Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Đòi Nợ (2)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Mộc Miên
_____________
Đúng lúc đó, Nam Thu Thời vòng qua khuất góc tường, Nam Gia Bảo nhìn thấy rống to: "Tất cả là tại mày, đồ phụ nữ xấu xa, hư thúi. Vì cái gì mà không cút đi?"
Nam Thu Thời cau mày, thằng nhóc béo kia mặt đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù không chút che giấu. Tốt lắm, ba ngày không đánh là muốn leo lên đầu tao ngồi à!
Bước đến bên Nam Gia Bảo, cô đá một phát vào mông cậu ta, khiến cậu ta loạng choạng: “Một ngày không đánh là mi khó chịu đúng không? Thằng nhóc phiền phức kia!"
Lại cho cậu ta một cú vào sau gáy: “Bị đánh chưa đủ đau, da ngứa á thì nói thẳng, chị mày gãi cho mày, ha!"
Lúc này xung quanh cũng không có ai, lũ trẻ đã chạy xa, người lớn thì đang ngồi dưới gốc cây ở khu nhà, Nam Gia Bảo không thể cầu cứu bất cứ ai. Khi Nam Thu Thời đánh cậu ta lần thứ hai, cơn đau khiến cậu ta bỗng tỉnh táo, nhận ra mình không thể đánh lại được.
Không đợi Nam Thu Thời đánh lần thứ ba, cậu ta bỏ chạy.
Còn tính là không ngốc lắm, không đứng yên để cô đánh. Chạy mau thật, vèo vèo về nhà tìm mẹ.
“Thật phiền phức, trời nóng mà cứ phải ép người ta ra tay.” Nam Thu Thời tháo mũ rơm ra quạt quạt rồi lại đội lên, kéo lại áo, đi đến cửa hàng bách hóa để tiêu tiền.
Gọi là cửa hàng bách hóa, nghe có vẻ như trung tâm mua sắm lớn mà thực ra không phải, nó chỉ lớn hơn cung tiêu xã một chút, bán nhiều loại hàng hơn một chút.
Dù thành phố Tân mà có nhiều nhà máy mà không phải nhà máy nào cũng lớn, không có những cửa hàng hữu nghị bán đồ nhập khẩu như ở Bắc Kinh hay Thượng Hải.
Bao nhiêu đây Nam Thu Thời đã đủ thấy hài lòng rồi. Siêu thị của cô thì cái gì cũng có, chỉ là một số thứ không phù hợp với thời đại này, vẫn phải đến đây mua một ít.
Cô bắt một chiếc xe bò trên đường, lắc lư một giờ mới đến nơi. Lén xoa mông, thật khổ sở mà, ê mông quá.
Đứng tại chỗ xoay hông một chút, Nam Thu Thời bước lên bậc thang đối diện cửa hàng bách hóa.
“Tránh ra, đừng chắn đường.”
Nam Thu Thời đang định bước lên bậc thang thì bị người phía sau đẩy một cái, chân loạng choạng, tay vung vẩy hai lần mới đứng vững lại được không bị ngã.
Cô trợn mắt, quay ngoắt lại, khí chất ngang tàng hiện rõ, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy trắng hỏi: “Là cô đẩy tôi?”
“Đúng thì sao, ai bảo cô chắn đường.” Triệu Hiểu Nha không hề để tâm, đụng cái có mắc mới gì đâu?
“Hừ, mắt nào của cô thấy tôi chắn đường? Tôi đi bình thường mà cũng gây cản trở cho cô à?”
“Ai bảo cô đi chậm, đi chậm thì đừng đi trước.”
Nam Thu Thời nhếch mép: “Ý cô là cô đang chạy, người đi bình thường thì đáng bị cô đẩy à?”
Triệu Hiểu Nha khinh miệt nhìn Nam Thu Thời từ đầu đến chân, áo sơ mi trắng, quần xanh quân đội, giày vải rách, mũ rơm rách, toàn thân phả hơi thở nhà quê, cô kéo mép cười: “Một con nhà quê mà cũng lắm chuyện, cô có sao đâu, được rồi, mau trách ra."
“Hừ~” Biểu cảm trên mặt Nam Thu Thời ngày càng trở nên gian xảo: “Tôi không sao vì tay chân tôi khéo léo, không bị ngã. Nếu đổi lại là một ông già bà cả nào đó, ngã một cái là bị thương chắc luôn."
“Tôi thấy cô ra vẻ kiêu căng thế này, không những không nhận ra lỗi của mình, còn mắng tôi là nhà quê?”
“Cô là thứ gì? Tiểu thư tư bản chủ nghĩa à? Khinh thường nhà quê?”
Thời này rất kiêng kỵ việc bị chụp mũ, cụm từ “tư bản chủ nghĩa” vừa thốt ra, không khí xung quanh lập tức nghiêm túc. Người vây quanh càng lúc càng đông, vốn là đứng ở trước cửa của cửa hàng bách hóa, những người đến mua sắm phải dừng chân xem hai người họ.
_____________
Đúng lúc đó, Nam Thu Thời vòng qua khuất góc tường, Nam Gia Bảo nhìn thấy rống to: "Tất cả là tại mày, đồ phụ nữ xấu xa, hư thúi. Vì cái gì mà không cút đi?"
Nam Thu Thời cau mày, thằng nhóc béo kia mặt đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù không chút che giấu. Tốt lắm, ba ngày không đánh là muốn leo lên đầu tao ngồi à!
Bước đến bên Nam Gia Bảo, cô đá một phát vào mông cậu ta, khiến cậu ta loạng choạng: “Một ngày không đánh là mi khó chịu đúng không? Thằng nhóc phiền phức kia!"
Lại cho cậu ta một cú vào sau gáy: “Bị đánh chưa đủ đau, da ngứa á thì nói thẳng, chị mày gãi cho mày, ha!"
Lúc này xung quanh cũng không có ai, lũ trẻ đã chạy xa, người lớn thì đang ngồi dưới gốc cây ở khu nhà, Nam Gia Bảo không thể cầu cứu bất cứ ai. Khi Nam Thu Thời đánh cậu ta lần thứ hai, cơn đau khiến cậu ta bỗng tỉnh táo, nhận ra mình không thể đánh lại được.
Không đợi Nam Thu Thời đánh lần thứ ba, cậu ta bỏ chạy.
Còn tính là không ngốc lắm, không đứng yên để cô đánh. Chạy mau thật, vèo vèo về nhà tìm mẹ.
“Thật phiền phức, trời nóng mà cứ phải ép người ta ra tay.” Nam Thu Thời tháo mũ rơm ra quạt quạt rồi lại đội lên, kéo lại áo, đi đến cửa hàng bách hóa để tiêu tiền.
Gọi là cửa hàng bách hóa, nghe có vẻ như trung tâm mua sắm lớn mà thực ra không phải, nó chỉ lớn hơn cung tiêu xã một chút, bán nhiều loại hàng hơn một chút.
Dù thành phố Tân mà có nhiều nhà máy mà không phải nhà máy nào cũng lớn, không có những cửa hàng hữu nghị bán đồ nhập khẩu như ở Bắc Kinh hay Thượng Hải.
Bao nhiêu đây Nam Thu Thời đã đủ thấy hài lòng rồi. Siêu thị của cô thì cái gì cũng có, chỉ là một số thứ không phù hợp với thời đại này, vẫn phải đến đây mua một ít.
Cô bắt một chiếc xe bò trên đường, lắc lư một giờ mới đến nơi. Lén xoa mông, thật khổ sở mà, ê mông quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng tại chỗ xoay hông một chút, Nam Thu Thời bước lên bậc thang đối diện cửa hàng bách hóa.
“Tránh ra, đừng chắn đường.”
Nam Thu Thời đang định bước lên bậc thang thì bị người phía sau đẩy một cái, chân loạng choạng, tay vung vẩy hai lần mới đứng vững lại được không bị ngã.
Cô trợn mắt, quay ngoắt lại, khí chất ngang tàng hiện rõ, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy trắng hỏi: “Là cô đẩy tôi?”
“Đúng thì sao, ai bảo cô chắn đường.” Triệu Hiểu Nha không hề để tâm, đụng cái có mắc mới gì đâu?
“Hừ, mắt nào của cô thấy tôi chắn đường? Tôi đi bình thường mà cũng gây cản trở cho cô à?”
“Ai bảo cô đi chậm, đi chậm thì đừng đi trước.”
Nam Thu Thời nhếch mép: “Ý cô là cô đang chạy, người đi bình thường thì đáng bị cô đẩy à?”
Triệu Hiểu Nha khinh miệt nhìn Nam Thu Thời từ đầu đến chân, áo sơ mi trắng, quần xanh quân đội, giày vải rách, mũ rơm rách, toàn thân phả hơi thở nhà quê, cô kéo mép cười: “Một con nhà quê mà cũng lắm chuyện, cô có sao đâu, được rồi, mau trách ra."
“Hừ~” Biểu cảm trên mặt Nam Thu Thời ngày càng trở nên gian xảo: “Tôi không sao vì tay chân tôi khéo léo, không bị ngã. Nếu đổi lại là một ông già bà cả nào đó, ngã một cái là bị thương chắc luôn."
“Tôi thấy cô ra vẻ kiêu căng thế này, không những không nhận ra lỗi của mình, còn mắng tôi là nhà quê?”
“Cô là thứ gì? Tiểu thư tư bản chủ nghĩa à? Khinh thường nhà quê?”
Thời này rất kiêng kỵ việc bị chụp mũ, cụm từ “tư bản chủ nghĩa” vừa thốt ra, không khí xung quanh lập tức nghiêm túc. Người vây quanh càng lúc càng đông, vốn là đứng ở trước cửa của cửa hàng bách hóa, những người đến mua sắm phải dừng chân xem hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro