Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Đòi Nợ (1)

Kim Thiên Dã Mạc Ngư

2024-10-03 21:44:45

Editor: Mộc Miên

_____________

Mẹ Trần run rẩy chỉ tay vào con gái: “Mày... mày định làm tao tức chết à?”

“Con đâu có muốn làm mẹ tức giận, con chỉ nói lời thật lòng thôi. Con biết mẹ thiên vị anh trai nhưng bao nhiêu năm nay con có nói gì đâu. Số tiền mẹ mượn từ con đều là để giúp đỡ gia đình anh ấy. Nói tóm lại mặc kệ thế nào đi chăng nữa, mẹ trả hay bắt anh trai móc tiền ra, tiền này nhất định phải trả nếu không gia đình con tan vỡ mất."

Giờ khắc này lòng Trần Thúy Phân vô cùng hối hận. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô luôn thiên anh trai và tìm cách chơi xấu cô. Cô lại không biết tự bảo vệ mình, để bị lừa lấy đi bao nhiêu tiền.

Lúc chơi chiêu với người ta không cảm thấy có gì, giờ đến phiên mình thì tức giận không thể chịu nổi.

“Mày có ăn sống tao bây giờ thì tao cũng không có đủ tiền để trả. Thôi được rồi, về đi, sau này hãy nói tiếp.” Mẹ Trần ôm ngực, thở dốc nói.

Trần Thúy Phân: ... Lại chiêu này nữa...

Cô hiểu đạo lý không thể đòi lại tiền ngay lập tức, phải cho mẹ chút thời gian.

Trần Thúy Phân cũng không muốn tiếp tục làm mẹ mình giận, nếu mẹ cô giận xong ăn vạ thì phiền: "Vậy được rồi, hôm nay con về trước, chuyện tiền nợ rất khẩn trương mẹ mau tìm cách đi." Cô đứng dậy đi được vài bước rồi quay đầu lại: “Còn chuyện tìm nhà chồng nữa.”

“Được rồi, đi nhanh lên!” Mẹ Trần bây giờ không muốn nhìn mặt cô con gái này thêm một phút một giây nào nữa.

Trần Thúy Phân bĩu môi, không quay đầu lại, đi thẳng một mạch.

Không biết sau này mẹ Trần nói chuyện với gia đình thế nào, chuyện trả nợ mãi không thấy động tĩnh gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Khi Trần Thúy Phân về nhà, Nam Thu Thời đang ở nhà, nhìn thấy sắc mặt không tốt của bà ta, cô xuy một tiếng, cười. Có thể đòi được tiền mới là lạ, người có liêm sỉ sẽ chẳng đi mượn tiền xong lấy luôn của người ta vậy đâu.

Sắc mặt Trần Thúy Phân không tốt đâu có liên quan gì đến Nam Thu Thời, cô vui vẻ lên tiếng chế nhạo: "Ố ồ, về rồi à, bà đòi được tiền chưa?”

Không ai đáp lại, Nam Thu Thời cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Nợ tiền là ông chủ, người cho mượn tiền là kèo dưới. Mượn thì dễ, đòi lại khó hơn ăn phân.”

“Ha ha, bà nên nắm chặt thời gian, chỉ có ba ngày thôi, nếu không đòi lại được thì ...” Cô để câu nói dở dang, để Trần Thúy Phân tự hiểu.

Chắc chắn là sẽ không có kết cục tốt.

Trần Thúy Phân đang rất tức giận, lạnh lùng liếc Nam Thu Thời một cái rồi quay người vào phòng, không tiếp một lời.

Hứ, Nam Thu Thời liếc mắt, tỏ vẻ khinh bỉ, cứ giả vờ đi, tôi nói một câu thôi, lòng bà sợ rồi chứ gì?

Đừng nghĩ Nam Vĩ Bân không nói nhiều, ông ta là người rất coi trọng thể diện, với Nam Thu Thời ông ta đánh không lại chứ mà Trần Thúy Phân thì chưa chắc. Bị lừa dối bao nhiêu năm, hôm qua không đánh là do Nam Vĩ Bân kìm chế dữ lắm.

Nam Thu Thời bỏ một viên kẹo trái cây vào miệng, nhai kêu rôm rốp.

Đội chiếc mũ rơm lớn lên, cô đi một chuyến đến cửa hàng bách hóa xem người ta bán cái gì.

Dưới sân tòa nhà một đám trẻ con đang chạy nhảy, không sợ nóng, đứa nào cũng đen thui.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các ông bà già đang ngồi hóng mát, Nam Thu Thời đi xuống, gặp người thì chào hỏi rồi tán gẫu đôi câu.

Đến đây đã nhiều ngày, cô đã thành công để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.

Phải nói Nam Thu Thời mặt dày và rất biết cách diễn.

Từ xưa đến nay, phải có chiêu trò mới lấy được lòng người.

Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Cứ thế mà ngọt ngào, khiến các ông bà trong khu cười khanh khách.

Không cảm thấy có gì sai cả.

“Này, Nam Gia Bảo, đó là chị hai của cậu đúng không?”

“Hừ, không phải.” Đừng nghĩ rằng đánh cậu rồi cậu sẽ khuất phục nó, tuyệt đối không thể.

Nhị Béo là con trai của Lưu Liễu, nghe Nam Gia Bảo trả lời thì bĩu môi: “Không phải cái gì mà không phải, đó chính là chị hai của cậu, cùng một ba sinh ra mà, còn không nhận à, chậc chậc ~”

Quả nhiên mẹ cậu nói đúng, Nam Gia Bảo không thích chị gái này, còn đánh người ta.

“Tớ nói không phải là không phải, liên quan gì đến cậu. Nếu cậu thích thì mang nó về nhà đi.”

“Tớ đã có chị gái rồi.” Nhị Béo gọi các bạn khác: “Đi nào, chúng ta đi chỗ khác, đừng để ý đến cậu ta.”

Nam Gia Bảo tức giận dậm chân: “Các cậu quá đáng lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Số ký tự: 0