Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Đánh Úp (1)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Hye Jin
_____________
Than khổ hữu dụng, vẻ mặt của Trần Thúy Phân có phân giãn ra. Trần Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn em gái một cái, tiếp tục nói: "Cường Tử cũng đã lớn tuổi rồi, đang muốn cưới vợ, khắp nơi đều cần tiền. Haiz, thật không phải anh cố tình làm khó em, bao năm qua anh có làm chuyện gì có lỗi với em không? Không có mà, anh không có biện pháp gì, thật đấy."
"Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn giúp đỡ anh, anh sao có thể quên được."
Giọng nói của Trần Kiến Nghiệp càng nói càng nhỏ, như thể phải chịu rất nhiều tổn thương.
Khiến Trần Thúy Phân trong lòng không mấy dễ chịu, như thể cô đã làm điều gì sai trái vậy.
Mẹ Trần đúng lúc chen vào một câu: "Anh cả con nếu thăng chức lên phó chủ nhiệm phân xưởng số 2 của xưởng máy móc cũng có lợi cho con mà. Nam Vĩ Bân sẽ không dám mặt nặng mày nhẹ với con, anh cả chính là chỗ dựa của con."
"Con tự mình suy nghĩ kỹ đi." Dừng lại đúng lúc, mẹ Trần ngậm miệng, không nói thêm gì, chỉ liếc mắt nhìn quan sát con gái một cái.
Dù rằng biết con gái có khó khăn nhưng vẫn là tiền đồ của con trai quan trọng hơn, bao năm qua không thể bỏ cuộc vào lúc này được.
Số tiền kia, không có khả năng trả lại.
Nam Thu Thời mà ở đây chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái cho Trần Kiến Nghiệp, giỏi chơi trò bắt cóc đạo đức, vẽ cái bánh nướng lớn, lợi hại thiệt.
Hai mẹ con phối hợp ăn ý, kẻ xướng người họa, không hề cảm thấy mình dày mặt đến mức nào, vậy mà Trần Thúy Phân thực sự đã bị họ thuyết phục.
Chị dâu Trần ở bên cạnh ngoan ngoãn im mồm làm con chim cút.
"Chính là ... anh cả, tối nay em về nhất định phải giải thích với Nam Vĩ Bân, em phải làm sao đây."
"Cứ kéo dài đi, nói anh cả nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, từ từ thôi." Mẹ Trần liếc mắt nhìn con gái rồi nói: "Nói cho cùng chuyện này là do con bé chết tiệt đó gây ra, chỉ cần đuổi được nó đi, con thổi gió bên gối với Nam Vĩ Bân, chuyện công tác của con và số tiền này giải quyết xong rồi, không phải sao?"
"Haiz, chẳng phải là không thể đuổi đi được sao."
Hai mẹ con nhìn nhau một cái, Trần Kiến Nghiệp ho một tiếng: "Này, em gái, chuyện này mẹ đã nói với anh rồi. Anh đã tìm được gia đình thích hợp."
"Ở huyện Du Lâm, con trai nhà đó là công nhân chính thức của đội vận chuyển, lương tháng không ít, đội vận chuyển em cũng biết rồi, chắc chắn có nguồn thu nhập khác. Vậy nên, nhà đó không thiếu tiền, chỉ muốn tìm một cô gái tốt nghiệp trung học, dáng dấp xinh đẹp."
"Lớn hơn con gái riêng của chồng em tám tuổi, tuổi tác tương đối phù hợp, em thấy thế nào?"
Trần Thúy Phân kinh ngạc: "Điều kiện tốt như vậy sao còn chưa tìm được đối tượng?"
Sợ là có vấn đề gì đó.
"Anh chưa nói hết, đứa trẻ đó có một khuyết điểm là tính khí hơi nóng nảy một chút, dáng dấp cũng khá ổn mà khá kén chọn. Vừa hay nhà họ có một người thân là đồng nghiệp của anh, thế là anh nghĩ đến con gái riêng của chồng em."
Nóng nảy? Trần Thúy Phân mím môi, chắc là thích đánh người chứ gì ...
Mà, không liên quan đến cô, chỉ cần có thể áp chế được con nhỏ chết tiệt Nam Thu Thời kia là được.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn một chút là không bị đánh thôi.
Trần Thúy Phân hơi không chờ đợi được muốn tống khứ Nam Thu Thời ra khỏi nhà, vội vàng hỏi: "Anh cả, đáng tin không, anh đã nói với đối phương chưa?"
"Anh có đề cập một chút, anh chưa nói nhiều, chỉ nói là con gái riêng chồng em dáng dấp không tồi, tốt nghiệp trung học. Nhà người ta không cần nó đi làm, ở nhà chăm sóc con cái là được rồi."
Mẹ Trần vỗ tay: "Đây là mối nhân duyên tốt, đừng kén chọn nữa, chọn nhà này đi, huyện Du Lâm, cách thành phố Tân hơi xa, nói vậy chứ có xa mấy đâu. Như vậy nó không làm phiền đến cuộc sống của các con, một công đôi việc."
_____________
Than khổ hữu dụng, vẻ mặt của Trần Thúy Phân có phân giãn ra. Trần Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn em gái một cái, tiếp tục nói: "Cường Tử cũng đã lớn tuổi rồi, đang muốn cưới vợ, khắp nơi đều cần tiền. Haiz, thật không phải anh cố tình làm khó em, bao năm qua anh có làm chuyện gì có lỗi với em không? Không có mà, anh không có biện pháp gì, thật đấy."
"Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn giúp đỡ anh, anh sao có thể quên được."
Giọng nói của Trần Kiến Nghiệp càng nói càng nhỏ, như thể phải chịu rất nhiều tổn thương.
Khiến Trần Thúy Phân trong lòng không mấy dễ chịu, như thể cô đã làm điều gì sai trái vậy.
Mẹ Trần đúng lúc chen vào một câu: "Anh cả con nếu thăng chức lên phó chủ nhiệm phân xưởng số 2 của xưởng máy móc cũng có lợi cho con mà. Nam Vĩ Bân sẽ không dám mặt nặng mày nhẹ với con, anh cả chính là chỗ dựa của con."
"Con tự mình suy nghĩ kỹ đi." Dừng lại đúng lúc, mẹ Trần ngậm miệng, không nói thêm gì, chỉ liếc mắt nhìn quan sát con gái một cái.
Dù rằng biết con gái có khó khăn nhưng vẫn là tiền đồ của con trai quan trọng hơn, bao năm qua không thể bỏ cuộc vào lúc này được.
Số tiền kia, không có khả năng trả lại.
Nam Thu Thời mà ở đây chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái cho Trần Kiến Nghiệp, giỏi chơi trò bắt cóc đạo đức, vẽ cái bánh nướng lớn, lợi hại thiệt.
Hai mẹ con phối hợp ăn ý, kẻ xướng người họa, không hề cảm thấy mình dày mặt đến mức nào, vậy mà Trần Thúy Phân thực sự đã bị họ thuyết phục.
Chị dâu Trần ở bên cạnh ngoan ngoãn im mồm làm con chim cút.
"Chính là ... anh cả, tối nay em về nhất định phải giải thích với Nam Vĩ Bân, em phải làm sao đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cứ kéo dài đi, nói anh cả nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, từ từ thôi." Mẹ Trần liếc mắt nhìn con gái rồi nói: "Nói cho cùng chuyện này là do con bé chết tiệt đó gây ra, chỉ cần đuổi được nó đi, con thổi gió bên gối với Nam Vĩ Bân, chuyện công tác của con và số tiền này giải quyết xong rồi, không phải sao?"
"Haiz, chẳng phải là không thể đuổi đi được sao."
Hai mẹ con nhìn nhau một cái, Trần Kiến Nghiệp ho một tiếng: "Này, em gái, chuyện này mẹ đã nói với anh rồi. Anh đã tìm được gia đình thích hợp."
"Ở huyện Du Lâm, con trai nhà đó là công nhân chính thức của đội vận chuyển, lương tháng không ít, đội vận chuyển em cũng biết rồi, chắc chắn có nguồn thu nhập khác. Vậy nên, nhà đó không thiếu tiền, chỉ muốn tìm một cô gái tốt nghiệp trung học, dáng dấp xinh đẹp."
"Lớn hơn con gái riêng của chồng em tám tuổi, tuổi tác tương đối phù hợp, em thấy thế nào?"
Trần Thúy Phân kinh ngạc: "Điều kiện tốt như vậy sao còn chưa tìm được đối tượng?"
Sợ là có vấn đề gì đó.
"Anh chưa nói hết, đứa trẻ đó có một khuyết điểm là tính khí hơi nóng nảy một chút, dáng dấp cũng khá ổn mà khá kén chọn. Vừa hay nhà họ có một người thân là đồng nghiệp của anh, thế là anh nghĩ đến con gái riêng của chồng em."
Nóng nảy? Trần Thúy Phân mím môi, chắc là thích đánh người chứ gì ...
Mà, không liên quan đến cô, chỉ cần có thể áp chế được con nhỏ chết tiệt Nam Thu Thời kia là được.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn một chút là không bị đánh thôi.
Trần Thúy Phân hơi không chờ đợi được muốn tống khứ Nam Thu Thời ra khỏi nhà, vội vàng hỏi: "Anh cả, đáng tin không, anh đã nói với đối phương chưa?"
"Anh có đề cập một chút, anh chưa nói nhiều, chỉ nói là con gái riêng chồng em dáng dấp không tồi, tốt nghiệp trung học. Nhà người ta không cần nó đi làm, ở nhà chăm sóc con cái là được rồi."
Mẹ Trần vỗ tay: "Đây là mối nhân duyên tốt, đừng kén chọn nữa, chọn nhà này đi, huyện Du Lâm, cách thành phố Tân hơi xa, nói vậy chứ có xa mấy đâu. Như vậy nó không làm phiền đến cuộc sống của các con, một công đôi việc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro