Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Cãi Nhau (2)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Hye Jin
_____________
"Tôi sẽ lấy lại tiền." Thực ra trong lòng Trần Thúy Phân không quá chắc chắn, cứ có cảm giác không lành, cố nén nỗi bất an trong lòng, cô quyết định ngày mai sẽ đến nhà mẹ đẻ để thúc giục.
...
Chiều hôm sau, Nam Thu Thời nhận được tin từ cảnh sát bảo cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Người tiếp nhận cô vẫn là cảnh sát thụ lý vụ án đêm qua, Trương Vệ Quốc. Ông mời Nam Thu Thời ngồi xuống: "Vụ án đã được điều tra rõ ràng, ba người này là côn đồ ở phố Ngọc Hoài, thường xuyên đánh nhau và trộm cắp. Lần này họ nghe nói có người phàn nàn rằng người thân của mình nhận được một khoản tiền, tức là cô, nên họ nảy sinh ý định, tìm cách tìm gặp cô cướp tiền."
"Vừa khéo hôm qua các cô ra ngoài, họ nắm bắt thời điểm mà chặn các cô lại, sau đó xảy ra sự việc như trên."
Nam Thu Thời nắm lấy điểm chính: "Họ có nói ai đã phàn nàn không?"
"Một người tên là Trần Cường, họ biết nhưng không thân lắm, chỉ là một người đã từng uống rượu với nhau một vài lần, lúc say nghe người ta nói như thế."
Uống say? Sao cô không thể tin được nhỉ, may là hắn còn chút lý trí, không trực tiếp xúi giục ba tên lưu manh kia phạm tội, nếu không chắc chắn sẽ phải vào tù.
Nam Thu Thời trò chuyện với Trương Vệ Quốc một lúc, biết rằng ba người kia bị nghi ngờ tội quấy rối và cướp giật, không ngoài dự đoán sẽ bị ăn súng.
Cô hài lòng với kết quả này, nhờ có chút võ chứ không bị người ta hủy hoại, cuộc đời này chết chắc rồi.
Lũ lưu manh cuối cùng đã nhận được hậu quả xứng đáng.
Còn về phần Trần Cường, cái người giả vờ say để lỡ miệng kia, cô sẽ tự mình xử lý.
Ở phía bên kia, Trần Cường nhận được tin ba người kia bị bắt, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. May mắn là mình không trực tiếp xúi giục họ không thì bản thân trốn không thoát được tội.
Sờ vào trái tim đang đập thình thịch, Trần Cường cảm thấy một nỗi sợ hãi kéo dài.
Người phụ nữ kia quá tà.
Chẳng lẽ không thể trị được cô ta sao? Không được, phải nghĩ cách khác.
...
Tối hôm đó, sau giờ làm, Trần Thúy Phân không về nhà ngay mà đến nhà mẹ đẻ. Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng, cô buộc phải đến.
Khi cô đến nơi, anh trai và chị dâu đều đang ở nhà, cả nhà đông đủ.
Chị dâu Trần thực ra cũng biết tại sao cô em chồng lại đến, trước kia ăn xài của người ta nhiều như vậy, giờ mà giở mặt luôn thì thật không ra gì.
"Ôi chao, Thúy Phân về rồi, mau vào ngồi đi, anh trai em đang ở nhà."
Nhìn thấy thái độ của chị dâu, lòng Trần Thúy Phân thoải mái hơn đôi chút.
Không chỉ chị dâu Trần, ngay cả mẹ của cô hôm nay cũng khác thường, không còn tức giận như lần đầu cô đến nữa.
Trần Thúy Phân cảm thấy khó hiểu...
"Cường Tử đâu, sao không thấy nó?"
Chị dâu Trần phẩy tay: "Ôi, thằng nhóc đó bảo là đi chơi với bạn bè, tối nay không về ăn cơm."
"Ngồi xuống đi, chúng ta ăn cơm."
Trần Kiến Nghiệp cũng lên tiếng: "Đừng lo cho thằng nhóc đó, suốt ngày không ở nhà, tan làm là chạy đi khắp nơi."
"Con trai mà, bình thường thôi, giao lưu với bạn bè chẳng có gì xấu." Trần Thúy Phân thuận theo lời anh trai. Cháu trai bên ngoại cô để mà nói dễ nghe là giao lưu bạn bè, nói khó nghe là kết giao bạn bè thể loại gì cũng có.
Vì cháu trai là con trai độc nhất của nhà họ Trần, cô không thể nói lời khó nghe.
Bốn người vui vẻ ăn cơm xong, Trần Thúy Phân sốt ruột lên tiếng: "Mẹ, anh trai, chuyện tiền con nói hôm nọ sao rồi? Không phải con có ý thúc ép đâu, hôm qua Vĩ Bân lại nhắc đến chuyện này."
"Anh ấy nói nếu không lấy lại được tiền thì con phải nhường công việc cho con bé kia. Con chắc chắn không thể nhường, con đã làm bao năm rồi, tháng sau là được tăng lương, hơn nữa Tiểu Lan còn chưa có việc chính thức, sao có thể để con nhỏ kia hưởng lợi được?"
Cô sợ họ cảm thấy khó chịu nên lại nói thêm: "Mẹ, anh trai, mọi người cũng nghĩ cho con với, con mới bao nhiêu tuổi, về nhà sớm không kiếm được tiền, sau này trong nhà không thể ngẩng mặt lên được."
Trần Kiến Nghiệp hiểu lý lẽ này, vấn đề là tiền đã nuốt vào rồi làm sao nỡ nhả ra: "Anh hiểu những gì em nói, anh cũng thương em, em là em gái anh mà."
"Tình cảnh hiện giờ anh đang khó khăn quá, em biết anh luôn cố gắng để được lên chức phó chủ nhiệm phân xưởng, anh đã phải tốn không ít tiền bạc. Chị dâu em và cháu trai tuy có đi làm song cũng chỉ là công việc tạm thời, chỉ dựa vào một mình anh có công việc chính thức, cuộc sống có mức quá sức."
_____________
"Tôi sẽ lấy lại tiền." Thực ra trong lòng Trần Thúy Phân không quá chắc chắn, cứ có cảm giác không lành, cố nén nỗi bất an trong lòng, cô quyết định ngày mai sẽ đến nhà mẹ đẻ để thúc giục.
...
Chiều hôm sau, Nam Thu Thời nhận được tin từ cảnh sát bảo cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Người tiếp nhận cô vẫn là cảnh sát thụ lý vụ án đêm qua, Trương Vệ Quốc. Ông mời Nam Thu Thời ngồi xuống: "Vụ án đã được điều tra rõ ràng, ba người này là côn đồ ở phố Ngọc Hoài, thường xuyên đánh nhau và trộm cắp. Lần này họ nghe nói có người phàn nàn rằng người thân của mình nhận được một khoản tiền, tức là cô, nên họ nảy sinh ý định, tìm cách tìm gặp cô cướp tiền."
"Vừa khéo hôm qua các cô ra ngoài, họ nắm bắt thời điểm mà chặn các cô lại, sau đó xảy ra sự việc như trên."
Nam Thu Thời nắm lấy điểm chính: "Họ có nói ai đã phàn nàn không?"
"Một người tên là Trần Cường, họ biết nhưng không thân lắm, chỉ là một người đã từng uống rượu với nhau một vài lần, lúc say nghe người ta nói như thế."
Uống say? Sao cô không thể tin được nhỉ, may là hắn còn chút lý trí, không trực tiếp xúi giục ba tên lưu manh kia phạm tội, nếu không chắc chắn sẽ phải vào tù.
Nam Thu Thời trò chuyện với Trương Vệ Quốc một lúc, biết rằng ba người kia bị nghi ngờ tội quấy rối và cướp giật, không ngoài dự đoán sẽ bị ăn súng.
Cô hài lòng với kết quả này, nhờ có chút võ chứ không bị người ta hủy hoại, cuộc đời này chết chắc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lũ lưu manh cuối cùng đã nhận được hậu quả xứng đáng.
Còn về phần Trần Cường, cái người giả vờ say để lỡ miệng kia, cô sẽ tự mình xử lý.
Ở phía bên kia, Trần Cường nhận được tin ba người kia bị bắt, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. May mắn là mình không trực tiếp xúi giục họ không thì bản thân trốn không thoát được tội.
Sờ vào trái tim đang đập thình thịch, Trần Cường cảm thấy một nỗi sợ hãi kéo dài.
Người phụ nữ kia quá tà.
Chẳng lẽ không thể trị được cô ta sao? Không được, phải nghĩ cách khác.
...
Tối hôm đó, sau giờ làm, Trần Thúy Phân không về nhà ngay mà đến nhà mẹ đẻ. Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng, cô buộc phải đến.
Khi cô đến nơi, anh trai và chị dâu đều đang ở nhà, cả nhà đông đủ.
Chị dâu Trần thực ra cũng biết tại sao cô em chồng lại đến, trước kia ăn xài của người ta nhiều như vậy, giờ mà giở mặt luôn thì thật không ra gì.
"Ôi chao, Thúy Phân về rồi, mau vào ngồi đi, anh trai em đang ở nhà."
Nhìn thấy thái độ của chị dâu, lòng Trần Thúy Phân thoải mái hơn đôi chút.
Không chỉ chị dâu Trần, ngay cả mẹ của cô hôm nay cũng khác thường, không còn tức giận như lần đầu cô đến nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thúy Phân cảm thấy khó hiểu...
"Cường Tử đâu, sao không thấy nó?"
Chị dâu Trần phẩy tay: "Ôi, thằng nhóc đó bảo là đi chơi với bạn bè, tối nay không về ăn cơm."
"Ngồi xuống đi, chúng ta ăn cơm."
Trần Kiến Nghiệp cũng lên tiếng: "Đừng lo cho thằng nhóc đó, suốt ngày không ở nhà, tan làm là chạy đi khắp nơi."
"Con trai mà, bình thường thôi, giao lưu với bạn bè chẳng có gì xấu." Trần Thúy Phân thuận theo lời anh trai. Cháu trai bên ngoại cô để mà nói dễ nghe là giao lưu bạn bè, nói khó nghe là kết giao bạn bè thể loại gì cũng có.
Vì cháu trai là con trai độc nhất của nhà họ Trần, cô không thể nói lời khó nghe.
Bốn người vui vẻ ăn cơm xong, Trần Thúy Phân sốt ruột lên tiếng: "Mẹ, anh trai, chuyện tiền con nói hôm nọ sao rồi? Không phải con có ý thúc ép đâu, hôm qua Vĩ Bân lại nhắc đến chuyện này."
"Anh ấy nói nếu không lấy lại được tiền thì con phải nhường công việc cho con bé kia. Con chắc chắn không thể nhường, con đã làm bao năm rồi, tháng sau là được tăng lương, hơn nữa Tiểu Lan còn chưa có việc chính thức, sao có thể để con nhỏ kia hưởng lợi được?"
Cô sợ họ cảm thấy khó chịu nên lại nói thêm: "Mẹ, anh trai, mọi người cũng nghĩ cho con với, con mới bao nhiêu tuổi, về nhà sớm không kiếm được tiền, sau này trong nhà không thể ngẩng mặt lên được."
Trần Kiến Nghiệp hiểu lý lẽ này, vấn đề là tiền đã nuốt vào rồi làm sao nỡ nhả ra: "Anh hiểu những gì em nói, anh cũng thương em, em là em gái anh mà."
"Tình cảnh hiện giờ anh đang khó khăn quá, em biết anh luôn cố gắng để được lên chức phó chủ nhiệm phân xưởng, anh đã phải tốn không ít tiền bạc. Chị dâu em và cháu trai tuy có đi làm song cũng chỉ là công việc tạm thời, chỉ dựa vào một mình anh có công việc chính thức, cuộc sống có mức quá sức."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro