng tới thăm. Tụi anh đã hơn một năm không gặp nhau, cho nên có uống chút bia."
Hứa Cảnh Minh nói: "Anh đi tắm trước."
Nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng khách.
Lê Miểu Miểu ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nghĩ về việc bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố Minh Nguyệt với Hứa Cảnh Minh.
"Tích."
Có một màn hình xuất hiện trước mặt Lê Miểu Miểu, sau đó hình ảnh một đôi nam nữ trung niên hiện lên bên trên màn hình.
"Cha, mẹ."
Lê Miểu Miểu vui mừng hô lên: "Hai người ăn tối chưa?"
"Đã ăn từ sớm rồi."
Người đàn ông trung niên nói: "Miểu Miểu, tối nay bác hai của con đến nhà chúng ta."
"Bác hai? Ông ấy đã không đến nhà chúng ta đã nhiều năm rồi nhỉ? Lúc nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi họ hàng lúc con đậu đại học, bác ấy cũng không đến."
Lê Miểu Miểu khó hiểu. Vợ của bác hai là một đại nhân vật. Cả nhà bác ấy cũng ôm đùi nhà nhợ, sau đó lăn lộn kinh doanh rồi trở thành người giàu có một vùng, tài sản cũng tính đến hàng tỷ. Vợ chồng bác lớn thường coi thường những người họ hàng nghèo khó bên Lê gia, cho nên bình thường cũng không lui tới hỏi thâm.
"Ông ấy tất nhiên có việc mới đến nhà ta."
Mẹ Lê ậm ừ.
"Bác hai đến là vì chuyện của con."
"Chuyện của con?"
Lê Miểu Miểu nghi hoặc.
"Ông ấy muốn con làm bạn gái của công tử nhà họ Trình, Trình Tử Hào. Ông ấy đến nhà là để thuyết phục chúng ta."
Mẹ Lê tức giận nói. "Lão già vô liêm sỉ này muốn bán con gái cầu vinh, sao lại không con gái của hắn đi chứ! Lại còn muốn con gái của mẹ nhảy vào hố lửa sao? Trình Tử Hào đó là một tay hoa hoa công tử, hắn ta đã từng tuyên bố bản thân không theo chủ nghĩa kết hôn trên chương trình giải trí. Loại ăn chơi như vậy sao có thể có xứng với con gái của mẹ?"
Cha Lê cũng nói: "Ta và mẹ con đã mắng bác hai một trận, sau đó đuổi ông ta đi rồi. Trình Tử Hào không phải là người tốt, nhưng Tiểu Hứa chắc chắn sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc. Ta và mẹ luôn ủng hộ con".
"Cảm ơn mẹ và ba."
Lê Miểu Miểu mỉm cười, cha mẹ cô ủng hộ cô như vậy, cho nên cô cũng không có nhiều phiền não.
"Miểu Miểu, chồng tương lai của con mới là người sẽ đồng hành cùng con đến cuối cuộc đời chứ không phải chúng ta."
Cha Lê nhìn con gái, "Ta và mẹ con đều đã lớn tuổi rồi, cho nên con phải chọn chồng cho tốt! Hôn nhân của phụ nữ giống như lần đầu thai thứ hai. Người xưa thường nói, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng! Tiểu Hứa tính tình chân thật giống người học võ, sau khi giải nghệ đều dành thời gian để luyện tập võ thuật, theo ta thấy, hắn là người tốt."
"Vâng."
Lê Miểu Miểu gật đầu với cha.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, ba người nhà họ Lê mới kết thúc cuộc gọi video.
….
….
Phía bên kia của cuộc gọi video.
Cha Lê và mẹ Lê đang ngồi trong phòng khách.
"Vợ à, tương lai bà phải chăm sóc Miểu Miểu nhiều hơn."
Cha Lê nói.
"Trần An, anh cứ giấu Miểu Miểu bệnh tình của mình như vậy sao?"
Hai mắt mẹ Lê đỏ bừng.
Cha Lê lắc đầu, nói: "Bà biết không, bệnh của ta là bệnh nan y. Cho dù phải chịu sự giày vò của nhiều phương pháp y học khác nhau thì cũng chỉ sống thêm một hoặc hai năm nữa. Nếu ngừng trị liệu, tinh thần lạc quan thì còn có thể sống thêm khoảng 1 năm nữa. Không sao đâu. Anh chỉ mong con gái chúng ta có thể hạnh phúc. Chúng ta cũng không nên làm tụi nhỏ phiền lòng vào lúc này. Đợi khi hai đứa kết hôn, bệnh tình của anh trở nặng, anh sẽ thông báo với tụi nhỏ vào giây phút cuối cùng. "
"Nói với con gái bây giờ cũng vô ích, hơn nữa còn làm con bé thêm phiền não."
Cha Lê cười ha ha: "Trên đời này, càng ít phiền muộn càng tốt. Anh chỉ muốn con gái của chúng ta có thể tận hưởng càng nhiều ngày hạnh phúc càng tốt."
"Anh, cả cuộc đời này anh vẫn suy nghĩ cho người khác."
Mắt mẹ Lê đỏ hoe.
"Không đúng, hôm ta anh đã mắng anh hai nha, mắng đến mức khiến hắn trợn tròn mắt, hắn không thể ngờ anh lại dám mắng như vậy."
Cha Lê bật cười, đúng là càng cận kề cái chết thì có thể nhìn thấy mọi thứ càng rõ ràng.
Cuộc sống cũng chỉ có vậy, điều quan trọng nhất phải sống một cuộc sống hạnh phúc.
Lê Miểu Miểu hỏi.
"Ừm, sau khi trở về thành phố Minh Nguyệt, mở võ quán hay làm PT (huấn luyện viên cá nhân) cao cấp cũng dễ."
Hứa Cảnh Minh hỏi: "Lần này em định về với anh sao? Chúng ta có thể lĩnh chứng trước Tết, sau đó có thể trở về gặp ba mẹ anh."
Quan hệ của Lê Miểu Miểu và Hứa Cảnh Minh rất tốt, họ đã quyết định đăng kí kết hôn vào ngày đầu năm mới, ngụ ý “bên nhau mãi mãi”. Bố mẹ hai bên đều đã gặp nhau và đồng ý với mối hôn sự này.
"Chúng ta sẽ trở lại thành phố Minh Nguyệt, lần này sẽ ở lâu hơn bình thường."
Lê Miểu Miểu nhìn xung quanh trong phòng khách: "Chà, có nhiều thứ phải chuyển đi lắm đây, em cũng muốn nói lời tạm biệt với bạn bè ở thành phố Tân Hải. Em đã sống ở đây từ lúc học đại học đến giờ, nhiều năm như vậy, bây giờ phải đột ngột rời đi như vậy cũng có chút không nỡ. "
"Nếu em thực sự không nỡ ..."
Hứa Cảnh Minh nói.
"Em cũng muốn về nhà mà."
Lê Miểu Miểu cười nói: "Bố mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại của em đều ở thành phố Minh Nguyệt, em cũng muốn trở về."
Hai người họ vô cùng có duyên, sau khi kết duyên ở trong trò chơi, bọn họ mới phát hiện đối phương cũng đến đến từ thành phố Minh Nguyệt.
"Anh về trước để dọn dẹp nhà cửa ở thành phố Minh Nguyệt nhé, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chờ em về."
Lê Miểu Miểu nói: "Emi muốn từ biệt bạn bè của mình, còn phải sắp xếp công việc cho trợ lý nữa."
Cô đã thuê riêng hai trợ lý để lo một số công việc kinh doanh của mình. Khi cô ấy đến thành phố Minh Nguyệt, hai người trợ lý cũng phải đi theo, cho nên cô phải lo liệu việc chuyển nhà và thuê nhà mới cho bọn họ.
"Được."
Hứa Cảnh Minh gật đầu. Hắn có một căn nhà đã mua từ vài năm trước nhưng vẫn luôn để trống, bố mẹ hắn vẫn thường xuyên đưa người máy đến dọn dẹp nơi đó.
"Anh đi tắm trước đi, cả người nồng nặc mùi rượu. Không phải anh nói không uống sao?"
Lê Miểu Miểu tức giận nói.
"Hôm nay Đại Hùng tới thăm. Tụi anh đã hơn một năm không gặp nhau, cho nên có uống chút bia."
Hứa Cảnh Minh nói: "Anh đi tắm trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng khách.
Lê Miểu Miểu ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nghĩ về việc bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố Minh Nguyệt với Hứa Cảnh Minh.
"Tích."
Có một màn hình xuất hiện trước mặt Lê Miểu Miểu, sau đó hình ảnh một đôi nam nữ trung niên hiện lên bên trên màn hình.
"Cha, mẹ."
Lê Miểu Miểu vui mừng hô lên: "Hai người ăn tối chưa?"
"Đã ăn từ sớm rồi."
Người đàn ông trung niên nói: "Miểu Miểu, tối nay bác hai của con đến nhà chúng ta."
"Bác hai? Ông ấy đã không đến nhà chúng ta đã nhiều năm rồi nhỉ? Lúc nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi họ hàng lúc con đậu đại học, bác ấy cũng không đến."
Lê Miểu Miểu khó hiểu. Vợ của bác hai là một đại nhân vật. Cả nhà bác ấy cũng ôm đùi nhà nhợ, sau đó lăn lộn kinh doanh rồi trở thành người giàu có một vùng, tài sản cũng tính đến hàng tỷ. Vợ chồng bác lớn thường coi thường những người họ hàng nghèo khó bên Lê gia, cho nên bình thường cũng không lui tới hỏi thâm.
"Ông ấy tất nhiên có việc mới đến nhà ta."
Mẹ Lê ậm ừ.
"Bác hai đến là vì chuyện của con."
"Chuyện của con?"
Lê Miểu Miểu nghi hoặc.
"Ông ấy muốn con làm bạn gái của công tử nhà họ Trình, Trình Tử Hào. Ông ấy đến nhà là để thuyết phục chúng ta."
Mẹ Lê tức giận nói. "Lão già vô liêm sỉ này muốn bán con gái cầu vinh, sao lại không con gái của hắn đi chứ! Lại còn muốn con gái của mẹ nhảy vào hố lửa sao? Trình Tử Hào đó là một tay hoa hoa công tử, hắn ta đã từng tuyên bố bản thân không theo chủ nghĩa kết hôn trên chương trình giải trí. Loại ăn chơi như vậy sao có thể có xứng với con gái của mẹ?"
Cha Lê cũng nói: "Ta và mẹ con đã mắng bác hai một trận, sau đó đuổi ông ta đi rồi. Trình Tử Hào không phải là người tốt, nhưng Tiểu Hứa chắc chắn sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc. Ta và mẹ luôn ủng hộ con".
"Cảm ơn mẹ và ba."
Lê Miểu Miểu mỉm cười, cha mẹ cô ủng hộ cô như vậy, cho nên cô cũng không có nhiều phiền não.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Miểu Miểu, chồng tương lai của con mới là người sẽ đồng hành cùng con đến cuối cuộc đời chứ không phải chúng ta."
Cha Lê nhìn con gái, "Ta và mẹ con đều đã lớn tuổi rồi, cho nên con phải chọn chồng cho tốt! Hôn nhân của phụ nữ giống như lần đầu thai thứ hai. Người xưa thường nói, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng! Tiểu Hứa tính tình chân thật giống người học võ, sau khi giải nghệ đều dành thời gian để luyện tập võ thuật, theo ta thấy, hắn là người tốt."
"Vâng."
Lê Miểu Miểu gật đầu với cha.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, ba người nhà họ Lê mới kết thúc cuộc gọi video.
….
….
Phía bên kia của cuộc gọi video.
Cha Lê và mẹ Lê đang ngồi trong phòng khách.
"Vợ à, tương lai bà phải chăm sóc Miểu Miểu nhiều hơn."
Cha Lê nói.
"Trần An, anh cứ giấu Miểu Miểu bệnh tình của mình như vậy sao?"
Hai mắt mẹ Lê đỏ bừng.
Cha Lê lắc đầu, nói: "Bà biết không, bệnh của ta là bệnh nan y. Cho dù phải chịu sự giày vò của nhiều phương pháp y học khác nhau thì cũng chỉ sống thêm một hoặc hai năm nữa. Nếu ngừng trị liệu, tinh thần lạc quan thì còn có thể sống thêm khoảng 1 năm nữa. Không sao đâu. Anh chỉ mong con gái chúng ta có thể hạnh phúc. Chúng ta cũng không nên làm tụi nhỏ phiền lòng vào lúc này. Đợi khi hai đứa kết hôn, bệnh tình của anh trở nặng, anh sẽ thông báo với tụi nhỏ vào giây phút cuối cùng. "
"Nói với con gái bây giờ cũng vô ích, hơn nữa còn làm con bé thêm phiền não."
Cha Lê cười ha ha: "Trên đời này, càng ít phiền muộn càng tốt. Anh chỉ muốn con gái của chúng ta có thể tận hưởng càng nhiều ngày hạnh phúc càng tốt."
"Anh, cả cuộc đời này anh vẫn suy nghĩ cho người khác."
Mắt mẹ Lê đỏ hoe.
"Không đúng, hôm ta anh đã mắng anh hai nha, mắng đến mức khiến hắn trợn tròn mắt, hắn không thể ngờ anh lại dám mắng như vậy."
Cha Lê bật cười, đúng là càng cận kề cái chết thì có thể nhìn thấy mọi thứ càng rõ ràng.
Cuộc sống cũng chỉ có vậy, điều quan trọng nhất phải sống một cuộc sống hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro