Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Vào Đồn Cảnh Sá...
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Mộc Miên
_____________
Nam Thu Thời canh chừng ba tên kia chưa đến nửa tiếng thì Vu Hồng Mai thở hổn hển dẫn mấy đồng chí cảnh sát đến.
Cảnh sát nhìn hiện trường: ???
Có gì đó hơi khác so với tưởng tượng ...
"Đồng chí, cô không sao chứ? Mặc dù thấy cô gái nhỏ trước mặt có vẻ không sao, song nhiệm vụ thì vẫn phải hỏi một câu."
Nam Thu Thời mỉm cười e thẹn: "Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã quan tâm, tôi không sao."
Cô chỉ tay xuống đất: "Những người này mới có chuyện."
Đúng là có chuyện thật, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi, sao mà không có chuyện gì được.
Viên cảnh sát dẫn đầu phất tay: "Lôi họ dậy, đưa về đồn."
"Hai người cũng theo chúng tôi đến đồn một chuyến nhé, cần phải lập biên bản lấy lời khai."
Hai người ngoan ngoãn gật đầu, cùng đi theo.
Trên đường đi, Vu Hồng Mai vẫn luôn nắm chặt tay Nam Thu Thời, đủ để chứng tỏ chị ấy vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nam Thu Thời biết làm sao giờ chỉ đành để chị ấy nắm chặt tay mình thôi.
Nhân viên đồn cảnh sát trấn an hai người, cử một vị nữ cảnh sát lớn tuổi đến nói chuyện.
Nam Thu Thời thì không cảm thấy gì cả, đối với cô, đây chỉ là một cuộc ẩu đả, cô đã từng đánh nhau nhiều lần, khả năng chịu đựng của tâm lý rất mạnh.
Còn Vu Hồng Mai cũng chỉ bị ngơ ngác trong chốc lát, lúc này đã không sao nữa, dù sao ở chỗ làm việc của chị ấy, đôi khi cũng có những hành vi khá quyết liệt.
Có người phản kháng thì chắc chắn phải dùng đến vũ lực trấn áp.
Cho nên sau khi cảnh sát nữ an ủi một hồi, nhìn thấy cảm xúc của hai người đã ổn định, bà hài lòng đứng dậy để các cảnh sát thụ lý vụ án hỏi về tình hình cụ thể lúc đó.
Nam Thu Thời là người trong cuộc, cô kể lại toàn bộ tình huống, cuối cùng còn thêm một câu: "Bọn họ chắc chắn biết tôi, bởi vì bọn họ biết tôi có tiền, còn nói ra được chính xác con số tôi có nữa."
"Những người biết tôi có tiền không nhiều, nhưng cũng không loại trừ khả năng là người trong nhà đã tiết lộ ra ngoài. Cũng có thể là họ vô tình nói ra khi nói chuyện với người khác. Tóm lại là làm phiền các anh điều tra."
Viên cảnh sát xua tay: "Không phiền, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân là nghĩa vụ của chúng tôi. Những thông tin cô cung cấp rất có ích cho chúng tôi, yên tâm đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng sớm thôi."
"Xong rồi, lời khai đã được ghi chép, hai người có thể về rồi, trời đã tối, kéo dài muộn hơn sẽ không an toàn, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô."
Vu Hồng Mai nắm tay Nam Thu Thời cảm ơn cảnh sát: "Cảm ơn các đồng chí, chúng tôi về trước đây."
Sau khi hai người đi rồi, các cảnh sát trong đồn mới thì thầm to nhỏ với nhau:
"Trời ơi, thật sự là một mình cô gái nhỏ đó đánh ba tên đàn ông kia sao?"
"Thật đấy, khi chúng tôi đến, ba tên kia đã nằm dưới đất không đứng dậy nổi rồi, bên cạnh chỉ có cô gái nhỏ đó đứng đấy thôi."
"Không nhìn ra đấy, thân thủ đỉnh vậy. Các anh nói ba người kia có phải là bị lật thuyền trong mương không? Tưởng người ta dễ bắt nạt, ai ngờ lại là một đóa hoa bá vương, đánh bọn họ nằm bẹp."
"Hầy, con gái học chút võ phòng thân vẫn tốt hơn. Thấy không, có tác dụng ngay chỗ này."
"Đúng thế, tôi phải cho con gái mình học võ, đừng để ra ngoài bị người ta bắt nạt chỉ biết khóc, không biết phản kháng thế nào."
Bên này, Vu Hồng Mai chở Nam Thu Thời về nhà, suốt đường đi hai người không nói với nhau câu nào.
Khi đến dưới cổng khu nhà Nam Thu Thời, Vu Hồng Mai giơ ngón cái: "Chị phải lau mắt mà nhìn, em quả là có năng lực tự bảo vệ bản thân."
"Hehe, từ nhỏ bị bọn trẻ trong thôn bắt nạt nhiều, tự nhiên sẽ biết đánh nhau thôi."
Vu Hồng Mai cười xoa đầu em ấy: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, bảo vệ mình là việc làm không sai. Mau về đi, người nhà em chắc lo lắng lắm."
Lo lắng? Nam Thu Thời cười khẩy, điều đó là không thể.
"Chị Hồng Mai đi xe cẩn thận nhé, có thời gian chúng ta cùng đi chơi."
"Được rồi, về đi." Vu Hồng Mai vẫy tay, lên xe đạp, đi xa.
_____________
Nam Thu Thời canh chừng ba tên kia chưa đến nửa tiếng thì Vu Hồng Mai thở hổn hển dẫn mấy đồng chí cảnh sát đến.
Cảnh sát nhìn hiện trường: ???
Có gì đó hơi khác so với tưởng tượng ...
"Đồng chí, cô không sao chứ? Mặc dù thấy cô gái nhỏ trước mặt có vẻ không sao, song nhiệm vụ thì vẫn phải hỏi một câu."
Nam Thu Thời mỉm cười e thẹn: "Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã quan tâm, tôi không sao."
Cô chỉ tay xuống đất: "Những người này mới có chuyện."
Đúng là có chuyện thật, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi, sao mà không có chuyện gì được.
Viên cảnh sát dẫn đầu phất tay: "Lôi họ dậy, đưa về đồn."
"Hai người cũng theo chúng tôi đến đồn một chuyến nhé, cần phải lập biên bản lấy lời khai."
Hai người ngoan ngoãn gật đầu, cùng đi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường đi, Vu Hồng Mai vẫn luôn nắm chặt tay Nam Thu Thời, đủ để chứng tỏ chị ấy vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nam Thu Thời biết làm sao giờ chỉ đành để chị ấy nắm chặt tay mình thôi.
Nhân viên đồn cảnh sát trấn an hai người, cử một vị nữ cảnh sát lớn tuổi đến nói chuyện.
Nam Thu Thời thì không cảm thấy gì cả, đối với cô, đây chỉ là một cuộc ẩu đả, cô đã từng đánh nhau nhiều lần, khả năng chịu đựng của tâm lý rất mạnh.
Còn Vu Hồng Mai cũng chỉ bị ngơ ngác trong chốc lát, lúc này đã không sao nữa, dù sao ở chỗ làm việc của chị ấy, đôi khi cũng có những hành vi khá quyết liệt.
Có người phản kháng thì chắc chắn phải dùng đến vũ lực trấn áp.
Cho nên sau khi cảnh sát nữ an ủi một hồi, nhìn thấy cảm xúc của hai người đã ổn định, bà hài lòng đứng dậy để các cảnh sát thụ lý vụ án hỏi về tình hình cụ thể lúc đó.
Nam Thu Thời là người trong cuộc, cô kể lại toàn bộ tình huống, cuối cùng còn thêm một câu: "Bọn họ chắc chắn biết tôi, bởi vì bọn họ biết tôi có tiền, còn nói ra được chính xác con số tôi có nữa."
"Những người biết tôi có tiền không nhiều, nhưng cũng không loại trừ khả năng là người trong nhà đã tiết lộ ra ngoài. Cũng có thể là họ vô tình nói ra khi nói chuyện với người khác. Tóm lại là làm phiền các anh điều tra."
Viên cảnh sát xua tay: "Không phiền, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân là nghĩa vụ của chúng tôi. Những thông tin cô cung cấp rất có ích cho chúng tôi, yên tâm đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng sớm thôi."
"Xong rồi, lời khai đã được ghi chép, hai người có thể về rồi, trời đã tối, kéo dài muộn hơn sẽ không an toàn, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô."
Vu Hồng Mai nắm tay Nam Thu Thời cảm ơn cảnh sát: "Cảm ơn các đồng chí, chúng tôi về trước đây."
Sau khi hai người đi rồi, các cảnh sát trong đồn mới thì thầm to nhỏ với nhau:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời ơi, thật sự là một mình cô gái nhỏ đó đánh ba tên đàn ông kia sao?"
"Thật đấy, khi chúng tôi đến, ba tên kia đã nằm dưới đất không đứng dậy nổi rồi, bên cạnh chỉ có cô gái nhỏ đó đứng đấy thôi."
"Không nhìn ra đấy, thân thủ đỉnh vậy. Các anh nói ba người kia có phải là bị lật thuyền trong mương không? Tưởng người ta dễ bắt nạt, ai ngờ lại là một đóa hoa bá vương, đánh bọn họ nằm bẹp."
"Hầy, con gái học chút võ phòng thân vẫn tốt hơn. Thấy không, có tác dụng ngay chỗ này."
"Đúng thế, tôi phải cho con gái mình học võ, đừng để ra ngoài bị người ta bắt nạt chỉ biết khóc, không biết phản kháng thế nào."
Bên này, Vu Hồng Mai chở Nam Thu Thời về nhà, suốt đường đi hai người không nói với nhau câu nào.
Khi đến dưới cổng khu nhà Nam Thu Thời, Vu Hồng Mai giơ ngón cái: "Chị phải lau mắt mà nhìn, em quả là có năng lực tự bảo vệ bản thân."
"Hehe, từ nhỏ bị bọn trẻ trong thôn bắt nạt nhiều, tự nhiên sẽ biết đánh nhau thôi."
Vu Hồng Mai cười xoa đầu em ấy: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, bảo vệ mình là việc làm không sai. Mau về đi, người nhà em chắc lo lắng lắm."
Lo lắng? Nam Thu Thời cười khẩy, điều đó là không thể.
"Chị Hồng Mai đi xe cẩn thận nhé, có thời gian chúng ta cùng đi chơi."
"Được rồi, về đi." Vu Hồng Mai vẫy tay, lên xe đạp, đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro