Thả neo
Lạc Hồi
2024-07-21 16:33:35
Sau khi lấy được cái túi nhựa Liễu Phường đưa cho thì tôi mới biết pháo hoa cho mấy đứa nhóc chơi là kiểu pháo hoa gì, tôi ngước mắt lên nhìn Châu Bạc Tân với vẻ bất lực nhưng thoạt qua tâm trạng của Châu Bạc Tân đang rất tốt, anh lấy điếu thuốc ra từ trong túi, rít một hơi rồi mới đưa cho tôi.
Thời tiết rất lạnh, mặc dù hôm nay không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Tôi chạm phải ngón tay còn mang theo hơi ấm từ bên trong của anh, đặt đôi bàn tay đã sớm đã bị lạnh cóng đang ôm chiếc túi nhựa của tôi vào và nhận được một cái nắm nhẹ.
Bấy giờ tôi mới hài lòng nhận điếu thuốc, nheo mắt rít một hơi, tôi lấy một chiếc xe hơi mini từ trong túi pháo hoa đủ màu sắc. Vỏ giấy được làm thành một chiếc xe hơi đồ chơi cán dẹp, tôi lớn cỡ này rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu pháo hoa giống thế nên quả thật có hơi tò mò không biết sau khi đốt lên nó sẽ có phản ứng như thế nào.
Châu Bạc Tân không có chút hứng thú với mấy loại pháo hoa có hình dáng kỳ lạ này, anh tự mình châm thêm một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh bắt chéo chân, anh lấy điện thoại ra, chĩa hướng camera về phía tôi.
Tôi nheo mắt nhìn camera, giọng điệu không tốt, "Anh à, dựa theo truyền thuyết Trung Quốc không kết hôn đều sẽ được tính là trẻ con, tết nguyên đán mà không đốt pháo hoa thì cẩn thận Niên thú [1] đến bắt anh đi đấy."
[1] Thú "Niên" hay người Việt còn gọi là con Lân, quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến Đêm giao thừa nó mới lên bờ để giết súc vật và hại người. Vậy nên đốt pháo sẽ khiến Niên thú hoảng sợ và bỏ chạy.
Anh bật cười, tiếng cười rất khẽ, tôi không nghe thấy được âm thanh mà chỉ có thể nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong.
Tôi thật sự không muốn phải đốt kiểu pháo trông thiểu năng như vậy trong ống kính của anh, nhưng tính cách của tôi cũng chẳng phải cái kiểu thẹn thùng. Tôi tự tiến hành chuẩn bị tâm lý như "Châu Bạc Tân đi chung với tôi, nếu tôi là thiểu năng thì anh cũng là thiểu năng, những người quay chụp người thiểu năng chính là người thiểu năng nhất", làm xong tôi bèn ngồi xổm xuống, đốt kíp nổ bằng đốm lửa trên đầu điếu thuốc.
Sau đó tôi bất lực nhìn đít chiếc xe hơi mini đó bốc ra tia lửa, rít một tiếng "xèo" rồi phóng đi.
Thế giới im lặng một lúc lâu sau khi tiếng chiếc xe mini vang lên.
Sau vài giây tôi mới phản ứng lại và bắt đầu cười, tôi ôm bụng cười đến mức ngồi xổm xuống đất, cái quỷ gì vậy trời? Cái này mà cũng gọi là pháo hoa á hả? Đít xe tóe tia lửa xong phóng về phía trước, quan trọng nhất đó là cái xe hơi mini đấy thật sự có kiểu dáng rất trưởng thành nên không hề tạo ra cảm giác kỳ cục gì.
Tôi cũng không biết vì sao lại buồn cười đến vậy, tôi vẫy tay gọi Châu Bạc Tân, vừa quay đầu lại liền phát hiện anh vẫn đang quay tôi nhưng tôi không né tránh camera mà mỉm cười nhìn sang, "Anh, anh có nhìn thấy không? Nó phóng đi đó! Đệt, cười muốn xỉu."
Tôi đối diện với ánh mắt của Châu Bạc Tân, hiếm khi thấy được bên trong ánh mắt đó có một chút gì đó rất giống như sự "dịu dàng".
Đêm giao thừa.
Trong khu biệt thự không có cảm giác Tết đến gì nhiều, ngoại trừ mấy cái lồng đèn đỏ được quản lý treo trên cây thì rất khó cảm nhận được mùi vị năm mới. Thành phố Mạch cấm đốt pháo hoa nên trên trời cũng không có pháo hoa rực rỡ bung nở, lại càng không có tiếng pháo nổ chói tai.
Trời lạnh đến mức chỉ cần thở ra một hơi, trước mắt sẽ lập tức ngưng tụ làn sương trắng. Dự báo thời tiết có nói trong vòng ba ngày tới sẽ không có tuyết rơi, tôi không nhớ trước đây thành phố Mạch đón năm mới thì có tuyết rơi hay không, trước đây tôi không để ý vì lúc đón năm mới tôi sẽ ở trong Lệ Thủy Uyển chơi game hoặc đến tiệm net để lướt mạng.
Năm nay tôi đột nhiên rất mong chờ đêm nay hoặc muộn nhất sáng mai sẽ có một trận tuyết rơi.
Thật ra tôi không phải người vô lý, dù trong lòng tôi luôn suy nghĩ rất nhiều và phần lớn thời gian là vì quá chán nên trong đầu liên tục suy nghĩ. Nhưng có rất nhiều thứ tôi cũng không để tâm mấy chứ chưa bao giờ mong chờ đến mức độ giống như bây giờ, bởi vì muốn tỏ tình nên tôi mong chờ đợt tuyết tiếp theo, cái suy nghĩ này quá sến súa rồi.
Chợt tôi rất muốn nghe Châu Bạc Tân gọi tên tôi, hầu hết anh toàn gọi tôi bằng cả tên lẫn họ, một chữ Trần và một chữ Lễ. Dạo trước tôi còn nghĩ liệu tôi có nên đổi họ hay không vì dù sao tôi và Trần Chí Viễn cũng chẳng có chút liên quan gì đến nhau, hơn nữa tôi cũng không có thiện cảm gì với ông ta.
Nhưng "Trần Lễ" được Châu Bạc Tân gọi ra quá dễ nghe nên tôi không nỡ, ngẫm lại cũng đúng, cái tên Liễu Lễ khó nghe quá, theo họ của Châu Bạc Tân cũng nghe không hay.
Trần Lễ thì Trần Lễ thôi, khi Châu Bạc Tân còn bé và gia đình của anh vẫn đang hạnh phúc, anh cũng mang họ Trần mà.
Dường như tôi cũng không bỏ lỡ mất anh của khi bé, nghĩ như vậy cũng lãng mạn lắm đó chứ.
Hai chúng tôi ngây ngẩn nhìn nhau một lúc, đột nhiên nghe được tiếng "đoàng" vang dội ở phía xa đằng sau. Tôi nhìn lại thì thấy trên trời có quả pháo hoa màu vàng nổ tung rất lớn, sau khi nổ còn lóe thêm vài cái, thật sự rất rực rỡ, tất cả những thứ phát nổ này đều là nhân dân tệ cả đấy.
"Chẳng phải cấm đốt pháo hoa à?" Tôi giật mình, vừa nãy tôi cực kỳ cạn lời với cái xe mini kia nên bây giờ đang cực kỳ háo hức với kiểu pháo hoa chân chính này. Tôi vội lùi về phía Châu Bạc Tân, ngồi xuống và dựa vào vai anh.
Châu Bạc Tân cũng nhìn lên trời, anh nhìn pháo hoa đã nổ xong không còn xót lại bất cứ thứ gì, "Chắc là ở sát bên khu cấm đốt, khá xa."
"Anh, em cũng muốn xem."
Tôi vừa mới nói xong thì âm thanh "đoàng đoàng đoàng" đã liên tiếp vang lên, xa xa phía bên kia tiếp tục nổ thêm vài cái, mỗi cái đều rất sặc sỡ. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên quay sang nhìn Châu Bạc Tân, "Anh này, anh thấy xây công viên giải trí ở cánh đồng lúa mạch thế nào? Tuổi thọ của những thắng cảnh nổi tiếng trên mạng sẽ không kéo dài được lâu, cánh đồng lúa mạch đã chống đỡ quá lâu rồi nên cần chút gì đó mới mẻ. Buổi tối công viên giải trí có thể chuẩn bị một buổi trình diễn pháo hoa, vòng đi vòng lại chắc sẽ được phê duyệt thôi nhỉ?"
Anh cất điện thoại vào trong túi, một bên tay gác lên lưng ghế sau lưng tôi, anh cúi đầu "ừ" một tiếng.
Tôi biết anh đang lắng nghe những ý tưởng non nớt của tôi nên tôi có hơi dao động nói hết ra những suy nghĩ trong đầu mình.
"Thật ra Liễu Phường muốn phát triển dự án mới từ lâu rồi, em cũng đã nói với bà ấy về việc công viên giải trí, bà ấy bảo sau này bà muốn giao công ty lại cho em... mặc dù ngoại trừ em thì bà ấy cũng sẽ chẳng còn ai khác để giao lại được, chẳng qua khi trước em không muốn làm mấy việc này. Nhưng hiện giờ em lại có hơi muốn."
"Anh, trước đây em chưa bao giờ ngờ tới em sẽ như thế này, sẽ có một bữa cơm tất niên náo nhiệt, có gia đình yêu thương nhau và có cả chuyện em muốn làm."
"Và cả anh nữa. Cùng anh ngồi trên một cái ghế dài trong tư thế như thế này, còn vừa mới cùng nhau xem pháo hoa, giống như cuộc sống thoáng cái đã thay đổi. Đôi khi tỉnh dậy em sẽ bất chợt cảm thấy sợ, sợ rằng sáng hôm nay em đang tỉnh dậy trên giường trong Lệ Thủy Uyển và tất cả đều chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt tối tăm, dường như bởi vì màn pháo hoa ở phía xa nên không khí trước mắt tôi có mùi khói thuốc nhàn nhạt, tôi cũng không biết có phải do hiệu ứng tâm lý của tôi hay không nữa.
"Nói xong chưa?" Châu Bạc Tân hỏi.
"Chưa!" Tôi hít một hơi thật sâu luồng không khí có mùi khói thuốc rồi nhắm mắt lại, hít xong tôi nín thở, cảm giác như thể cả người mình đang lâng lâng bay lên. Sau đó tôi đột nhiên thở ra, mở mắt nhìn Châu Bạc Tân, "Anh ơi, chúng ta kết hôn đi?"
Không khí yên tĩnh một hồi.
Anh nhướng mày, giọng điệu nghi vấn, "Cầu hôn?"
Tôi liếm môi, "Không hẳn, chẳng qua bầu không khí đột nhiên ập đến làm em muốn nói mấy lời này, chủ yếu là vì em không chuẩn bị nhẫn, thất sách rồi!"
Không ngờ Châu Bạc Tân lại bật cười khiến tôi bất giác thấy ngượng, vừa định nói gì đó để giấu đi sự ngượng ngùng của mình, bỗng cánh tay Châu Bạc Tân khoác sau lưng tôi chợt đặt lên vai tôi, cùng lúc đó tôi cảm giác được có thứ gì đó đập lên vai tôi một cái.
Tôi quay sang nhìn thì thấy một cái hộp nhỏ vuông vắn màu đen.
Tim tôi như chững lại, tôi giơ tay cầm lấy rồi mở ra, bên trong là một cặp nhẫn rất đơn giản, chúng nó chỉ là chiếc nhẫn bạc trơn có khắc một vết lõm ngang ở giữa. Tôi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi, "Đây là gì ạ?"
"Đạo cụ cầu hôn chuẩn bị cho em." Châu Bạc Tân nói.
Nếu bây giờ mà đo điện tâm đồ cho tôi vậy chắc chắn tim tôi sẽ làm vỡ tung cái máy mất. Tôi lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, còn lại một chiếc nằm trong hộp, tôi trượt thẳng từ trên ghế xuống, quỳ một bên gối lên mặt đất.
Tôi nhìn vào đôi mắt Châu Bạc Tân.
Tim đập nhanh cũng không phải là vì căng thẳng, thật sự tôi không căng thẳng mấy. Chẳng qua tôi có một cảm giác khó tin, không hiểu sao Châu Bạc Tân luôn có thể kịp thời xoa dịu cảm xúc của tôi, tôi vừa mới bảo tôi vẫn có một chút cảm giác mờ mịt thì anh đã có thể lấy ra một cặp nhẫn.
Tôi nhìn anh, môi hé mở nhưng đột nhiên khựng lại không biết nên đọc lời thoại nào. Tôi chỉ đành cúi đầu khẽ cười, thầm mắng một câu "đm". Tôi nhớ rõ ràng Liễu Phường bảo tôi dẫn anh tôi ra ngoài đốt pháo hoa, hơn nữa còn là kiểu pháo hoa thiểu năng cho mấy đứa nhóc, cái kiểu mà đít xe tóe lửa phóng ra vài mét, nhưng hai chúng tôi lại cầu hôn luôn rồi.
Vừa cười tôi liền bị một bàn tay nắm cằm nâng lên, tôi thấy Châu Bạc Tân nhíu mày, vẻ mặt hoàn toàn không phải là tức giận nhưng giọng điệu lại khá lạnh nhạt, "Tiểu thiếu gia, cầu hôn mà cũng cười sao?"
Tôi ho khan, thu lại nụ cười bên khóe miệng. Tôi nghiêm túc nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, thật ra nhìn vào ánh mắt của anh như vậy tôi thực sự không muốn cười chút nào. Đưa hộp nhẫn đến trước mặt anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nhìn tôi, đây hoàn toàn là tư thế của người bề trên.
Nhưng tôi đã cầu hôn anh.
"Anh ơi, cưới em nhé." Tôi nói.
Tôi chưa từng câu hôn và cũng khá thiếu kinh nghiệm, tôi vừa mới thổ lộ với anh mà giờ còn nói thêm một đoạn dài để bày tỏ tình cảm thì trông sến quá, nên tôi cực kỳ đơn giản nói ra mấy chữ đó.
Tôi ngó vẻ mặt u ám mơ hồ của Châu Bạc Tân nên ngầm hiểu đổi lại thành giọng điệu thành kính hơn.
"Anh, xin anh hãy để em được gả cho anh nhé!" Nói xong tôi lần nữa phì cười nhưng bị Châu Bạc Tân kéo lại để hôn, tôi mở mắt trong khi bị anh hôn, "ưm ưm" vài tiếng để biểu đạt "anh vẫn chưa đeo nhẫn mà, thế này là đồng ý hay không đồng ý đây" nhưng Châu Bạc Tân hoàn toàn không get được, anh cắn môi tôi càng mạnh hơn.
Châu Bạc Tân không thích tôi lơ đễnh trong lúc hôn nhưng giờ phút này tôi thật sự không thể không phân tâm nghĩ đến việc chờ anh hôn xong thì tôi phải đeo nhẫn cho anh trước đã.
Tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được hàm nghĩa của chiếc nhẫn như bây giờ, trên ngón áp út của anh lập tức sẽ có một chiếc nhẫn do tôi đeo cho anh. Sau hôm nay anh vẫn là anh của khi trước, cao cao tại thượng, nhạt nhẽo và thờ ơ, người khác không biết chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện này đại biểu cho điều gì nhưng mỗi lần nắm tay anh thì tôi lại càng thêm chắc chắn anh là người yêu của tôi.
Một sự lãng mạn mãnh liệt và bí mật thuộc về tôi và anh tôi.
Giống như định mệnh đã định sẵn anh sẽ phải cập bến vào bờ biển của tôi vậy.
Châu Bạc Tân.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Chưa kết thúc đâu! Còn một chương nữa! Cái kiểu pháo hoa này tui chơi thử rồi, nhìn nó phóng ra làm tui thật sự cạn lời luôn!
Thời tiết rất lạnh, mặc dù hôm nay không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Tôi chạm phải ngón tay còn mang theo hơi ấm từ bên trong của anh, đặt đôi bàn tay đã sớm đã bị lạnh cóng đang ôm chiếc túi nhựa của tôi vào và nhận được một cái nắm nhẹ.
Bấy giờ tôi mới hài lòng nhận điếu thuốc, nheo mắt rít một hơi, tôi lấy một chiếc xe hơi mini từ trong túi pháo hoa đủ màu sắc. Vỏ giấy được làm thành một chiếc xe hơi đồ chơi cán dẹp, tôi lớn cỡ này rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu pháo hoa giống thế nên quả thật có hơi tò mò không biết sau khi đốt lên nó sẽ có phản ứng như thế nào.
Châu Bạc Tân không có chút hứng thú với mấy loại pháo hoa có hình dáng kỳ lạ này, anh tự mình châm thêm một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh bắt chéo chân, anh lấy điện thoại ra, chĩa hướng camera về phía tôi.
Tôi nheo mắt nhìn camera, giọng điệu không tốt, "Anh à, dựa theo truyền thuyết Trung Quốc không kết hôn đều sẽ được tính là trẻ con, tết nguyên đán mà không đốt pháo hoa thì cẩn thận Niên thú [1] đến bắt anh đi đấy."
[1] Thú "Niên" hay người Việt còn gọi là con Lân, quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến Đêm giao thừa nó mới lên bờ để giết súc vật và hại người. Vậy nên đốt pháo sẽ khiến Niên thú hoảng sợ và bỏ chạy.
Anh bật cười, tiếng cười rất khẽ, tôi không nghe thấy được âm thanh mà chỉ có thể nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong.
Tôi thật sự không muốn phải đốt kiểu pháo trông thiểu năng như vậy trong ống kính của anh, nhưng tính cách của tôi cũng chẳng phải cái kiểu thẹn thùng. Tôi tự tiến hành chuẩn bị tâm lý như "Châu Bạc Tân đi chung với tôi, nếu tôi là thiểu năng thì anh cũng là thiểu năng, những người quay chụp người thiểu năng chính là người thiểu năng nhất", làm xong tôi bèn ngồi xổm xuống, đốt kíp nổ bằng đốm lửa trên đầu điếu thuốc.
Sau đó tôi bất lực nhìn đít chiếc xe hơi mini đó bốc ra tia lửa, rít một tiếng "xèo" rồi phóng đi.
Thế giới im lặng một lúc lâu sau khi tiếng chiếc xe mini vang lên.
Sau vài giây tôi mới phản ứng lại và bắt đầu cười, tôi ôm bụng cười đến mức ngồi xổm xuống đất, cái quỷ gì vậy trời? Cái này mà cũng gọi là pháo hoa á hả? Đít xe tóe tia lửa xong phóng về phía trước, quan trọng nhất đó là cái xe hơi mini đấy thật sự có kiểu dáng rất trưởng thành nên không hề tạo ra cảm giác kỳ cục gì.
Tôi cũng không biết vì sao lại buồn cười đến vậy, tôi vẫy tay gọi Châu Bạc Tân, vừa quay đầu lại liền phát hiện anh vẫn đang quay tôi nhưng tôi không né tránh camera mà mỉm cười nhìn sang, "Anh, anh có nhìn thấy không? Nó phóng đi đó! Đệt, cười muốn xỉu."
Tôi đối diện với ánh mắt của Châu Bạc Tân, hiếm khi thấy được bên trong ánh mắt đó có một chút gì đó rất giống như sự "dịu dàng".
Đêm giao thừa.
Trong khu biệt thự không có cảm giác Tết đến gì nhiều, ngoại trừ mấy cái lồng đèn đỏ được quản lý treo trên cây thì rất khó cảm nhận được mùi vị năm mới. Thành phố Mạch cấm đốt pháo hoa nên trên trời cũng không có pháo hoa rực rỡ bung nở, lại càng không có tiếng pháo nổ chói tai.
Trời lạnh đến mức chỉ cần thở ra một hơi, trước mắt sẽ lập tức ngưng tụ làn sương trắng. Dự báo thời tiết có nói trong vòng ba ngày tới sẽ không có tuyết rơi, tôi không nhớ trước đây thành phố Mạch đón năm mới thì có tuyết rơi hay không, trước đây tôi không để ý vì lúc đón năm mới tôi sẽ ở trong Lệ Thủy Uyển chơi game hoặc đến tiệm net để lướt mạng.
Năm nay tôi đột nhiên rất mong chờ đêm nay hoặc muộn nhất sáng mai sẽ có một trận tuyết rơi.
Thật ra tôi không phải người vô lý, dù trong lòng tôi luôn suy nghĩ rất nhiều và phần lớn thời gian là vì quá chán nên trong đầu liên tục suy nghĩ. Nhưng có rất nhiều thứ tôi cũng không để tâm mấy chứ chưa bao giờ mong chờ đến mức độ giống như bây giờ, bởi vì muốn tỏ tình nên tôi mong chờ đợt tuyết tiếp theo, cái suy nghĩ này quá sến súa rồi.
Chợt tôi rất muốn nghe Châu Bạc Tân gọi tên tôi, hầu hết anh toàn gọi tôi bằng cả tên lẫn họ, một chữ Trần và một chữ Lễ. Dạo trước tôi còn nghĩ liệu tôi có nên đổi họ hay không vì dù sao tôi và Trần Chí Viễn cũng chẳng có chút liên quan gì đến nhau, hơn nữa tôi cũng không có thiện cảm gì với ông ta.
Nhưng "Trần Lễ" được Châu Bạc Tân gọi ra quá dễ nghe nên tôi không nỡ, ngẫm lại cũng đúng, cái tên Liễu Lễ khó nghe quá, theo họ của Châu Bạc Tân cũng nghe không hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Lễ thì Trần Lễ thôi, khi Châu Bạc Tân còn bé và gia đình của anh vẫn đang hạnh phúc, anh cũng mang họ Trần mà.
Dường như tôi cũng không bỏ lỡ mất anh của khi bé, nghĩ như vậy cũng lãng mạn lắm đó chứ.
Hai chúng tôi ngây ngẩn nhìn nhau một lúc, đột nhiên nghe được tiếng "đoàng" vang dội ở phía xa đằng sau. Tôi nhìn lại thì thấy trên trời có quả pháo hoa màu vàng nổ tung rất lớn, sau khi nổ còn lóe thêm vài cái, thật sự rất rực rỡ, tất cả những thứ phát nổ này đều là nhân dân tệ cả đấy.
"Chẳng phải cấm đốt pháo hoa à?" Tôi giật mình, vừa nãy tôi cực kỳ cạn lời với cái xe mini kia nên bây giờ đang cực kỳ háo hức với kiểu pháo hoa chân chính này. Tôi vội lùi về phía Châu Bạc Tân, ngồi xuống và dựa vào vai anh.
Châu Bạc Tân cũng nhìn lên trời, anh nhìn pháo hoa đã nổ xong không còn xót lại bất cứ thứ gì, "Chắc là ở sát bên khu cấm đốt, khá xa."
"Anh, em cũng muốn xem."
Tôi vừa mới nói xong thì âm thanh "đoàng đoàng đoàng" đã liên tiếp vang lên, xa xa phía bên kia tiếp tục nổ thêm vài cái, mỗi cái đều rất sặc sỡ. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên quay sang nhìn Châu Bạc Tân, "Anh này, anh thấy xây công viên giải trí ở cánh đồng lúa mạch thế nào? Tuổi thọ của những thắng cảnh nổi tiếng trên mạng sẽ không kéo dài được lâu, cánh đồng lúa mạch đã chống đỡ quá lâu rồi nên cần chút gì đó mới mẻ. Buổi tối công viên giải trí có thể chuẩn bị một buổi trình diễn pháo hoa, vòng đi vòng lại chắc sẽ được phê duyệt thôi nhỉ?"
Anh cất điện thoại vào trong túi, một bên tay gác lên lưng ghế sau lưng tôi, anh cúi đầu "ừ" một tiếng.
Tôi biết anh đang lắng nghe những ý tưởng non nớt của tôi nên tôi có hơi dao động nói hết ra những suy nghĩ trong đầu mình.
"Thật ra Liễu Phường muốn phát triển dự án mới từ lâu rồi, em cũng đã nói với bà ấy về việc công viên giải trí, bà ấy bảo sau này bà muốn giao công ty lại cho em... mặc dù ngoại trừ em thì bà ấy cũng sẽ chẳng còn ai khác để giao lại được, chẳng qua khi trước em không muốn làm mấy việc này. Nhưng hiện giờ em lại có hơi muốn."
"Anh, trước đây em chưa bao giờ ngờ tới em sẽ như thế này, sẽ có một bữa cơm tất niên náo nhiệt, có gia đình yêu thương nhau và có cả chuyện em muốn làm."
"Và cả anh nữa. Cùng anh ngồi trên một cái ghế dài trong tư thế như thế này, còn vừa mới cùng nhau xem pháo hoa, giống như cuộc sống thoáng cái đã thay đổi. Đôi khi tỉnh dậy em sẽ bất chợt cảm thấy sợ, sợ rằng sáng hôm nay em đang tỉnh dậy trên giường trong Lệ Thủy Uyển và tất cả đều chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt tối tăm, dường như bởi vì màn pháo hoa ở phía xa nên không khí trước mắt tôi có mùi khói thuốc nhàn nhạt, tôi cũng không biết có phải do hiệu ứng tâm lý của tôi hay không nữa.
"Nói xong chưa?" Châu Bạc Tân hỏi.
"Chưa!" Tôi hít một hơi thật sâu luồng không khí có mùi khói thuốc rồi nhắm mắt lại, hít xong tôi nín thở, cảm giác như thể cả người mình đang lâng lâng bay lên. Sau đó tôi đột nhiên thở ra, mở mắt nhìn Châu Bạc Tân, "Anh ơi, chúng ta kết hôn đi?"
Không khí yên tĩnh một hồi.
Anh nhướng mày, giọng điệu nghi vấn, "Cầu hôn?"
Tôi liếm môi, "Không hẳn, chẳng qua bầu không khí đột nhiên ập đến làm em muốn nói mấy lời này, chủ yếu là vì em không chuẩn bị nhẫn, thất sách rồi!"
Không ngờ Châu Bạc Tân lại bật cười khiến tôi bất giác thấy ngượng, vừa định nói gì đó để giấu đi sự ngượng ngùng của mình, bỗng cánh tay Châu Bạc Tân khoác sau lưng tôi chợt đặt lên vai tôi, cùng lúc đó tôi cảm giác được có thứ gì đó đập lên vai tôi một cái.
Tôi quay sang nhìn thì thấy một cái hộp nhỏ vuông vắn màu đen.
Tim tôi như chững lại, tôi giơ tay cầm lấy rồi mở ra, bên trong là một cặp nhẫn rất đơn giản, chúng nó chỉ là chiếc nhẫn bạc trơn có khắc một vết lõm ngang ở giữa. Tôi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi, "Đây là gì ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đạo cụ cầu hôn chuẩn bị cho em." Châu Bạc Tân nói.
Nếu bây giờ mà đo điện tâm đồ cho tôi vậy chắc chắn tim tôi sẽ làm vỡ tung cái máy mất. Tôi lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, còn lại một chiếc nằm trong hộp, tôi trượt thẳng từ trên ghế xuống, quỳ một bên gối lên mặt đất.
Tôi nhìn vào đôi mắt Châu Bạc Tân.
Tim đập nhanh cũng không phải là vì căng thẳng, thật sự tôi không căng thẳng mấy. Chẳng qua tôi có một cảm giác khó tin, không hiểu sao Châu Bạc Tân luôn có thể kịp thời xoa dịu cảm xúc của tôi, tôi vừa mới bảo tôi vẫn có một chút cảm giác mờ mịt thì anh đã có thể lấy ra một cặp nhẫn.
Tôi nhìn anh, môi hé mở nhưng đột nhiên khựng lại không biết nên đọc lời thoại nào. Tôi chỉ đành cúi đầu khẽ cười, thầm mắng một câu "đm". Tôi nhớ rõ ràng Liễu Phường bảo tôi dẫn anh tôi ra ngoài đốt pháo hoa, hơn nữa còn là kiểu pháo hoa thiểu năng cho mấy đứa nhóc, cái kiểu mà đít xe tóe lửa phóng ra vài mét, nhưng hai chúng tôi lại cầu hôn luôn rồi.
Vừa cười tôi liền bị một bàn tay nắm cằm nâng lên, tôi thấy Châu Bạc Tân nhíu mày, vẻ mặt hoàn toàn không phải là tức giận nhưng giọng điệu lại khá lạnh nhạt, "Tiểu thiếu gia, cầu hôn mà cũng cười sao?"
Tôi ho khan, thu lại nụ cười bên khóe miệng. Tôi nghiêm túc nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, thật ra nhìn vào ánh mắt của anh như vậy tôi thực sự không muốn cười chút nào. Đưa hộp nhẫn đến trước mặt anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nhìn tôi, đây hoàn toàn là tư thế của người bề trên.
Nhưng tôi đã cầu hôn anh.
"Anh ơi, cưới em nhé." Tôi nói.
Tôi chưa từng câu hôn và cũng khá thiếu kinh nghiệm, tôi vừa mới thổ lộ với anh mà giờ còn nói thêm một đoạn dài để bày tỏ tình cảm thì trông sến quá, nên tôi cực kỳ đơn giản nói ra mấy chữ đó.
Tôi ngó vẻ mặt u ám mơ hồ của Châu Bạc Tân nên ngầm hiểu đổi lại thành giọng điệu thành kính hơn.
"Anh, xin anh hãy để em được gả cho anh nhé!" Nói xong tôi lần nữa phì cười nhưng bị Châu Bạc Tân kéo lại để hôn, tôi mở mắt trong khi bị anh hôn, "ưm ưm" vài tiếng để biểu đạt "anh vẫn chưa đeo nhẫn mà, thế này là đồng ý hay không đồng ý đây" nhưng Châu Bạc Tân hoàn toàn không get được, anh cắn môi tôi càng mạnh hơn.
Châu Bạc Tân không thích tôi lơ đễnh trong lúc hôn nhưng giờ phút này tôi thật sự không thể không phân tâm nghĩ đến việc chờ anh hôn xong thì tôi phải đeo nhẫn cho anh trước đã.
Tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được hàm nghĩa của chiếc nhẫn như bây giờ, trên ngón áp út của anh lập tức sẽ có một chiếc nhẫn do tôi đeo cho anh. Sau hôm nay anh vẫn là anh của khi trước, cao cao tại thượng, nhạt nhẽo và thờ ơ, người khác không biết chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện này đại biểu cho điều gì nhưng mỗi lần nắm tay anh thì tôi lại càng thêm chắc chắn anh là người yêu của tôi.
Một sự lãng mạn mãnh liệt và bí mật thuộc về tôi và anh tôi.
Giống như định mệnh đã định sẵn anh sẽ phải cập bến vào bờ biển của tôi vậy.
Châu Bạc Tân.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Chưa kết thúc đâu! Còn một chương nữa! Cái kiểu pháo hoa này tui chơi thử rồi, nhìn nó phóng ra làm tui thật sự cạn lời luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro