Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Cãi Nhau (1)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Hye Jin
_____________
Nam Vĩ Bân tăng ca về muộn, đúng lúc cùng Nam Thu Thời một trước một sau bước vào nhà. Ba mẹ con nấu cơm xong rồi đang chờ mọi người về ăn cơm. Thấy Nam Thu Thời bước vào sau lưng Nam Vĩ Bân, sắc mặt của họ lập tức trở nên vi diệu.
Trần Thúy Phân hừ một tiếng: "Có con cái nhà ai cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, suốt ngày nhàn rỗi ăn ở không."
Lý Tiểu Lan kéo áo mẹ mình, cô không muốn mẹ gây chuyện vô cớ, sợ rằng chọc cho cô ta phát điên, đến cuối cùng người chịu khổ là bọn họ.
Nam Vĩ Bân quay đầu nhìn Nam Thu Thời không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Còn Nam Thu Thời vốn dĩ hôm nay đã không vui, vừa vào cửa đã có người nói móc, cô có thể để cho đối phương yên sao?
"Hừ, ai bảo ba ruột tôi là kẻ ngốc, trong đầu toàn là phân, không nuôi con gái ruột của mình mà đi dốc sức nuôi con của người khác, cuối cùng bị người ta hợp sức tính toán, cả cọng lông cũng tính! Tiền trong nhà tiêu hết sạch, con gái ruột sống như kẻ vô công rồi nghề, phải đi khắp nơi tìm kiếm đường ra? Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đưa tôi về quê tiếp tục làm ruộng chịu khổ à!"
"Mày!" Trần Thúy Phân và Lý Tiểu Lan bị nói mặt vừa trắng vừa tái, chỉ thiếu điều chỉ thẳng dô mặt bọn họ mà mắng thôi.
Nam Vĩ Bân, người bị mắng khác, trong lòng khó chịu thật đó mà không thể mở miệng, đứa nhỏ nói khó nghe cỡ nào đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật.
Nam Thu Thời nhìn vẻ mặt của người ba tồi tệ kia, trông như bị táo bón, không biết còn nghĩ ông ta đang hối hận. Thực ra con người này có nhiều cảm xúc như vậy sao, chẳng qua chỉ là cảm thấy mình bị lừa dối bao nhiêu năm, giờ bị cô nắm thóp mất mặt quá mà thôi.
"Mày cái gì mà mày, có thời gian ở đây khua môi múa mép với tôi á thì nhanh đi đòi tiền về đi. Đương nhiên còn phải xem nhà mẹ đẻ bà có chịu trả lại tiền không mới được." Nói xong cô lắc mông đi về phòng mình.
Trần Thúy Phân tức giận muốn điên, hận ý muốn hét lên điên cuồng mắng chửi nó một trận. Mà vấn đề là không thể, ai bảo mình không có lý, đánh nhau thì đánh không thắng nổi nó.
Câu cuối cùng của Nam Thu Thời là để nhắc nhở người ba tồi tệ kia rằng, rất có khả năng nhà họ Trần sẽ không trả tiền.
Quả nhiên, sau bữa tối, Nam Vĩ Bân bắt hai đứa nhỏ ở lại phòng khách một lúc, ông ta và Trần Thúy Phân vào phòng ngủ để nói chuyện riêng.
"Tôi không cần biết bà dùng cách gì, tóm lại, trong vòng ba ngày phải lấy lại được tiền, nếu không ..."
Trần Thúy Phân lo lắng nhìn Nam Vĩ Bân, nếu không thì sao?
"Nếu không bà phải nhường công tác của bà, để Thu Thời thay."
Công việc là mạng sống của bà, làm sao có thể nhường được, Trần Thúy Phân lập tức hét lên: "Không thể nào, tôi nhất quyết không nhường, nó đừng hòng tiếp nhận công việc này của tôi."
Hừ, con gái cô còn chưa có việc chính thức, tại sao phải nhường công việc cho con tiện nhân kia. Nhưng mà cô còn giữ lý trí, không thể nói ra điều này.
Hiện giờ, rắc rối của cô còn chưa được giải quyết, không thể để Nam Vĩ Bân có thêm ý kiến gì với mình nữa.
"Có nhường hay không là tùy bà, tiền và công việc bà phải chọn một, tôi không phải đang bàn bạc với bà." Nam Vĩ Bân lạnh lùng nhìn Trần Thúy Phân, ông không nổi giận bà ấy tưởng ông không dám làm gì bà ấy à?
Công tác của Trần Thúy Phân là do chồng trước giúp đỡ khi kết hôn, cái này không liên quan gì đến Nam Vĩ Bân.
800 đồng tuy nhiều song chỉ đủ mua được một công việc chính thức. Chỉ là mỗi vị trí công tác cứ như một cái hố củ cải, rất ít người vì mấy trăm đồng tiền mà bán đi công tác này, trừ khi là có lựa chọn tốt hơn.
_____________
Nam Vĩ Bân tăng ca về muộn, đúng lúc cùng Nam Thu Thời một trước một sau bước vào nhà. Ba mẹ con nấu cơm xong rồi đang chờ mọi người về ăn cơm. Thấy Nam Thu Thời bước vào sau lưng Nam Vĩ Bân, sắc mặt của họ lập tức trở nên vi diệu.
Trần Thúy Phân hừ một tiếng: "Có con cái nhà ai cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, suốt ngày nhàn rỗi ăn ở không."
Lý Tiểu Lan kéo áo mẹ mình, cô không muốn mẹ gây chuyện vô cớ, sợ rằng chọc cho cô ta phát điên, đến cuối cùng người chịu khổ là bọn họ.
Nam Vĩ Bân quay đầu nhìn Nam Thu Thời không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Còn Nam Thu Thời vốn dĩ hôm nay đã không vui, vừa vào cửa đã có người nói móc, cô có thể để cho đối phương yên sao?
"Hừ, ai bảo ba ruột tôi là kẻ ngốc, trong đầu toàn là phân, không nuôi con gái ruột của mình mà đi dốc sức nuôi con của người khác, cuối cùng bị người ta hợp sức tính toán, cả cọng lông cũng tính! Tiền trong nhà tiêu hết sạch, con gái ruột sống như kẻ vô công rồi nghề, phải đi khắp nơi tìm kiếm đường ra? Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đưa tôi về quê tiếp tục làm ruộng chịu khổ à!"
"Mày!" Trần Thúy Phân và Lý Tiểu Lan bị nói mặt vừa trắng vừa tái, chỉ thiếu điều chỉ thẳng dô mặt bọn họ mà mắng thôi.
Nam Vĩ Bân, người bị mắng khác, trong lòng khó chịu thật đó mà không thể mở miệng, đứa nhỏ nói khó nghe cỡ nào đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật.
Nam Thu Thời nhìn vẻ mặt của người ba tồi tệ kia, trông như bị táo bón, không biết còn nghĩ ông ta đang hối hận. Thực ra con người này có nhiều cảm xúc như vậy sao, chẳng qua chỉ là cảm thấy mình bị lừa dối bao nhiêu năm, giờ bị cô nắm thóp mất mặt quá mà thôi.
"Mày cái gì mà mày, có thời gian ở đây khua môi múa mép với tôi á thì nhanh đi đòi tiền về đi. Đương nhiên còn phải xem nhà mẹ đẻ bà có chịu trả lại tiền không mới được." Nói xong cô lắc mông đi về phòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thúy Phân tức giận muốn điên, hận ý muốn hét lên điên cuồng mắng chửi nó một trận. Mà vấn đề là không thể, ai bảo mình không có lý, đánh nhau thì đánh không thắng nổi nó.
Câu cuối cùng của Nam Thu Thời là để nhắc nhở người ba tồi tệ kia rằng, rất có khả năng nhà họ Trần sẽ không trả tiền.
Quả nhiên, sau bữa tối, Nam Vĩ Bân bắt hai đứa nhỏ ở lại phòng khách một lúc, ông ta và Trần Thúy Phân vào phòng ngủ để nói chuyện riêng.
"Tôi không cần biết bà dùng cách gì, tóm lại, trong vòng ba ngày phải lấy lại được tiền, nếu không ..."
Trần Thúy Phân lo lắng nhìn Nam Vĩ Bân, nếu không thì sao?
"Nếu không bà phải nhường công tác của bà, để Thu Thời thay."
Công việc là mạng sống của bà, làm sao có thể nhường được, Trần Thúy Phân lập tức hét lên: "Không thể nào, tôi nhất quyết không nhường, nó đừng hòng tiếp nhận công việc này của tôi."
Hừ, con gái cô còn chưa có việc chính thức, tại sao phải nhường công việc cho con tiện nhân kia. Nhưng mà cô còn giữ lý trí, không thể nói ra điều này.
Hiện giờ, rắc rối của cô còn chưa được giải quyết, không thể để Nam Vĩ Bân có thêm ý kiến gì với mình nữa.
"Có nhường hay không là tùy bà, tiền và công việc bà phải chọn một, tôi không phải đang bàn bạc với bà." Nam Vĩ Bân lạnh lùng nhìn Trần Thúy Phân, ông không nổi giận bà ấy tưởng ông không dám làm gì bà ấy à?
Công tác của Trần Thúy Phân là do chồng trước giúp đỡ khi kết hôn, cái này không liên quan gì đến Nam Vĩ Bân.
800 đồng tuy nhiều song chỉ đủ mua được một công việc chính thức. Chỉ là mỗi vị trí công tác cứ như một cái hố củ cải, rất ít người vì mấy trăm đồng tiền mà bán đi công tác này, trừ khi là có lựa chọn tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro